Beta: Tùy Nhã
Mỹ tửu khắp nơi, đều được cất giữ trong Tần vương phủ.
Mỹ tửu khó gặp nhất mà Tần vương phủ cất giữ chỉ có duy nhất năm đó trước khi Tần Vương thành thân mới mang ra cộng ẩm. Hôm nay có mỹ tửu trong tay nhưng lại khiến Minh Đồng mất hứng. Minh Đồng nhìn bộ dạng Minh Niệm thất hồn lạc phách như vậy, chỉ có thể cảm khái tình sâu thì tổn thương nhiều cũng chỉ biết oán trách tình cảm này.
Cuối cùng hai người ngươi tới ta đi, nói chỉ say mới có thể nghỉ, chỉ chốc lát sau, vô số vò rượu bị nghiêng đổ. Minh Niệm nằm sụp trên bàn đá một tiếng lại kêu một tiếng “Thái phó”. Minh Đồng càng say hơn, hắn một tổng quản vương phủ bên cạnh muốn đỡ hắn, một bên choạng vạng rời đi. Khi đó, hắn thậm chí còn thi triển khinh công, rơi xuống nóc nhà năm lần, vô số lần đi sai đường. May mắn là tổng quản vẫn luôn đi theo ở phía sau cẩn thận phục vụ hắn mới miễn cưỡng về được cổng trước của Định vương phủ, nhưng không ngờ đụng trúng Nam Lạc đang đi ra ngoài.
Minh Đồng xoa xoa mắt, hai tay đè lên vai của Nam Lạc, miệng nói không rõ ràng như chứa củ cà rốt: “Thế nào lại là ngươi? Cái mộng chết tiệt, sao còn chưa tỉnh… ợ!”
Mũi bị mùi rượu xông vào, Nam Lạc nhíu mày nhưng hắn vẫn cẩn thận đỡ Minh Đồng ổn định trên ngực mình. Khi hắn nhìn xung quanh tìm Tổng quản giúp đỡ thì đã không thấy bóng dáng Tổng quản đâu.
“Cái này, này... ta...”
Người ở trong ngực bắt đầu hùng hùng hổ hổ của kẻ điên rượu, thân thể hắn giống như tê liệt ngã mềm vào người Nam Lạc. Nam Lạc do dự hồi lâu luống cuống chân tay, chỉ đành phải ôm Minh Đồng. Một nam tử trưởng thành như Minh Đồng dường như không khiến hắn cảm thấy khó nhọc, thậm chí hắn còn ước chừng cánh tay Minh Đồng đôi chút, tự mình âm thầm quyết định sau này phải làm thức ăn cường thân kiện thể cho Vương gia.
Nam nhân cao lớn sải bước đi vào khiến nhiều người ghé mắt nhìn chăm chú nhưng Nam Lạc lại hồn nhiên không hề hay biết. Tầm mắt lo lắng của hắn đều tập trung trên mặt Minh Đồng, tiếp đó lại không tự chủ nhìn về cần cổ trắng bên trong cổ áo rộng lớn kia. Cảnh sắc như vậy chợt dụ hoặc tâm tình hắn, Nam Lạc theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì đã đến phòng ngủ của Minh Đồng.
Nam Lạc vừa đặt Minh Đồng lên giường, cánh tay hắn đột nhiên bị kéo lại, trong nháy mắt cả người hắn đã bị đặt ở dưới người khác. Người đè trên hắn không ai khác là man nhân đang say rượu kia, ánh mắt nam nhân mông lung, thế nhưng bàn tay đè trên ngực hắn nặng như sắt.
Nam lạc không hiểu, một người đàn ông gầy nhỏ như vậy làm sao lại có khí lực kinh người như thế, không đợi hắn suy tư, môi hắn đã bị chiếm lấy. Nặng nề từng ngụm dường như còn có mùi máu tanh.
“... Vương gia?”
Thanh âm của Nam Lạc cũng không làm Minh Đồng thanh tỉnh trở lại, đôi mắt đỏ ngẩng đầu lên nhìn mang theo một chút nghi ngờ trên mặt, “xoẹt” một cái đã xé rách quần áo của Nam Lạc.
“Lại là một giấc mộng, ợ!”
Minh Đồng trong mắt có chút chán ghét nhưng lại không ngừng động tác. Hắn cúi đầu hung hắng càn quấy trong khoang miệng của nam nhân, mùi máu quyện cùng mùi rượu say mê khiến hắn cảm thấy bụng dưới lan tràn lửa như bộc phát. Tiếp đó, hắn lột nốt cái tiết khố còn sót trên người nam nhân, đem hai chân thon dài áp chế ở trước ngực mình.
“Vương, Vương gia, là ta, ta là Nam Lạc!”
Cuối cùng, Nam lạc cũng biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng khí lực hắn chống lại người kia không có lấy nửa điểm suy chuyển giống như đều bị vùi lấp bên trong cây bông. Đang trong lúc hoảng hốt, con ngươi màu đỏ của Minh Đồng chợt nhìn thẳng vào hắn, sự hoảng loạn trên mặt Nam Lạc nhất thời thay vào đó là sự lo lắng ——
“Vương gia, ngài hình như bị người khác hạ xuân dược giống như trong sách nói vậy?”