Biên: Tùy Nhã
Bắt đầu làm công ngày đầu tiên, Minh Đồng tự xưng là “rất trẻ tuổi chân cũng rất nhanh nhẹn, chịu khó” đã đánh vỡ hơn ba mươi chén bát, mắng đuổi đi hơn hai mươi người khách, còn nhìn chiếc giẻ lau chê bai, nhìn về phía khách hàng thì hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi gác chéo chân ở trên ghế, nói: “Còn không mau đem bàn lau sạch?”
Người giúp việc so với người trả tiền còn đáng sợ hơn.
Vất vả đến gần giờ đóng cửa, Nam Lạc vẫn như thường ngày đợi sau khi tiễn người khách cuối cùng thì rửa sạch chén đũa, bày lại thật tốt bàn ghế và đóng cửa tiệm. Vào lúc người giúp việc “Tay chân rất nhanh nhẹn, chịu khó” muốn giúp hắn một tay, Nam Lạc nhìn một đống đồ bị vỡ nằm ở một góc phía mặt tiệm thì kiên quyết lắc đầu.
Tổng quản Mộ Dung bị Minh Đồng trực tiếp đuổi về khách lữ, còn hắn thì nhất khẩu giảo định nói hắn không có chỗ để đi, nhất định phải để Nam Lạc cam kết “bao ăn, bao ở”. Tiếp đó không không để ý phong độ điềm nghiêm đi theo bên người Nam Lạc, một câu lại một câu khơi mào đề tài, nhưng Nam Lạc so với lúc đầu càng thêm trầm mặc, chẳng qua khi nghe tới miêu tả về bảo bảo thì trên khuôn mặt đen mới có ý cười không dễ phát giác mỉm cười.
“Bảo bảo chỉ có lớn một chút như vậy, chỉ lớn như vậy.”
Minh Đồng giơ hai tay ra dấu, thỉnh thoảng hắn như vô tình liếc nhìn Nam Lạc một cái, “Mấy ngày trước khi ta tới đây, bảo bảo có thể xoay mình rồi, nó rất nghịch ngợm, thường xuyên tự cuộn mình trong tầng tầng lớp lớp thảm.”
Có lẽ là nhớ lại bảo bảo, trong đôi mắt của Minh Đồng có thêm mấy phần nhu hòa.
“Bảo bảo cũng gầy đi không ít, ngươi mới vừa đi có một thời gian mà bảo bảo cả ngày đều khóc, ai ôm cũng không ngừng khóc, đổi hết mấy nhũ mẫu cũng không ăn, thường xuyên bị đói bụng. Nam Lạc, bảo bảo còn nhỏ như vậy, ngươi... Thế nào nhẫn tâm bỏ hắn mà đi?”
Minh Đồng thuận thế nắm tay Nam Lạc, nhưng lời buồn nôn như vậy vừa nói ra khỏi miệng khiến hắn xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng hắn nhìn Nam Lạc có vẻ mặt nhu hòa dần thì Minh Đồng lại mặt dầy tiến lên một bước——
“Nam Lạc, thật ra thì ta...”
Nhưng lời tỏ tình buồn nôn cho tới bây giờ Minh Đồng đều khinh thường, nhưng trong thời khắc này, những chữ khó khăn không kiềm hãm hiện ra trong đầu hắn, hắn nhìn người trước mắt, muốn nói ra miệng những lời đó.
Những chữ kia cứ luẩn quẩn trong đầu lưỡi Minh Đồng, hắn đang định nói chữ “Vui” thì cửa gỗ bị mở ra, một cô nương trẻ tuổi thò đầu vào. Cô nương nhìn Nam Lạc thì cong miệng cười, mi mắt cong cong tuy không được gọi là tinh xảo nhưng lại chất phác khiến người cảm thấy ấm áp.
“Nam ca, huynh đã trở lại!”
” Ừ, hôm nay có khách quý, giúp ta thu dọn thực đường một chút, ta đi ngủ đây.”
Vừa vào phòng, cô nương đã nhanh nhẹn vỗ một cái lên trên người Nam lạc, lại cầm cho hắn một tô nước lạnh, Nam Lạc sau khi nhận lấy liền mở miệng to uống một ngụm, hai người bọn họ ăn ý khiến Minh Đồng không cắt ngang.
Minh Đồng hung hãn nhìn chằm chằm cô nương, rất nhanh có một kết luận cô nương này không xinh đẹp bằng mình, lồng ngực bị tổn thương lại tự tin hơn mấy phần, kết quả là hỏi: “Nàng là ai?”
Nam Lạc vội vàng kéo cô nương nọ hành lễ với Minh Đồng, mắt khẽ rũ xuống, thần sắc có mấy phần xấu hổ ——
“Đây là vị hôn thê chưa qua cửa của ta, tháng khác ngày lành sẽ mời Vương gia.”
======================
Ghi chú: nhất khẩu giảo định = một mực bám chặt, nhất định không đổi