Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 218:Bí mật sổ sách Vương Thị

Đối với một thương gia, thì việc xem sổ sách chính là cuộc sống.

Cho nên, khi Hoa Nhất Đường đề nghị xem sổ sách giúp Vương thị thì cho Vương Cảnh Lộc có ngu xuẩn thế nào thì cũng sẽ phản đổi, lúc này lại muốn đổi ý. Xui xẻo thay Vương thị lại gây ra chuyện khôi hài này hại Trì thái thú mất mặt trước Ngự sử trung thừa, Trì thái thú lại càng muốn thẩm tra rõ ràng, khiến Vương thị phải dâng lên tất cả sổ sách trong gần ba năm này đến cho Hoa tham quân xem xét.

Vương Cảnh Lộc trơ mắt nhìn bản thân tự tay giao mệnh môn nhà mình đến trong tay Hoa Nhất Đường, ruột hối hận muốn xanh mét.

Trì thái thú cũng có hơi hối hận, hắn là một quan văn, chưa bao giờ tiếp xúc với sổ sách, vốn tưởng rằng chỉ là mấy hàng gạo thì sổ sách nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu quyển thôi, ai ngờ nha lại mang lên đầy bốn rương lớn, lúc này mới trợn tròn mắt.

Nhiều sổ sách như vậy, đợi Hoa Nhất Đường xem xong thì phải đến năm sau?

Hạ Trường Sử nhìn ra sự quẫn bách của Trì thái thú, vội vàng vuốt mông cấp trên, sai người đưa trà và điểm tâm cho Khương Trung Thừa, ân cần mời Ngự Sử Trung thừa đại nhân đến hậu nha nghỉ ngơi trước.

Khương Văn Đức nhấp một ngụm trà, nâng mí mắt nhìn Hoa Nhất Đường: "Không cần."

Trì thái thú và Hạ Trường Sử rất nhanh đã hiểu ý của Khương Văn Đức.

Đúng là "không cần" thật, bởi vì tốc độ đọc sổ sách của Hoa Nhất Đường quá kinh người, vừa mở một quyển ra lướt qua hai cái thôi đã gấp lại rồi mở quyển tiếp theo, không khoa trương thì có thể gọi là "một mắt trăm hàng".

Ánh mắt mọi người bất tri bất giác đều tập trung vào Hoa Nhất Đường, trong ánh lửa trong suốt, thiếu niên tuấn lệ như hoa khi thì nhướng mày, khi thì híp mắt, ánh mắt lưu chuyển, số lượng đáng sợ của mấy trăm sổ sách cuối cùng chỉ hóa thành một nụ cười khẽ bên khóe miệng.

Vẻ mặt Hoa Nhất Đường càng lúc càng thoải mái, lòng đám người Trì thái thú lại càng treo càng cao, trải qua mấy ngày ở chung, bọn họ đại khái cũng hiểu rõ tính tình của vị Hoa thị tứ lang này, biểu cảm của người này bây giờ rõ ràng "xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện".

Bốn rương sổ sách vơi hết bằng tốc độ có thể nhìn thấy, nửa canh giờ trôi qua, Hoa Nhất Đường cất quyển sổ sách cuối cùng, chậm rãi bưng chén trà lên, thổi nước trà uống một ngụm, thỏa mãn thở dài: "Trà Bách Hoa hôm nay rất ngon."

Trì thái thú căng thẳng muốn ngất: "Hoa tham quân, thế nào rồi?"

Hoa Nhất Đường buông chén trà xuống, xắn tay áo: "Sổ sách của ba huynh đệ Vương thị không có vấn đề gì."

Vương Cảnh Lộc vừa nghe thế thì nổi giận: "Hoa Nhất Đường, rốt cuộc ngươi có biết đọc sổ sách không thể?!"

"Hoa mỗ còn chưa nói xong." Hoa Nhất Đường nói: "Vương Cảnh Lộc bên này cũng không sai."

Vương Cảnh Lộc: "Hả?"

Trì thái thú: "Hoa tham quân... ý ngươi là sao?"

Lăng Chi Nhan: "Ý Tứ lang là... sổ sách hai bên cung cấp đều là thật?"

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Đúng là như thế. Việc chia sổ sách của các hàng gạo là thật, sổ sách chung cũng là thật, sổ sách của các chi nhánh hàng gạo Vương thị liên tục thua lỗ ba năm, nhưng trong sổ sách tổng thể thì Vương thị làm ăn phát triển mạnh mẽ, tiền đồ vô lượng."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngơ ngác.

Hạ Trường Sử: "Làm, làm sao có thể?"

Hoa Nhất Đường cong mắt cười: "Đương nhiên là có thể, bởi vì giữa sổ sách và sổ cái chung thiếu một phần sổ sách ngầm."

Ánh mắt Khương Văn Đức chợt lóe lên: "Sổ sách ngầm?"

"Thì ngoài không việc làm ăn, làm mấy việc không thể đưa ra ánh sáng thì tất nhiên là sổ sách ngầm." Hoa Nhất Đường thở dài nói: "Nói vậy, phần sổ sách ngầm chỉ có gia chủ Vương thị chân chính mới có thể biết."

Mặt đám người Vương thị xanh mét, nhất là Vương Cảnh Lộc, sắc mặt mốc thối hơn cả gan heo.

Sổ sách chung của Vương thị vẫn do gia chủ tự mình quản lý, bí mật bên trong cũng chỉ có các gia chủ trước đây biết được, gia chủ vương Cảnh Phúc giết Di Ny Na phạm trọng tội đã vào ngục, còn chưa kịp tuyển chọn gia chủ kế nhiệm thì Vương Cảnh Lộc đã vội lên thay thế, đoạt lấy sổ cái, tự cho mình thông minh phát hiện ra tội ác của huynh đệ trong họ hàng Vương thị, tức giận chịu không nổi bèn đến tố cáo, ai ngờ lại lòi ra chuyện thế này.

"Ta, ta không tra!" Vương Cảnh Lộc hét lớn: "Nếu sổ sách nhà ta không thành vấn đề thì là chuyện của gia đình chúng ta, chúng ta tự mình xử lý là được, không cần làm phiền chư vị đại nhân!"

Ba đường huynh đệ Vương thị cũng liên tục nói: "Đúng thế, đều là chuyện gia đình, không điều tra không điều tra."

"Hoang đường!" Trì thái thú đập mạnh Kinh Đường Mộc: "Phủ nha Ích Đô ra há là nơi các ngươi nói đến liền nói đi là đi! Nếu đã kiện quan, lên công đường thì vụ án này nhất định phải xem xét rõ ràng! Người đâu, truyền Vương Cảnh Phúc lên công đường!"

Nha lại tuân lệnh chạy đến, không bao lâu sau, ngục tốt áp giải Vương Cảnh Phúc đeo xiềng xích lên.

Biểu cảm của Vương Cảnh Phúc đầu tiên có chút không giải thích được, sau đó, nhìn thấy bốn rương sổ sách lớn chất đống dưới chân Hoa Nhất Đường thì mới phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trừng Vương Cảnh Lộc cực kỳ oán hận, rít lên: "Ngu xuẩn!"

Trì thái thú lại đập Kinh Đường Mộc: "Vương Cảnh Phúc, huynh đệ Vương thị kiện lên công đường vì chuyện sổ sách giả mạo, sau khi Hoa tham quân tự duyệt sổ sách, phát hiện Vương thị ngươi còn có một phần sổ sách ngầm, mới dẫn đến sổ sách không khớp với nhau. Bổn phủ lại hỏi ngươi, sổ sách ngầm đâu rồi? Vương thị ngươi còn làm chuyện ám muội gì nữa? Còn không mau khai ra?!"

Da mặt Vương Cảnh Phúc giật giật: "Trì thái thú nói đùa, khắp thành Ích Đô này có ai không biết, Vương thị là thương nhân buôn gạo, đều là mua bán gạo đàng hoàng, về phần sổ sách ngầm gì đó thì hoàn toàn vô căn cứ!"

Hoa Nhất Đường: "Ý của người là Hoa mỗ nhìn nhầm sổ sách ư?"

Vương Cảnh Phúc: "Hoa tham quân tuy rằng xuất thân Dương Đô Hoa thị, sự học thâm sâu, nhưng theo ta được biết thì việc làm ăn của Hoa thị đều do Hoa thị Đại Lang Hoa Nhất Hoàn xử lý, Hoa gia Tứ Lang rất ít ra tay, có nhìn lầm cũng không kỳ quái."

"Hoa mỗ lại muốn hỏi Vương gia chủ một chút, sổ sách chi tiết của Vương thị và sổ sách tổng thể chênh lệch lợi nhuận lớn như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"

Vương Cảnh Phúc thở dài: "Tội dân cũng không biết, đáng tiếc hôm nay ta mang tội vào tù, mặc dù muốn điều tra chuyện này nhưng cũng hữu tâm vô lực." Lại quay đầu nhìn về phía Vương Cảnh Lộc, ánh mắt sâu kín bắn ra ánh sáng: "Đây là chuyện nhà của Vương thị, Vương Cảnh Lộc, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì tự mà điều tra!"

Ánh mắt Vương Cảnh Phúc quá lạnh lẽo độc ác, Vương Cảnh Lộc bất giác rùng mình một cái, trong lòng dâng lên một dự cảm không rõ, tựa như đại họa sắp giáng vào đầu hắn vậy.

Đường huynh đệ Vương Thị lại liên tục dập đầu: "Đều là đệ đệ nhà ta không hiểu chuyện, chuyện sổ sách vẫn nên để cho tộc nhân Vương thị tự mình xử lý thì hơn!"

Trì thái thú có hơi khó xử, vốn tưởng rằng hù dọa Vương Cảnh Phúc một chút thì có thể lừa được món sổ sách ngầm kia, nhưng Vương Cảnh Phúc bây giờ lại chắc nịch tuyên bố rằng mình không biết gì cả, nhà Đường nghiêm cấm cực hình, bên cạnh còn có một Trung thừa Ngự sử đài, cũng không thể bởi vì mấy quyển sổ sách nát này mà dùng hình với Vương Cảnh Phúc đâu. Quan trọng hơn là bận từ chiều đến tận tối mịt, đến bát cơm nóng còn chưa vào miệng, đã đói đến mức dán lưng vào bụng, Trì thái thú quả thực có hơi không chịu nổi.

Thân là chân chó của Trì thái thú nhiều năm, Hạ Trường Sử vừa thấy sắc mặt của Trì thái thú đã hiểu, vội vàng thấp giọng nói: "Sắp đến giờ Hợi rồi, Khương Trung Thừa đi đường mệt nhọc cũng nên nghỉ ngơi rồi, hay là đến ngày mai hẵng tái thẩm án?"

Trì thái thú vội hùa theo: "Khương Trung Thừa cảm thấy thế nào?"

Khương Văn Đức: "Vụ án này chỉ là vụ án phân chia lợi ích gia tộc không đồng đều thôi, dựa theo quy trình pháp luật, chỉ cần Vương Cảnh Lộc không tố cáo nữa, thì có thể rút án... Hoa tham quân và Lăng Tư nói có phải không?"

Lăng Chi Nhan: "Khương Trung Thừa nói rất đúng, chỉ là..."

Nửa câu sau Lăng Chi Nhan không nói ra được, trực giác cho thấy vụ án này có ẩn tình khác, trong lòng có hơi bất an, không khỏi nhìn Hoa Nhất Đường một cái.

Hoa Nhất Đường như cười như không nhìn Vương Cảnh Lộc, Vương Cảnh Lộc nghe thấy Khương Văn Đức nói thế thì như được đại xá, liên tục hét to: "Ta không tố cáo nữa!"

"Được rồi! Vụ án đã được giải quyết!" Trì thái thú vỗ Kinh Đường Mộc: "Áp giải Vương Cảnh Phúc về đại lao, bãi đường!"

Bãi đường, Trì thái thú và Hạ Trường sử nghênh đón Khương Văn Đức đến hậu nha, nói rằng đã sớm chuẩn bị xong tiệc tối đón gió tẩy trần, Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường tất nhiên cũng ở trong danh sách được mời, Hoa Nhất Đường làm bộ ho khan hai tiếng, một tay vịn thắt lưng một tay vịn trán: "Thuộc hạ đau đầu đau lưng, lại buồn nôn dạ dày, thật sự không thể phụng bồi được." Sao đó liền ngã về phía Lăng Chi Nhan: "Nhanh nhanh nhanh, Lăng Tư Trực đại nhân, mau dìu ta về, ta buồn nôn... ọe..."

Lăng Chi Nhan hiểu ý, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đỡ Hoa Nhất Đường trở về sở tư pháp nhanh như chớp, nhét Hoa Nhất Đường vào ghế thái sư: "Ngươi diễn giả trân quá đấy?"

"Thế này gọi là núi không cao có tiên cũng linh ứng, diễn tuy giả nhưng có người xem là được." Hoa Nhất Đường rút quạt nhỏ trong tay áo ra: "Lục Lang có phải cũng cảm thấy Vương thị có vấn đề hay không?"

Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Lăng mỗ không hiểu việc về thương nghiệp, nhưng nếu Tứ Lang nói có sổ sách ngầm thì hẳn là có thật!"

Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt: "Không ngờ Lục Lang lại tín nhiệm Hoa mỗ như thế, Hoa mỗ đúng là thụ sủng nhược kinh!"

"Bớt làm bộ đi." Lăng Chi Nhan bất đắc dĩ: "Theo kinh nghiệm của ngươi, ước chừng là loại sổ sách ngầm gì?"

"Xét theo sổ sách thì việc làm ăn của hàng gạo Vương thị rất thất bại, thua lỗ nghiêm trọng, nếu muốn đạt được lợi nhuận từ sổ sách chung thì việc làm ăn của sổ sách ngầm này phải là một vốn vạn lợi, thậm chí còn hơn cả thế."

Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Còn có chuyện làm ăn như vậy nữa sao?"

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Đương nhiên có, trên đời này việc làm ăn kiếm tiền nhiều nhất đều viết ở trong Đường Luật."

"Ý ngươi là..."

"Ví như buôn bán ngũ thạch tán, ví dụ như buôn bán quả Long Thần, hoặc ví như..." Mắt Hoa Nhất Đường lóe lên: "Buôn bán người."

Sắc mặt Lăng Chi Nhan khẽ biến: "Ngươi nghi ngờ những Bạch sinh phát hiện ra bãi tha mà có liên quan đến Vương thị sao?"

Hoa Nhất Đường trầm mặc một lát: "Ta chỉ cảm thấy, thời gian mấy vụ án này xuất hiện quá trùng hợp, tựa như có ý trời từ trong bóng tối vậy."

Lăng Chi Nhan không nói gì, hắn cũng có cảm giác giống như vậy.

Ngũ Đạt vội vàng đi vào sở tư pháp, ôm quyền: "Bẩm Hoa tham quân, có Chu Kiền cầu kiến."

Hoa Nhất Đường sửng sốt một lát mới nhớ lại Chu Kiền là thứ tử Chu thị bị Vương Cảnh Lộc ức hiếp, canh giờ này, hắn đến phủ nha để làm gì?"

"Mời hắn vào."

Chu Kiền vẫn là bộ dáng yếu đuối như thế, nhưng tinh thần thoạt nhìn tốt hơn không ít, hẳn là gần đây Vương Cảnh Lộc chỉ lo trạch đấu, không dành thời gian để ăn hiếp hắn.

Đầu tiên Chu Kiền thi một đại lễ: "Lần trước được Hoa tham quân chiếu cố, Chu mỗ vô cùng cảm kích, nên hôm nay đặc biệt đến cửa cảm tạ."

Tuy nói như vậy, nhưng Chu Kiền hai tay trống không, đến cả gói điểm tâm cũng không mang theo, quả thực không giống như đến tặng lễ.

Hoa Nhất Đường cười: "Chu lang quân có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

Chu Kiền ngẩng đầu, yết hầu lăn lên xuống mấy cái: "Nửa năm trước, Vương Cảnh Lộc từng đưa ta đến một biệt viện của Vương thị ở vài ngày, sau đó, Vương Cảnh Lộc có rời đi trước, để một mình ta lại ở biệt viện. Trong nhà kho..."

Hắn nói chuyện rất nhỏ, nhưng Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường đều nghe rõ.

Chu Kiền hẳn là bị Vương Cảnh Lộc đưa đến biệt viện giam cầm ngược đãi.

Hoa Nhất Đường gật gật đầu, vẫn chưa truy vấn chi tiết, chỉ hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"

"Ta ở trong nhà kho nghe được hạ nhân sát vách nói chuyện phiếm, nói Vương Cảnh Phúc lại dẫn quý nhân đến biệt viện ở nhỏ, quý nhân tính tình bất định, rất khó hầu hạ, mấy ngày nay phải cẩn thận hơn, khéo cả mất mạng."

"Quý nhân gì?"

"Hạ nhân không nói rõ ràng." Chu Kiền dừng một chút: "Nhưng có đặc biệt nói một câu, quý nhân đến kiểm tra sổ cái."

Lăng Chi Nhan trợn tròn hai mắt, Hoa Nhất Đường ngồi thẳng người: "Sổ cái gì?"

Đồng tử Chu Kiền phản chiếu ánh nến lay động bất định: "Chỗ biệt viện kia có vị trí hẻo lánh, có lẽ sổ sách giấu ở trong đó cũng sẽ ghi chép thứ gì đó bí ẩn."

"Biệt viện ở nơi nào?!"

"Ngoài cửa Đại Tây, bên bờ sông Ngọc Giang."

*

Ra khỏi Đại Tây Môn đi về hướng Tây Bắc mười dặm, chính là Ngọc Giang. Ngọc Giang là một nhánh sông Kiểm Giang, từ Bắc vào Nam xuyên qua nửa thành Ích Đô, đảm nhiệm vai trò quan trọng trong vận tải biển Ích Đô, bến Ngọc Giang ngoài thành chính là trạm trung chuyển quan trọng nhất của đội tàu vào thành.

Giờ hợi một khắc, Lâm Tùy An đứng bên bến ngọc giang, đón gió sông mát mẻ, quan sát địa hình địa thế xung quanh.

Xa xa núi non trùng điệp, dưới chân nước sông cuồn cuộn, trên bến tàu có các bao tải hàng hóa chất cao, bên bờ sông có hơn mười chiếc thuyền buôn, mấy thuyền viên ngồi ở mũi thuyền nạp lương thực, tò mò nhìn hai dị chủng xông vào địa bàn của bọn họ.

Đệ tử Tịnh Môn cuối cùng nhìn thấy kẻ đánh xe ngựa của Tuyết Nương Tử là một lực phu của bến tàu, thoạt nhìn giống như đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, nhưng khi báo cáo tin tức với Cận Nhược lại là cực kỳ đầy đủ.

"Xe ngựa của Tuyết Thu nương tử là ở cửa Đại Tây vào đầu giờ dậu, đi thẳng về phía tây bắc, phía sau xe có năm con hắc mã đi theo, bên trên là năm nam nhân mang nón đen, nhìn không thấy mặt, đều đeo đao, hẳn là hộ vệ bên ngoài phường trà Thu Nguyệt. Bên cạnh xa phu có một hán tử phụ trách dẫn đường, hán tử mặc quần áo tôi tớ của Mã thị thành Đông, hẳn là người của Mã thị."

Cận Nhược: "Mã thị bán trà Bách Hoa giả ấy hả?"

Đệ tử Tịnh Môn gật đầu: "Mã thị gần đây thu mua không ít trang trại trà, hôm nay có mười chín quán trà chưởng quầy từ cửa Đại Tây ra khỏi thành, cùng hướng đi với Tuyết Thu nương tử, ta đoán Tuyết Thu nương tử hẳn là được Mã thị mời đến biệt viện của Mã thị ở thôn Đào Nguyên rồi."

"Biệt viện thôn Đào Nguyên mà ngươi nói ở bên kia ư?" Lâm Tùy An chỉ về phía tây bắc, trong bóng tối phía xa xa tỏa ra vài ánh đèn, nhìn qua giống như có nhà.

"Không sai, biệt viện Mã thị ở phía Bắc thôn Đào Nguyên."

Cận Nhược: "Nghe ý của ngươi, thôn Đào Nguyên còn có biệt viện khác sao?"

"Thiếu môn chủ có điều không biết, thôn Đào Nguyên vốn là một thôn nhỏ, nằm dưới núi Đào dựa vào sông, mùa hè rất mát mẻ, về sau bị mấy đại thế gia Ích Đô phát hiện bèn bắt họ rời khỏi thôn, sau đó dây một đám biệt viện."

Nói đến đây, Tịnh môn đệ tử hạ thấp vài phần giọng: "Xung quanh thôn Đào Nguyên có mấy hộ viện của đại thế gia liên thủ bảo vệ, Tịnh môn đệ tử rất khó đi vào, Mã thị triệu tập những chưởng quỹ phường trà đến đi biệt viện, nhất định là có chuyện gì không thể cho người khác biết."

Cận Nhược lạnh lẽo cười một tiếng: "Xem ra Mã thị vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định muốn thay thế trà Bách Hoa của chúng ta."

"Trong thôn Đào Nguyên có bao nhiêu biệt viện của thế gia?" Lâm Tùy An hỏi.

"Thành nam Ngô thị, thành đông Mã thị, thành bắc Vương thị đều có, trong đó Vương thị căn cơ cạn nhất, vị trí hẻo lánh nhất, ngày thường rất ít người đi, nghe nói gần như là hoang phế."

Trong lòng Lâm Tùy An đột nhiên dâng lên dự cảm kỳ lạ, lại hỏi một câu: "Vị trí tốt nhất là nhà nào?"

"Tất nhiên là Tùy Châu Tô thị."

Cận Nhược trợn trắng mắt: "Tô thị Tùy Châu này là hành hoa sao, sao chỗ nào cũng có thế?"

Lâm Tùy An mỉm cười: "Đồ nhi tốt, có muốn cùng vi sư nắm tay đi dạo đêm ở thôn Đào Nguyên không?"

*

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường hắt hơi một cái: Sao ta lại ngửi thấy mùi gì khó chịu thế nhỉ.

29.9.2023

Chúc mọi người tết Trung Thu vui vẻ, lâu ngày không gặp haha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK