Bạch Quân Diễm nhìn theo ánh mắt của Lê Nhã Phù thì thấy Giang Hàn đang bước vào từ cửa.
“Sao anh về nhanh thế?” Lê Nhã Phù hỏi anh.
Giang Hàn nói: “Anh vẫn chưa đi.” Nói xong, anh thoáng nhìn về phía Bạch Quân Diễm: “Sao Bạch tổng lại ở đây?”
Lúc này, tầm mắt của Bạch Quân Diễm vẫn còn hướng về khuôn mặt của Lê Nhã Phù, đương nhiên hắn cũng phát hiện ra thái độ của Lê Nhã Phù đối với hắn và Giang Hàn hoàn toàn khác nhau. Lúc nhìn hắn, đôi mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, mà khi thấy Giang Hàn, ánh nhìn của cô lại rất ấm áp.
Nghe vậy, Bạch Quân Diễm thu ánh mắt lại. Hắn nói: “Nhã Phù bị thương ít nhiều gì cũng do tôi, vậy nên người nhà thấy áy náy, bảo tôi đến đây chăm sóc cô ấy.”
“Bạch tổng cảm thấy áy náy là chuyện tốt, nhưng chuyện chăm sóc Nhã Phù thì Bạch tổng không cần phí tâm.” Giang Hàn nói với hắn.
Lúc này, trợ lý của Bạch Quân Diễm là Trương Sách tiến vào. Trên tay anh ta cầm theo một vài quyển sách, là một số quyển sách chuyên ngành của Bạch Quân Diễm. Bạch Quân Diễm nhận lấy, chọn bừa một quyển rồi mở ra đọc: “Tôi đã đồng ý sẽ chăm sóc cho Nhã Phù, đến đúng giờ thì tôi sẽ tự rời đi.”
Xem ra hắn thực sự muốn ở đây đến quá trưa.
Giang Hàn cũng lười để tâm đến hắn. Anh nói với Lê Nhã Phù nói: “Anh đã tìm một người y tá cho em.” Nói xong, anh nhìn ra cửa gọi: “Vào đi.”Nhìn qua thì thấy một cô gái nhỏ tóc ngắn đang bước vào. Cô ấy có vẻ khá khỏe khoắn, nước da ngăm đen, trông như mới ở độ tuổi đôi mươi.
Giang Hàn nói với cô: “Đây là đàn em của Lâm Nhất, Lâm Nhị.”
Lâm Nhất là người trợ lý tên A Nhất của Giang Hàn. Lâm Nhất Lâm Nhị, đặt tên khá qua loa.
Lâm Nhị cười hì hì, nhìn về phía Lê Nhã Phù rồi nói: “Xin chào cô Lê.”
“Chào cô.”
“Bình thường tôi hay đứng ở quầy lễ tân, nếu có chuyện gì cô Lê cứ ấn cái nút ở đầu giường nhé.”
“Làm phiền cô rồi.”
Làm quen xong thì Lâm Nhị rời đi. Lê Nhã Phù hỏi Giang Hàn: “Chừng nào thì anh đi?”
Giang Hàn nhìn lướt qua cái người đang ngồi đọc sách vẫn chưa có ý định rời đi là Bạch Quân Diễm kia, nói: “Anh ở đây với em một lúc nữa rồi đi.”
Lâm Nhất đi vào, Giang Hàn nói với Lê Nhã Phù: “Lúc nãy anh đi ngang qua một tiệm bánh, nhớ là em thích ăn bánh ngọt nên bảo Lâm Nhất đi mua mấy cái.”
Lâm Nhất cầm một cái túi nhỏ. Giang Hàn nhận lấy rồi đưa đến trước mặt cô. Lê Nhã Phù hỏi: “Vị gì thế?”
“Vị hạt dẻ và matcha.”
“Đều là vị em thích ăn cả.”
Người bán có tặng kèm găng tay. Lê Nhã Phù đeo găng tay vào rồi cầm một miếng bánh lên, đưa đến bên miệng Giang Hàn. Có lẽ Giang Hàn cũng đã quen rồi. Anh cúi đầu xuống, cắn một cái một miếng, sau đó Lê Nhã Phù mới bắt đầu ăn.
“Em vẫn nhớ rõ có một lần lúc nhỏ anh mua cho em một cái bánh, kết quả lại tự làm mình bị bỏng.”
Giang Hàn nói: “Em đang nói đến cái lúc em sáu tuổi à?”
“Đúng rồi đó.”
Hôm ấy trời đổ mưa. Lúc đó, mối quan hệ giữa cô và anh vẫn chưa tệ đến thế, cô vẫn xem anh là anh trai của mình. Cô muốn ăn bánh ngọt, nhưng tiệm bánh cách nhà quá xa, anh đội mưa đi mua, lúc trở về bánh vẫn còn nóng, hơn nữa cũng không bị mưa tạt vào. Cô thấy rất kì lạ, nhưng khi đó còn nhỏ nên cũng không nghĩ nhiều, có thì ăn thôi. Mãi lúc sau mẹ thấy lồng ngực anh đỏ lên, hỏi anh thì anh mới nói.
“Chuyện qua lâu vậy rồi, anh còn tưởng em đã quên mất.” Giang Hàn nói.
“Em không quên đâu.”
Xem ra, với Lê Nhã Phù, những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cô hẳn là khoảng thời gian được sống cùng mẹ và anh trai đó. Tuy sau này mối quan hệ giữa cô và anh trở nên không tốt, nhưng khi hồi tưởng lại thì vẫn cảm thấy hạnh phúc như thế, thế nên cô vẫn luôn nhớ kỹ từng chuyện, từng chuyện về mẹ và anh mình.
Tuy Bạch Quân Diễm vẫn luôn đọc sách nhưng thỉnh thoảng cũng có ngẩng đầu lên liếc nhìn vài cái, thế nên tất nhiên hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Hai người cùng ăn một miếng bánh thì thôi đi, đã thế Lê Nhã Phù còn đút cho Giang Hàn một cách thân mật như vậy, anh ta không có tay chắc? Với cả, hắn vẫn còn ngồi đây mà dường như hai người họ chẳng thèm kiêng dè gì cả.
Ngón tay đang miết trang sách của Bạch Quân Diễm vô thức siết chặt lại, đợi đến khi hắn hoàn hồn lại mới phát hiện trang sách đã bị hắn vò nhăn, góc trang còn bị hắn siết gần nát.
Bạch Quân Diễm làm ra vẻ như không có chuyện gì, lật tiếp một trang sách. Lê Nhã Phù và Giang Hàn ngồi đó cúi đầu thì thầm to nhỏ với nhau, không biết bọn họ đang thủ thỉ chuyện gì. Hai người họ thực sự không để hắn vào mắt, hay nói cách khác bọn họ hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hắn.
Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận dữ, nhưng Bạch Quân Diễm biết rất rõ rằng hắn vốn không có tư cách để lên tiếng. Lê Nhã Phù bị em trai Tô Cẩm Tuyết đả thương, mà đó cũng là cửa hàng hắn giao cho Tô Cẩm Tuyết quản lý, vậy nên ngọn nguồn của chuyện này đều từ hắn mà ra. Huống hồ, hắn và cô cũng đã kết thúc.
Hắn chợt ngẩn ra. Nếu Tô Cẩm Tuyết không xuất hiện thì hắn và Lê Nhã Phù đã trở thành vị hôn phu vị hôn thê từ lâu rồi, cô cũng sẽ không có những hành động thân mật như vậy với người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, hoặc có thể nói, người được cô đút ăn sẽ là hắn.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thấy Giang Hàn được Lê Nhã Phù nhìn bằng ánh mắt ấm áp như thế, trong lòng hắn rất khó chịu. Cô cũng từng nhìn hắn bằng ánh mắt đó, mỉm cười với hắn ngay khi còn đứng ở đằng xa, còn gọi hắn là “Quân Diễm” bằng giọng nói ngọt ngào đó.
Nhưng sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Vì sao bây giờ cô lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng như thế, còn không bằng người dưng nước lã.
Chung quy lại thì hắn chính là người làm cô tổn thương. Vài ngày trước lễ đính hôn, hắn và người mà hắn tự cho là tình yêu đích thực của đời mình đã cùng nhau phản bội cô. Cô quá đau lòng nên mới chết tâm với hắn như thế.
Vậy thì hắn có tư cách gì mà trách cô quá thờ ơ lạnh nhạt với mình. Hắn từng làm ra chuyện quá đáng như thế, giờ phút này lại nhìn thấy cô thân mật đút cho người đàn ông khác ăn, trong lòng hắn rất khó chịu nhưng lại không có tư cách để nói, chỉ có thể mặc cho sự khó chịu và tức giận này tra tấn mình.
Thật thảm hại biết bao.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của hắn vang lên. Bạch Quân Diễm cầm điện thoại lên, người gọi đến là Tô Cẩm Tuyết. Hắn do dự một lát rồi mới nhấc máy.
“Quân Diễm, anh có thể đến đây với em không? Bác sĩ kê thuốc giảm đau cho em rồi nhưng em vẫn thấy đau lắm.”
Bạch Quân Diễm day day mi tâm, có vẻ hơi bực bội: “Anh biết rồi, lát nữa sẽ qua đó.”
Hắn cúp điện thoại, nhìn thoáng về phía Lê Nhã Phù và Giang Hàn đang ngồi trên giường. Không biết hai người họ đang nói gì mà mà Lê Nhã Phù che miệng cười, còn Giang Hàn thì lẳng lặng nhìn cô cười. Bọn họ vốn chẳng quan tâm gì đến việc hắn đang ngồi đây cả. Hắn gọi điện thoại với ai, hắn muốn làm gì, bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
Vốn dĩ Bạch Quân Diễm muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng đột nhiên nghĩ rằng hắn đi thì cô cũng không quan tâm. Cuối cùng hắn cũng chẳng nói gì, đứng dậy rời đi.
Lê Nhã Phù thật sự không nhận ra rằng Bạch Quân Diễm đã rời đi. Lúc này, trong mắt cô ngập tràn hình bóng của anh mình, cũng chẳng quan tâm đến chuyện gì khác. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên cô mới phát hiện ra nơi Bạch Quân Diễm ngồi lúc nãy bây giờ đã không còn ai.
Lê Nhã Phù hỏi Giang Hàn: “À đúng rồi anh ơi, Tô Viễn làm em bị thương cũng không nặng lắm, sao phải ngồi tù tận tám năm?”
“Vì anh đã gửi những bằng chứng về việc anh ta trộm cướp và đánh nhau tập thể đến đồn cảnh sát.”
Lê Nhã Phù gật đầu, quả nhiên là anh có làm gì đó. Giang Hàn từng nói, anh sẽ không để cô đổ máu oan. Ngồi tù tám năm, cộng với chuyện có tiền án, đời này của Tô Viễn coi như kết thúc rồi.
“Chỗ em cũng không có chuyện gì, anh cứ về Việt Thành xử lý công việc trước đi, xử lý xong sớm rồi về sớm.”
Giang Hàn nghĩ ngợi một lát: “Được, anh đi trước đây. Nếu có chuyện gì em nhớ gọi Lâm Nhị.”
“Em biết rồi.”
**
Bạch Quân Diễm đến chỗ của Tô Cẩm Tuyết. Đây là phòng mà hắn chuẩn bị cho cô ta. Tô Cẩm Tuyết mở cửa, vừa nhìn thấy thì đã bổ nhào vào lòng hắn.
Ôm cô ta một lúc, Bạch Quân Diễm nói: “Em bị thương, lên giường nằm đi.”
Cô ta buông hắn ra, nói với hắn: “Anh ôm em qua đó đi.”
Bạch Quân Diễm im lặng một lát rồi cúi người bế cô ta lên. Hắn bế cô ta lên giường, Tô Cẩm Tuyết vẫn không buông cánh tay đang vòng qua cổ hắn. Bạch Quân Diễm muốn gỡ tay cô ta xuống, Tô Cẩm Tuyết sáp mặt lại gần rồi hôn lên môi hắn, hắn lại tránh đi theo bản năng.
“Sao vậy?” Cô ta hỏi.
“Không phải em bị thương sao? Ôm như thế vết thương không đau à?”
“Đau chứ, nhưng có đau cũng muốn ôm anh, hôn anh.”
“Bây giờ anh không có tâm trạng.”
Rõ ràng Tô Cẩm Tuyết cảm thấy hơi mất mát. Cô ta buông cánh tay đang vòng qua cổ hắn. Bạch Quân Diễm ngồi xuống bên giường, nói với cô ta: “Anh ở đây, em ngủ đi.”
Tô Cẩm Tuyết ghé sát lại, ôm lấy cơ thể hắn: “Quân Diễm, anh còn nhớ con đường nhỏ phía sau trường không? Có lần chúng ta đến đó bắt đom đóm, đang bắt chúng nó thì đột nhiên anh lại chạy đến hôn em. Còn cả lúc trường tổ chức đi leo núi nữa, lúc trên núi anh cứ muốn ăn đồ ăn vặt của em, một đống đồ nhập khẩu của mình thì lại không ăn, không hiểu sao cứ phải ăn của em. À, còn lần trường tổ chức đại hội thể dục thể thao…”
Bạch Quân Diễm bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn vài việc phải xử lý.”
Bạch Quân Diễm cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy khó chịu. Thật ra, những gì cô ta nói hắn đều nhớ rõ cả, hắn vẫn chưa quên những ngày tháng tốt đẹp mà bọn họ từng có, nhưng không biết vì sao khi nghe kể hắn lại cảm thấy rất phiền. Hắn vẫn luôn mất bình tĩnh, vẫn luôn nghĩ rằng nếu lúc trước hắn không làm hoà với Tô Cẩm Tuyết, nếu hắn và Tô Cẩm Tuyết không ở bên nhau thì có lẽ người ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho cô bây giờ chính là hắn.
“Bạch Quân Diễm!” Tô Cẩm Tuyết gọi hắn.
“Sao vậy?” Bạch Quân Diễm hỏi nhưng không quay đầu lại.
“Anh sẽ quay lại chứ?”
“Chắc là không.”
“Ngày mai thì sao? Ngày kia nữa? Sau này thì sao? Bạch Quân Diễm, anh sao thế? Nói nói cho em biết đi.”
Bạch Quân Diễm dừng bước, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay người lại. Thực ra lúc nãy khi ở phòng bệnh của Lê Nhã Phù, hắn cũng biết Vạn Lâm đang ép bức hắn, nhưng hắn cũng không thấy khó chịu. Hắn biết mẹ hắn muốn hắn nói gì, mà lúc đó hắn cũng tính nói, nhưng lại bị Tô Cẩm Tuyết chặn lời.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tuyết, đây là người phụ nữ hắn vừa yêu vừa hận, trong lòng hắn chưa có lúc nào bình tĩnh như lúc này. Cô ấy bị thương, hẳn là hắn phải đau lòng, phải ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy mới phải.
Nhưng những lời vừa định thốt ra trong phút bốc đồng, bây giờ hắn muốn bình tĩnh nói rõ với cô ta.
“Căn phòng này tôi sẽ để lại cho em, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Sau này tôi sẽ không đến tìm em nữa.”
Hai tay đang đặt trong ổ chăn của Tô Cẩm Tuyết siết chặt lại, cô ta hiểu ý nghĩa của câu nói này hơn bất kì ai. Tim đau như bị ai cứa vào vậy. Cô ta ngây người nhìn Bạch Quân Diễm, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi: “Ý anh là anh muốn chia tay sao?”
Bạch Quân Diễm né tránh ánh nhìn của cô ta: “Xin lỗi, bây giờ tôi không có tâm trạng xử lý chuyện tình cảm.”
Đây chính là một câu thừa nhận trá hình.
Một lúc lâu sau Tô Cẩm Tuyết mới cười khổ một tiếng rồi nói: “Không ngờ những lời này lại đến nhanh như vậy. Em cũng biết rõ có một vấn đề vô hình nào đó tồn tại giữa chúng ta, em cũng cố gắng hết sức để cứu vãn mọi chuyện, nhưng có vẻ như mọi thứ đều vô ích. Em cũng biết, từ khi chúng ta ở bên nhau, em đã mang đến nhiều phiền phức cho anh. Dù sao em cũng không phải Lê tiểu thư, gia thế của em cũng không thêu hoa dệt gấm cho anh. Em cũng muốn gắng sức giúp anh, nhưng không ngờ cuối cùng lại chỉ mang đến rắc rối. Em biết bây giờ anh đang phải chịu áp lực rất lớn, anh muốn rời đi em cũng không trách anh.”
Bạch Quân Diễm nhíu mày, nét mặt lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra được lúc này hắn đang nghĩ gì.
“Em ở bên anh cũng không phải vì muốn căn phòng này của anh, thế nên anh không cần cho em.” Cô ta cười tự giễu: “Xin lỗi anh, đã không giúp được cho anh mà còn mang lại rắc rối cho anh như thế. Em sẽ mau chóng thu xếp đồ đạc rồi rời đi.” Cô ta cúi đầu xuống, không hề nhìn hắn: “Mong anh hãy rời đi trước khi em van xin anh ở lại, hãy chừa lại cho em chút tôn nghiêm cuối cùng.”
Mà hắn cũng không đứng lại lâu, xoay người rời bước. Không làm ầm ĩ, cũng không lên án hành vi vô tình này của hắn. Đối mặt với dáng vẻ đó của cô ta, trong lòng hắn hẳn phải có gì đó áy náy hoặc đau lòng, nhưng lạ thật, hắn không cảm thấy gì cả.
Vì sao lại như thế? Bạch Quân Diễm cảm thấy thật đáng sợ. Hắn yêu Tô Cẩm Tuyết đến thế, bao năm qua cũng chỉ nhớ nhung mình cô ta, nhưng sao hắn có thể buông lời chia tay một cách dễ dàng như vậy. Đáng sợ là sau khi nói xong, hắn lại không cảm thấy hối hận hay áy náy, thậm chí còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, từ sau khi video kia bị rò rỉ ra ngoài, khi sự nghiệp của hắn rơi vào tình thế khó khăn là lúc hắn nhận ra cảm xúc của mình dành cho Tô Cẩm Tuyết trở nên rất kì lạ. Đúng là hắn đang gặp áp lực rất lớn, nhưng hắn tự an ủi mình, dù sao thì người hắn yêu cũng đang ở bên cạnh hắn, không phải sao? Nhưng điều đáng sợ là, hắn không thấy dễ chịu hơn chút nào, thậm chí còn cảm thấy không đáng giá, vì người phụ nữ này mà phải chịu tổn thất nghiêm trọng đến thế, danh dự bị ảnh hưởng nặng nề, hắn cảm thấy không đáng giá.
Điều này thật sự rất đáng sợ, đúng không? Rõ ràng hắn yêu cô ta đến thế cơ mà? Không phải là hắn vẫn không quên được cô ta sao? Thậm chí còn không khống chế được bản thân mà hôn cô ta ngay trước ngày đính hôn với Lê Nhã Phù. Trong nháy mắt đó, hắn thực sự muốn ở bên cô ta đến mức đã chuẩn bị tốt hết những thứ cần thiết.
Nhưng vì sao khi đã thực sự phải trả giá, hắn lại cảm thấy không đáng?
Rõ ràng cô ta là người phụ nữ mà hắn yêu, là người phụ nữ mà hắn không thể quên được, sao hắn lại cảm thấy không đáng?
Ngay tại giây phút đó, Bạch Quân Diễm cảm thấy bản thân mình trở nên thật đáng sợ. Hắn chưa từng nghĩ rằng tình yêu của hắn dành cho Tuyết Nhi lại không bằng vài triệu tiền tổn thất này.
Bạch Quân Diễm đi bộ trên đường. Hắn không để Trương Sách đi theo. Đường phố về đêm rất yên tĩnh. Hắn tìm một góc không có người, dựa vào đó, lấy ra một điếu thuốc rồi hút.
Rõ ràng hắn yêu cô ta vậy mà? Sao khi chia tay lại hắn lại không thấy hối tiếc chút nào? Vậy tình yêu bao năm qua của hắn là cái thứ gì đây?
Hắn nghĩ về thời tuổi trẻ của mình, nhớ lại ngôi trường cấp hai và cấp ba, mỗi một con đường lát đá đều có dấu ấn hắn và Tô Cẩm Tuyết ở bên nhau. Hắn nhớ đến cô gái quật cường đó, người khác cười nhạo bố cô ấy là kẻ giết người, nhưng cô ấy không hề gục ngã trước những lời chế nhạo đó. Cô ấy tự tin tỏa sáng, vẫn luôn cười trừ trước những lời chế giễu của người khác.
Chính điều này đã khiến cô ấy trở nên thu hút hơn. Khi đó hắn cảm thấy khó tin, sao trên đời này lại có một cô gái có trái tim mạnh mẽ như vậy. Nếu là hắn, hắn không chắc mình sẽ có thể sống tốt như cô ấy.
Về sau, có một lần lớp tổ chức hoạt động, hắn tình cờ được xếp vào một nhóm với cô ấy. Có khoảng bảy, tám đội cùng thi đua nhưng cuối cùng nhóm bọn họ lại trở thành quán quân. Hắn thích cảm giác hợp tác với cô ấy. Cô ấy cũng rất thông minh, hắn chỉ cần nói vài câu là cô ấy đã hiểu ý hắn. Hắn rất thích cảm giác làm ít ăn nhiều khi làm việc cùng cô ấy, cũng rất thích sự tự tin cởi mở thông minh lanh lợi trên người cô ấy.
Sau đó, bọn họ cùng nhau chạy xe đạp dọc bờ hồ, cùng nhau ăn kem. Hắn đưa cô ấy đi leo núi, thanh xuân của hắn ngập tràn hình bóng của cô ấy. Dù cho bây giờ nghĩ lại, tim hắn vẫn bồi hồi rạo rực, nhưng vì sao khi nói chia tay với cô gái ấy, hắn lại không cảm thấy không đành lòng?
Hắn lẳng lặng lặng lẽ hút thuốc một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời.
Ngày còn trẻ, hắn thích bóng rổ, thích buông thả, thích coca, mà khuôn mặt tràn đầy thanh xuân của Tô Cẩm Tuyết cũng là kiểu hắn thích. Nhưng sau khi trưởng thành thì suy nghĩ của hắn trở nên chín chắn hơn, thói quen sinh hoạt cũng thay đổi. Hắn thích làm việc trong sự yên tĩnh, thu mình lại, trở nên trầm ổn và điềm tĩnh, cũng không còn thích coca như ngày đó nữa. Hắn thích uống rượu vang, thích vị đắng lên men nơi đầu lưỡi, thích cái say nhẹ mà nó mang lại.
Chỉ là, ngay lúc hắn đang thích uống coca thì bị người khác cướp lấy. Cuối cùng lại không uống được vị coca mà mình yêu thích, hắn đau khổ không thôi, xé nát tim gan, ngày nào cũng nhớ nhung hương vị của coca.
Sau này, cuối cùng hắn đã có thể uống coca lại rồi nhưng đó không phải cảm giác hắn vẫn luôn chờ mong, chỉ uống một ngụm thôi đã khiến hắn khó chịu. Lúc này, hắn mới nhận ra mình đã qua tuổi uống coca. Hoá ra bây giờ, thứ hắn thích nhất chính là rượu vang. Nó có vị chát, không ngọt như coca, nhưng bây giờ hắn thích nó hơn.
Tô Cẩm Tuyết là lon coca, còn Lê Nhã Phù chính là ly rượu vang kia.
Không phải vì xa nhau nhiều năm mà tình cảm phai nhạt, mà là hắn đã không còn thích coca nữa. Hắn đã không còn thích cô ấy, chẳng qua là do hắn vẫn chưa hiểu được.
Khi còn ở tuổi đến trường, tất cả mọi người đều có xuất phát điểm giống nhau, đều là học sinh. Khi đó vẫn chưa cảm nhận được sự chênh lệch quá lớn, chỉ vui vẻ vui đùa vậy thôi, cũng chẳng cần nghĩ gì nhiều. Nhưng đến khi trưởng thành rồi hắn mới hiểu ra rất nhiều chân lý, quả thật trong cuộc sống có rất nhiều thứ cần phải xứng đôi vừa lứa. Hắn không phủ nhận rằng Tô Cẩm Tuyết thực sự rất xuất sắc, nhưng kiểu xuất sắc này còn lâu mới đủ. Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được sự cố gắng của cô ấy, cố gắng hoà mình vào cuộc sống của hắn, nhưng sự cố gắng của cô ấy lại khiến hắn khó chịu. Hai người phù hợp để ở bên nhau không phải là một trong hai cố gắng bước vào thế giới của người kia, mà phải là sự hoà hợp, ăn ý, giống như hắn và Lê Nhã Phù. Còn nếu cần phải cố gắng thì như vậy cũng chỉ có thể chứng minh hai người đó không hợp.
Vậy hắn bắt đầu thích Lê Nhã Phù từ lúc nào?
Hắn nhớ, từ sau khi hắn và Lê Nhã Phù ở bên nhau, bọn họ thường xuyên ngồi đọc sách dưới ánh chiều tà cùng nhau, lần nào cũng đọc sách được một lát thì lại nghe thấy một khúc nhạc du dương vang lên, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô đang đứng kéo violin ở cách đó không xa.
Ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ rất đẹp. Những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào người cô. Chìm đắm trong ánh mặt trời, dáng người uyển chuyển của cô như hòa vào bài nhạc. Ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cô giống như một tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
Thậm chí hắn còn tạm thời quên đi Tô Cẩm Tuyết, không kiềm chế nổi bản thân mà đi đến ôm cô, còn cô thì tựa mình vào lòng hắn rồi nở nụ cười trong trẻo và rạng rỡ.
Có đôi lúc cô sẽ tựa đầu lên đầu gối hắn rồi ngủ một giấc tới chiều. Lúc chìm vào giấc ngủ, cô yên lặng đến mức khó tin, chỉ giữ nguyên mãi một tư thế mà không nhúc nhích. Thỉnh thoảng, hắn lại chạm vào tóc của cô, còn cô sẽ áp vào lòng bàn tay hắn rồi cọ cọ vài cái.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng cuộc sống bên nhau như vậy quá bình yên, sẽ không để lại quá nhiều ấn tượng sâu sắc cho hắn. Nhưng bây giờ nhớ lại hắn mới nhận ra trong ký ức của bản thân lại tràn đầy những điều tốt đẹp đã qua. Hắn từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa bọn họ cũng không quá bền chặt, dù gì thì bọn họ cũng chưa từng làm chuyện thân mật, thậm chí hắn còn chưa từng hôn cô quá sâu.
Hắn vẫn luôn cảm thấy cuộc sống giữa hắn và cô là kiểu cuộc sống không có tình yêu.
Nhưng chính kiểu sống nhẹ nhàng này tĩnh lặng đã khiến hắn lún sâu vào đó như gặp hội chứng ếch luộc (*).
hội chứng ếch luộc (*): là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.
**
Hôm sau, lúc Bạch Quân Diễm đến thăm Lê Nhã Phù, cô đang ngồi tựa đầu vào giường xem TV. Nhìn thấy hắn thì cô nhíu mày kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Hắn bước tới, hỏi lại: “Vẻ mặt em như thế là không muốn anh tới đến vậy sao?”
Cô không đáp, tiếp tục ngồi xem tivi. Trước kia cô không đối xử với hắn như thế. Ngày đó, mỗi lần thấy hắn là cô sẽ cười, tựa như lúc nào cũng mong được gặp hắn.
Xem ra cuộc gặp gỡ giữa hắn và Tô Cẩm Tuyết trước lễ đính hôn đó đã thực sự khiến cô tổn thương.
“Anh chia tay với Tô Cẩm Tuyết rồi.”
Hắn vẫn quan sát vẻ mặt của cô. Nghe hắn nói thế, cô nhìn qua hắn một cái, nhưng cũng chỉ tuỳ ý lướt qua rồi gật đầu: “Ừ.”
Dáng vẻ như không hề thích thú chút nào.
“Sao em không hỏi lý do.”
“Chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Quả thật không liên quan gì đến cô, nhưng Lê Nhã Phù cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô không ngờ Bạch Quân Diễm lại chia tay với Tô Cẩm Tuyết nhanh thế. Vốn dĩ chuyện Bạch Quân Diễm đã có vị hôn thê rồi mà còn hẹn hò với Tô Cẩm Tuyết bị tuồn ra thực sự không phải chuyện gì tốt. Nếu bọn họ còn muốn ở bên nhau thì phải chịu áp lực đến từ mọi phía. Xã hội lên án đạo đức của hắn, và còn cả tác động tiêu cực do vụ việc này gây ra ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
Lúc này đây cô còn bị người thân của Tô Cẩm Tuyết đả thương, mà chuyện này ít nhiều gì cũng do Tô Cẩm Tuyết mà ra, tuy rằng vết thương không nặng bao nhiêu nhưng dù gì bây giờ Lê Bân cũng là người có máu mặt, nếu Bạch Quân Diễm xử lý không tốt thì khả năng cao là Lê Bân sẽ trở mặt với hắn.
Nay rơi vào tình huống trước sau đều có địch, ai cũng tưởng tượng được Bạch Quân Diễm áp lực đến cỡ nào.
Thật ra cô vẫn luôn tò mò Bạch Quân Diễm có thể chịu đựng đến mức nào vì Tô Cẩm Tuyết. Dù sao thì hắn cũng yêu người phụ nữ đó đến vậy, nếu hắn thật sự có thể đứng vững trước mọi áp lực vì cô ta, kiên quyết dứt khoát ở bên cô ta thì cô cũng thấy cảm động thay.
Nhưng không ngờ tình yêu của hắn lại chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Xem ra cảm giác vui sướng mà tình yêu mang lại cho hắn vẫn luôn thua kém cảm giác thành tựu do sự nghiệp thành công mang đến.
Quả nhiên, hắn vẫn là Bạch Quân Diễm lý trí kia, biết cái gì có lợi cho hắn, dù cho có nhất thời mất tỉnh táo thì hắn cũng sẽ nhanh chóng trở lại, dù sao thì hắn cũng đã quen với việc dùng lý trí để giải quyết mọi thứ từ lâu.
Bây giờ cô cũng không biết mình nên thấy thương cho Bạch Quân Diễm hay Tô Cẩm Tuyết đây nữa.
“Anh còn nghĩ khi nghe tin anh chia tay với Tô Cẩm Tuyết em sẽ vỗ tay tỏ vẻ vui mừng chứ.”
“Anh Bạch suy nghĩ nhiều rồi.”
Bạch Quân Diễm nhìn vẻ mặt của cô. Cô rất bình tĩnh, nằm xem tivi với dáng vẻ lười biếng, hình như thực sự không hề để ý chút nào.
“Anh biết em hận anh, cũng biết mình rất có lỗi với em. Sau này anh sẽ bù đắp cho em.”
Nghe vậy, Lê Nhã Phù nhíu mày, nói chuyện với cái giọng điệu gương vỡ lại lành này là sao đây?
Vậy là sau khi dạo một vòng bên Tô Cẩm Tuyết thì mới phát hiện ra cô hợp với hắn hơn? Tưởng cô sẽ ngồi yên ở chỗ cũ để chờ hắn trở về như một con ngốc chắc? Chia tay với Tô Cẩm Tuyết xong lại chạy tới tìm cô, cô sẽ chấp nhận hắn à?
Vậy hắn thật sự phải bớt ảo tưởng lại rồi.
——————–