Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 231: Lên đi, hỏng bét hết rồi

"Tên cứt chó! Ai là một bọn với đám trộm cướp các ngươi hả!" Hoa Nhất Đường giận dữ, ném quạt trong tay về phía Vân Trung Nguyệt, đương nhiên, là hắn dễ dàng tránh đi.

Hoa Nhất Đường càng tức giận hơn, cởi thêm một chiếc giày ném đi: "Thức thời thì mau giao đồ đã trộm ra, nếu không..."

"Nếu không Tịnh Môn sẽ khiến ngươi không thể bước một bước trong nhà Đường này!" Cận Nhược rống lên.

"Trời ơi, oan uổng quá~~" Ngữ điệu của Vân Trung Nguyệt mang theo đường lượn sóng mất nết: "Thứ nhất, chiếc bình rách Lò Việt vừa xấu vừa nặng, ta nhìn thôi cũng thấy chướng mắt, thứ hai, ta đâu có điệu đà như Hoa gia Tứ Lang (Hoa Nhất Đường ném chiếc giày thứ hai) khụ, có sở thích phong nhã, lấy tấm dạ y Kính Sa kia làm gì..."

"Ồ..." Lâm Tùy An rút Thiên Tịnh ra.

Vân Trung Nguyệt giật mình, liên tục xua tay: "Đừng đừng đừng, lương tâm trời đất chứng minh, ta không trộm thật mà! Ta chỉ đến hóng hớt thôi, ta có thể thề với trời... ôi, lại có người đến góp vui..."

Ngoài cửa vang lên tiếng lộn xộn, Tống huyện lệnh dẫn một đám bất lương vội vàng xông vào: "Nghe nói Hoa trạch cũng mất đồ, chẳng lẽ lại là Vân Trung Nguyệt làm?!"

Một màn giật gân này của Tống huyện lệnh khiến sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn đi, trong nháy mắt, Vân Trung Nguyệt đã tựa như mây tan chảy trong ánh trăng, rồi biến mất.

Tống huyện lệnh tất nhiên không nhìn thấy Vân Trung Nguyệt, chỉ nhìn thấy không khí đám người ở Hoa trạch như lâm đại địch, sốt ruột đến mừng đấm ngực dậm chân: "Ôi chao, ta nói cái gì, không sợ trộm cắp chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, không ngờ tới ngay cả Hoa gia Tứ Lang danh chấn thiên hạ cũng không thoát được thì phải làm thế nào đây?!"

Da mặt Hoa Nhất Đường run lên, trong nháy mắt thay bằng nụ cười kinh doanh không chê vào đâu được, lấy một cái quạt gấp phương xuân đình mai từ trong ống tay áo, xòe quạt ra: "Tống huyện lệnh không cần lo lắng, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của Hoa mỗ."

Tống huyện lệnh ngẩn ra: "Ý của Hoa Tứ Lang là gì?"

"Chuyện tối nay, đều nằm kế hoạch của Hoa mỗ." Hoa Nhất Đường thong thả đi xung quanh, chiếc quạt nhỏ lắc lắc: "Ban ngày, nghe Tống huyện lệnh kể lại hành vi của tên trộm này, Hoa mỗ đã suy đoán ra, tên trộm này chẳng những cực kỳ xảo quyệt, lại rất có khả năng có đồng bọn cùng hợp tác gây án. Nếu có đồng bọn, chỉ bắt được tên trộm này cũng không thể một lưới bắt hết, mà còn để lại hậu hoạn, cách tốt nhất là dẫn rắn ra khỏi động, trực tiếp quấy rầy đến Hoàng Long. Cho nên, Hoa mỗ đã đặt ra ba tầng bẫy."

Tống huyện lệnh mù mờ: "Ba, ba tầng bẫy?"

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Tầng thứ nhất, Hoa mỗ cố ý tuồng tin tức về giá trị ngàn vàng của đồ sứ Việt Lò tản ra ngoài, là vì muốn lấy bình sứ Việt Lò ra làm mồi nhử."

"Tầng thứ hai, sau khi vào đêm, Hoa mỗ bày ra thiên la địa võng ở trong trạch viện, mặt ngoài là vì phòng trộm, thực ra là vì muốn trừ bỏ cảnh giác của phi tặc, Hoa trạch thủ vệ càng nghiêm mật thì phi tặc lại càng yên tâm, lầm tưởng Hoa mỗ không có cách nào xử lý hắn, chỉ có thể bị động phòng thủ, như thế, mới có thể lớn mật đến đây trộm cắp."

"Tầng thứ ba, Hoa mỗ ở trong Thiên La Địa Võng cố ý để lại một đường thoát, là vì để cho phi tặc này có thể thuận lợi chạy trốn, sau đó, chúng ta đã có thể đuổi theo phi tặc một đường tìm được hang ổ của hắn, đến lúc đó, tất nhiên là có thu hoạch, diệt cỏ tận gốc, thiên hạ thái bình."

Tống huyện lệnh vỗ đùi một cái: "Mưu kế tốt! Không hổ là Hoa gia tứ lang!"

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Chút kỹ xảo nhỏ thôi, chẳng đủ nhét kẽ răng nữa là."

Mộc Hạ, Y Tháp, Tứ Thánh và đám hộ viện trong Hoa trạch đều cực kỳ sùng bái, Cận Nhược cũng thấy hơi mơ hồ, suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là như thế! Cho nên họ Hoa đã sớm phát hiện tên phi tặc tối nay trộm đồ không phải là Vân Trung Nguyệt, hơn nữa từ sớm đã thiết kế cạm bẫy, mời phi tặc vào cào, lời nói và hành động vừa rồi cũng là phần trong cạm bẫy... quả nhiên là một tên ăn chơi trác táng đầy bụng mưu mô, thật quá đáng, đến cả người của mình cũng lừa gạt được!"

Lâm Tùy An: "..."

Cận Nhược đồ đệ cô cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc không quá linh hoạt, Hoa Nhất Đường tùy tiện lừa dối vài câu đã tin răm rắp.

Tên hoa Nhất Đường này rõ ràng là đang bịa chuyện để vớt vát tự tôn...... cái khác không nói, nhìn dưới vạt áo hắn đi... giày không còn, chỉ còn lại vớ, mỗi một bước đi đầu ngón chân lúng túng bấm lấy đất... may mà y bào rộng rãi lau đất, không có ai nhìn thấy.

Lâm Tùy An thậm chí có thể đoán được tiếng lòng của Hoa Nhất Đường lúc này: "Hoa Nhất Đường! Tiền có thể đứt, máu có thể chảy, mặt mũi của Hoa Tứ Lang không thể mất!"

Tống huyện lệnh nhìn Hoa Nhất Đường mà trong ánh mắt tràn đầy sao: "Dám hỏi Tứ Lang, kế tiếp nên làm như thế nào?"

Hoa Nhất Đường đắc ý cười: "Cận Nhược đâu?!"

Cận Nhược: "Hả?"

"Tống huyện lệnh, vị này chính là thiếu môn chủ Tịnh Môn danh chấn Nhà Đường, thuật truy tung giỏi nhất thiên hạ, dù là kẻ nào thì ở trong mắt hắn đều không thể che giấu được!" Hoa Nhất Đường nhiệt tình giới thiệu.

Tống huyện lệnh mừng rỡ: "Thiên hạ lại có kỳ nhân như vậy, thật sự làm Tống mỗ mở rộng tầm mắt!"

Cật Nhược được khen vui đến mức miệng ngoác đến lỗ tai: "Sư phụ, người có nghe thấy không, họ Hoa lần đầu tiên gọi ta là Thiếu môn chủ đấy!"

Lâm Tùy An: "Vi sư cũng thấy vinh quang lắm."

Hoa Nhất Đường làm tư thế mời: "Làm phiền thiếu môn chủ, mời..."

Cận Nhược túm vạt áo, hùng dũng hiên ngang đi vào nhà kho, ném dây đo mang theo bên người, từng tấc từng tấc quét dấu chân trên mặt đất.

Tống huyện lệnh và đám người bất lương rất tò mò, toàn bộ đều tụ tập ở bên ngoài nhà kho, duỗi cổ vây xem, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng tán thưởng cảm khái.

Hoa Nhất Đường thở dài một hơi, vội liếc mắt với Mộc Hạ, Mộc Hạ thầm hiểu, gọi người hầu đưa giày ngắn mới lên, Hoa Nhất Đường khập khiễng đi tới nơi ít ánh sáng, mang giày vào, Mộc Hạ cầm phất trần vòng quanh Hoa Nhất Đường một vòng, quét sạch bụi bặm dính dưới vạt áo, thay túi thơm mới cho Hoa Nhất Đường, kết quả lại công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô thơm ngào ngạt lấp lánh.

Lâm Tùy An liếc hắn: Ra vẻ, ra vẻ nữa đi.

Hoa Nhất Đường ho khan hai tiếng, làm bộ như không phát hiện sự khinh bỉ của Lâm Tùy An, lắc lư đứng ở bên ngoài đám người, ưỡn ngực ngẩng đầu lắc quạt, dáng vẻ như rất vững vàng.

Cận Nhược quả nhiên không làm người ta thất vọng, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, đã tìm được manh mối: "Tìm được rồi!" Bước nhanh ra khỏi kho hàng." Trong kho hàng có một dấu chân hoàn toàn mới, không thuộc về bất kỳ một người nào trong Hoa trạch, chân nhọn và đường viền rõ ràng, chứng tỏ người này cũng biết khinh công." Dừng một chút: "Thật đúng là không phải vân trung nguyệt."

Lâm Tùy An: Quả nhiên.

Tống huyện lệnh: "Cái gì? Không phải Vân Trung Nguyệt?! Vậy, đó là ai vậy?"

Cận Nhược: "Chân dài bốn tấc ba phần hai, khoảng cách bước một thước tám, theo đó tính toán, người này cao ước chừng giữa năm thước ba đến sáu thước một, trọng lượng không quá một trăm cân."

Hoa Nhất Đường: "Nói cách khác, người này thân hình thấp bé, hơn nữa rất gầy."

Lâm Tùy An: "Có thể theo dõi được đường chạy trốn không?"

"Ta còn nhớ rõ bóng người lúc ấy đi về phía hậu trạch." Cận Nhược ra ý bảo mọi người tránh ra, ngồi xổm xuống, cầm đuốc trong tay lên, từng bước từng bước tìm kiếm về phía trước.

Bởi vì vừa rồi Vân Trung Nguyệt đến quấy rối nên dấu chân trong viện có hơi rối, lần này Cận Nhược phải tốn nhiều hơn chút thời gian, cuối cùng cũng tìm được dấu chân của kẻ trộm ở dưới hành lang dài hậu viện, lại men theo dấu chân xuyên qua hậu hoa viên, qua hòn non bộ, vượt qua hồ cá, vòng qua phòng bếp đằng sau, đến thẳng nhà chứa củi.

Trong bụi cỏ dại phía sau nhà chứa củi có một cái giếng, cỏ bên cạnh giếng bị người giẫm nát, Cận Nhược đi vòng quanh một vòng, sờ sờ vào miệng giếng: "Kẻ trộm nhảy vào giếng."

Mọi người ngạc nhiên. Cận Nhược thò đầu xuống giếng nhìn thứ, rồi nhặt một tảng đá ném vào, đá rớt xuống tới đáy, nhưng không nghe thấy tiếng nước.

"Là giếng khô, không sâu." Cận Nhược xoay người nhảy xuống, ánh sáng từ ngọn đuốc đột nhiên biến mất ở miệng giếng.

Tống huyện lệnh hét lên một tiếng, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường vội vàng vây lại.

"Có phát hiện gì không?" Lâm Tùy An gọi hắn.

Giọng Của Cận Nhược truyền từ dưới lên: "Đất rất ẩm ướt, cái giếng này hẳn là khô chưa được bao lâu. Ôi chao, sao ở đây lại có một đống bùn đất..."

Hoa Nhất Đường: "Mộc Hạ!"

Mộc Hạ bước nhanh lên: "Hồi bấm Tứ Lang, cái giếng này vốn có nước, nhưng không biết vì sao, nửa năm nay, nước càng ngày càng cạn rồi khô hẳn."

"Á!" Cận Nhược trong giếng đột nhiên kêu lên một tiếng.

Lâm Tùy An: "Sao vậy?!"

Đột nhiên, một sợi dây thừng thô ném ra khỏi miệng giếng, Tống huyện lệnh hô to: "Mau, giúp kéo người lên..."

Còn chưa hét xong thì đã thấy Lâm Tùy An một tay níu sợi dây thừng, thuận thế quấn vào cánh tay, hất tay kéo về phía sau, Cận Nhược bay từ trong giếng ra, xoay người rơi vào vách giếng, trên bắp chân và cánh tay đều là bùn.

Tống huyện lệnh sợ đến ngây người, thầm nghĩ tiểu nương tử này mạnh thật đấy!

Trên mặt Cận Nhược đen một đạo trắng giống như một con mèo hoa, biểu cảm rất hưng phấn: "Sư phụ, trên vách giếng có một cái động trộm, là mới đào."

Trộm lỗ?

Lâm Tùy An mở to hai mắt: Anh chàng tốt, đổi đề tài rồi sao?

Cận Nhược: "Ta đã cẩn thận xem từng dấu vết đào bới trong động, không sai được, là lỗ mà mấy tên trộm mộ hay đào, khó trách tên trộm này trộm thần xuất quỷ nhập thần như thế, thì ra không phải phi tặc mà là địa tặc."

Hoa Nhất Đường cười lạnh: "Cứt chó! Chỉ là một con chuột đất, lại dám đào lỗ trên địa bàn của Hoa gia tứ lang ta, đúng là muốn chết!"

Lâm Tùy An: "Có thể men theo lỗ kia để lối ra không?"

"E là không được." Cận Nhược lắc đầu: "Lỗ kia rất hẹp, người thân hình nhỏ gầy mới có thể chui vào, hoặc là... biết thuật thu cốt..."

Nói đến đây, ánh mắt Cận Nhược không khỏi quét xung quanh, Lâm Tùy An đoán được Cận Nhược đang nghĩ gì, lúc này, có lẽ nên tìm Vân Trung Nguyệt hỗ trợ...

Hoa Nhất Đường nặng nề hừ một tiếng: "Có thể phán đoán phương hướng của trên trộm sao?"

Cận Nhược đưa tay chỉ về phía đông bắc: "Bên này."

"Hay lắm!" Hoa Nhất Đường giơ quạt lên, cao giọng: "Người đâu, tất cả lên hết cho ta!"

Tống huyện lệnh: "Ấy ấy ấy?!"

Quản gia toàn năng Mộc Hạ lại một lần nữa phát huy năng lực xử lý sự cố khẩn cấp hoàn mỹ của hắn, chưa đến một khắc đồng hồ, năm mươi tám hộ viện của Hoa trạch 250 của Hoa thị đều tập trung vào một chỗ, mỗi người cầm một cây xẻng, vừa ra lênh xẻng đã bắt đầu múa, bụi bặm bay lung tung, chỉ trong chốc lát, đã đào sâu ba thước, giếng khô tan thành mây khói.

Cận Nhược vẫn theo dõi chặt chẽ toàn bộ quá trình, thỉnh thoảng nhảy xuống hố dò xét phương hướng của tên trộm, điều chỉnh tuyến đường đào bới, hộ vệ Hoa trạch đào đến nhiệt tình ngất trời, Tống huyện lệnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đám người bất lương bị bầu không khí làm việc nhiệt tình lây nhiễm, cũng nhao nhao tiên lên bắt đầu đào đất.

Mọi người đào từ nhà củi đến chuồng ngựa, lại từ chuồng ngựa đào đến kho dưa muối, phía sau kho dưa muối là tường viện của Hoa trạch, Hoa Nhất Đường tất nhiên không chịu bỏ qua, quạt nhỏ run lên, đại quân đào bới phá tường viện, một đường đào ra đường.

Tống huyện lệnh mồ hôi rơi đầy mặt, tuy nói cả phường này đều là đất của Hoa thị, trước sau trái phải đều là cửa hàng Hoa trạch, nhưng cứ đào mãi như vậy thì cũng không phải là cách, đang muốn ngăn cản thì Y Tháp đưa tới hai gói lá vàng, nói: "Tứ Lang nói, thay Dịch thành, sửa đường, coi như hắn."

Tống huyện lệnh cầm lá vàng nhét vào trong ngực, vung hai tay hò hét cổ vũ: "Các huynh đệ, lên đi!"

Nửa con đường bị đào rỗng, cuối ngõ là tường Phường, chân tường phường lại là một cái giếng khô, Cận Nhược ra ý bảo mọi người dừng lại, đi dạo một vòng bên giếng khô, giương mắt, tay chân trèo tường rơi xuống dưới đáy, ngồi xổm xuống sờ sờ bùn khô còn sót lại trên mặt đất, mỉm cười, sau đó đứng dậy chỉ về phía trước: "Kẻ trộm đến nơi đó!"

Lâm Tùy An tung người nhảy lên tường phường, nương theo ánh trăng nhìn về phía trước, nơi Cận Nhược chỉ đến là một tòa nhà tam tiến, trong trạch tối tăm, chỉ có hai ngọn đèn lồng ngoài cửa lớn đang sáng lên.

Tấm biển viết hai chữ: Điền trạch.

*

Tiểu kịch trường:

Phương Khắc đang ngủ say trong phòng trở mình, dùng chăn che đầu, lẩm bẩm: "Ồn ào."

25.10.2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK