Cô đưa tay lau đi, cầm lấy cây dù đi ra ngoài.
"Chị?"
Một tiếng nói nghe không rõ như hoà lẫn gió thổi đến, Phó Nhiễm xoay người, nhìn thấy từ trong tiệm thuốc có một cô gái dáng người mảnh mai lao nhanh ra.
"Chị, đúng thật là chị, vừa rồi là em gọi chị."
"Vưu Dữu, làm sao em lại ở đây?"
" Em đi mua thuốc cho mẹ em"
Cánh tay Vưu Dữu khoác vào tay Phó Nhiễm. "Chị, em nhớ chị muốn chết, hai ngày trước đến tìm chị ở phòng làm việc, chị không có ở đó."
Phó Nhiễm cầm dù bật lên che cho hai người. "Gần đây chị có việc, có phải thím bị bệnh không?"
"Đều là do thời tiết, cả nhà em đều bị cảm mạo. Chị, em cùng chị Nhụy Nhụy không chơi được với nhau, chị ấy cũng không thích em. Mẹ luôn nhắc tới chị, chị theo em cùng nhau về nhà đi."
Phó Nhiễm chơi cùng Vưu Dữu từ nhỏ cho đến lớn, quan hệ tất nhiên là thân mật khăng khít. Cô nghĩ là mấy tháng cũng không có đến đó, vừa vặn lúc này giống như dân du mục, dứt khoát gật đầu.
Đi mua chút trái cây bên ngoài, Vưu Dữu tính tình trong sáng, mặc dù mới 19 tuổi, nhưng tương đối hiểu chuyện, cùng Phó Nhiễm đặc biệt hợp ý.
"Chị, vừa rồi em gọi điện thoại cho mẹ, trong nhà đang làm vằn thắn đấy." Vưu Dữu khoác cánh tay Phó Nhiễm cùng nhau đi lên phía trước.
Mới bước qua đường, đã thấy một chiếc xe BMW màu đen đi tới, chắn ngang ngăn cản hai người lại, cửa xe lập tức mở ra, bước xuống xe là một thanh niên khoảng chừng bằng tuổi với Vưu Dữu.
"Anh gọi điện thoại cho em vì sao lại không nhận? Tại sao lại trốn tránh anh?"
"Lý Sâm, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng cho anh rồi, hiện tại tôi muốn học tập..."
"Anh sẽ không gây trở ngại cho em."
"Anh đã gây trở ngại đến tôi, tôi không thích anh, nghe rõ không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Dữu lạnh lùng, hai gò má không biết là bị đông cứng vì rét hay vì tức giận, trông trắng như tờ giấy trong suốt." Chị, chúng ta đi."
Người thanh niên sau lưng như vô lực tựa bên cạnh cửa sổ xe, đợi đi được một đoạn xa Phó Nhiễm mới lên tiếng. "Chuyện gì xảy ra?"
"Chị, con tiểu bạch thỏ em đây bị vị công tử nhà giàu này quấy rầy, ba mẹ em mà nhìn thấy không chừng cho là giữa em và hắn thật sự có gì, không thể không đánh chết em."
Gương mặt Vưu Dữu lộ vẻ u sầu, Phó Nhiễm xoa nhẹ đỉnh đầu cô, chỉ 19 tuổi mà đã hiểu biết được như vậy, không trách được đám thanh niên theo đuổi nhiều như vậy.
" Vưu Dữu của chúng ta thật là biết điều, bây giờ nên dùng việc học là chính, những chuyện ngổn ngang không cần phải nghĩ nhiều nữa."
Vưu gia cách tiệm thuốc không xa, sau khi đi bộ một phút đồng hồ, Phó Nhiễm thấy chú Vưu đang đứng ở đầu hành lang chờ, cô nhanh bước chân tiến lên "Chú."
"Tiểu Nhiễm, làm sao lại đeo đôi dép lê đi ra ngoài, mau, thím con sáng nay còn nói về con đấy."
Tính tình chú thím ôn hòa, một người không thích nói chuyện, một người khác lại không mở miệng thì không được.
"Tiểu Nhiễm, ăn nhiều một chút, nhìn gần đây con gầy đấy, ăn đi, đây là cải trắng muối, còn có cái này, nấm hương, đậu rang..."
"Thím, đủ rồi, con không ăn được nhiều như vậy."
Vưu Dữu ở bên cạnh che miệng lại cười trộm, giúp Phó Nhiễm lấy thêm gia vị, "Mẹ, chị Nhụy Nhụy lại không thân thiện được như vậy, khẳng định là mẹ cùng con giống nhau, đều thích chị Tiểu Nhiễm."
Thím Vưu cười, tiếp tục lấy thêm sủi cho Phó Nhiễm. "Tiểu Nhiễm, ở bên kia đều đã quen đi?"
Phó Nhiễm không biết thím nói đến Phó gia hay là Minh gia, miệng cô cắn sủi cảo, nói lướt qua "Rất tốt." Cô có thói quen không nói nhiều, cười cũng có thể tùy thời điểm, tuyệt đối không lãng phí một giọt nước mắt.
Ăn cơm xong, chú ngâm cho mỗi người một ly trà, bốn người ngồi trong phòng khách không rộng lớn lắm, ở bên cạnh là TV phát hình 29' tùy lúc cũng có thể phát ra tin tức, không có bất kỳ phương tiện sưởi ấm nào, nhưng bốn bề vách tường ngăn cản gió lạnh bên ngoài rất tốt.
Cầm lấy chén trà, Phó Nhiễm cảm thấy hơi ấm từ bàn tay như thấm vào đến toàn thân.
Minh Thành Hữu điên khùng lái xe bên ngoài tìm một vòng, cuối cùng còn viện cớ gọi điện thoại đến Phó gia, điện thoại là do người làm nghe máy, nói Phó Nhiễm từ sau hôm sinh nhật không có trở về nữa.
Bóng đêm bao trùm nồng đậm mà hắc ám tràn đến hai bên cửa sổ xe, xe Maybach màu đen đỗ ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt, phía trước đường như có bóng đen âm u khiến cho xe mất nhận biết phương hướng. Từ xa Minh Thành Hữu nhìn lại, lại không thấy một bóng lưng thuộc về Phó Nhiễm.
Lúc Tiêu quản gia gọi điện thoại tới, âm thanh trong không gian yên tĩnh có vẻ là nghe rất chói tai.
"Alô, Tam thiếu, thiếu phu nhân đã trở lại rồi!"
Minh Thành Hữu nhanh chóng quay đầu xe, lúc lái vào vườn hoa, hắn vô thức ngẩng đầu, thấy đèn ở phòng ngủ chính trên lầu hai cũng chưa mở.
Hắn qua loa ngừng xe, bước nhanh tiến vào phòng khách, vứt giày da sang một bên, có một chiếc bị hắn đá văng ra tới cửa.
"Người đâu?"
Tiêu quản gia lên tiếng. "Thiếu phu nhân ở trong phòng."
Minh Thành Hữu đi lên trên lầu, hắn đẩy cửa đi vào phòng ngủ, mở đèn lên, cũng không thấy Phó Nhiễm đâu.
Trong toilet có ánh sáng, Minh Thành Hữu tới gần sát cánh cửa, bên trong cực kỳ yên lặng, nhưng vặn một cái không mở được cửa, là khóa trái.
Hắn đi tìm cái chìa khóa dự bị, đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt hơi nước mờ mịt đập vào mặt, trong nháy mắt cảm giác như lạnh thêm.
Bồn tắm mát xa vòi phun nước nhất định là vẫn mở, bởi vì Minh Thành Hữu nghe được tiếng nước chảy ồ ồ như khe nước.
Đến gần hắn mới phát hiện đầu gối Phó Nhiễm vắt dọc theo hướng thành bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.
Đáy nước hắt lên ánh đèn làm da thịt cô trông càng trắng nõn, nếu không phải là một tầng bọt biển, lúc này toàn thân Phó Nhiễm sẽ trông như cảnh tượng đáng sợ là trên người không còn một giọt máu.
Cô ở bên ngoài đi khắp nơikhông có mục đích đã hơn nửa ngày, chỉ muốn tắm một cái thật thoải mái, lại không nghĩ sẽ ngủ quên.
Đột nhiên thân thể giống như nghiêng đi về phía trước, cô sợ hãi mở mắt ra, trông thấy bọt biển nhỏ vụn dày đặc chảy xuống bồn tắm thật nhanh.
Trong nháy mắt phần lưng tiếp xúc đến một lồng ngực nóng hổi giống như bàn ủi. Cô quay đầu lại, đối diện gương mặt tuấn tú cao ngạo của người đàn ông.
Cô há to miệng, đơn giản chỉ nuốt tiếng kinh hô trở về, Phó Nhiễm nhớ tới là Minh Thành Hữu có chìa khóa dự phòng.
"Tôi tắm xong rồi."
Bàn tay mới tiếp xúc đến thành bồn tắm, nửa người trên còn chưa kịp đứng lên, một sức mạnh mãnh liệt túm lại bên hông cô.
Lòng bàn chân Phó Nhiễm bị trượt ngã ngồi vào trên đùi hắn, Minh Thành Hữu nâng chân nhộn nhạo ở trên mặt nước nghịch.
"Tính đùa giỡn cho ai xem đây? Nếu đã đi thì quay lại làm gì?"
"Tôi đã đói bụng, dù sao vẫn phải tìm một chỗ để ăn cơm, không phải anh nói để cho tôi đứng bên ngoài suy nghĩ thật kỹ sao?"
Cái cằm trơn bóng của Minh Thành Hữu dán vào hướng cổ Phó Nhiễm, chọc cho cô nhột một hồi, "Thế đã nghĩ được chưa?"
Phó Nhiễm gật đầu trả lời qua loa. Bàn tay Minh Thành Hữu vòng ra trước ngực cô, khuỷu tay to lớn càng lúc càng thu chặt lại. Hai cánh tay Phó Nhiễm bị hắn ghìm giữ áp chặt trước ngực, đơn giản chỉ cần nặn ra một đường rãnh sâu mập mờ, mặt cô đột nhiên đỏ hồng lên. Cô dùng sức cố gắng giãy giụa, Minh Thành Hữu lại không muốn buông tay chút nào "Nói một chút, muốn ra khỏi những thứ gì?"
"Anh buông ra trước."
Minh Thành Hữu nhìn thấy sắc mặt cô "Có cái gì phải xin lỗi? Còn biết cáu kỉnh nữa, tối hôm qua ra sức chính là anh, ra ngoài đi tìm em một vòng cũng là anh, đến bây giờ cũng không được nghỉ ngơi tốt, đến đây, tắm rửa xong anh dẫn em đi ngủ."
"Anh tự tắm rửa đi." Tay Phó Nhiễm nắm chặt lấy cánh tay Minh Thành Hữu nghĩ đẩy hắn ra.
"Lừa mình dối người cái gì? Còn muốn nói tối hôm qua là uống rượu say, tự mình lừa gạt là không cùng anh lên giường ư? Hôm nay ngủ trễ, trước tiên cho em học tập thêm, một lần cùng một trăm lần dù sao cũng không có khác biệt."
Phó Nhiễm không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được, bộ dạng hắn bây giờ nhất định là một bộ mặt du côn háo sắc, đủ tiêu chuẩn công tử phóng đãng, hình tượng Minh Tam thiếu chuyên làm chuyện xấu xa!
"Đối với tôi mà nói thì lại khác, tối hôm qua tôi không có ý thức, tôi có thể không có phát sinh."
Phó Nhiễm biết rõ lừa mình dối người, nhưng gặp phải người như vậy, dùng những chiêu khác đều vô dụng.
"A, tối hôm qua đúng là bên trong em có anh, bên ngoài anh có em, em và anh còn có thể phân chia rõ ràng được như vậy sao?"