Lý Mộc Lâm vội vàng đẩy trở lại: "Hoàn toàn là tiền của con đi làm, còn mượn một ít tiền của đồng nghiệp, sau này đã trả xong, mẹ giữ lại tiền đi. Con đi làm ra tiền, con không thể chăm sóc mẹ bao nhiêu năm như vậy, lẽ ra con phải đưa tiền cho mẹ.”
"Việc nào ra việc đó!" Bà Lý không để cho con trai cự tuyệt nhét tiền vào tay anh: "Mẹ sống cả đời chưa làm được việc gì, tiền này chính là đưa con cưới vợ, đừng để người ngoài nhìn vào nói con trai cưới vợ bà già này lại không giúp được gì.”
Lý Mộc Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Được rồi, chỉ là như thế này, mẹ không được từ chối tiền cấp dưỡng con đưa cho mẹ lúc trở về.”
"Mẹ sẽ không gượng ép.” Bà Lý nói: “Anh cả của con năm nào cũng gửi tiền về, mẹ và nhà anh hai con đều dựa vào nó, mẹ không thể để nó khổ nữa, phải bù đắp cho nó.”
"Mẹ nói rất đúng.” Lý Mộc Lâm gật đầu: "Thực ra, lương tháng nào con cũng lấy ra một phần rồi gom góp, bao năm qua con cũng dành dụm được không ít, lúc về đều đưa cho mẹ.”
Trương Xuân Hoa ở bên cạnh nghe chỉ biết trừng mắt lớn, chỉ vào Lý Mộc Lâm không dám tin quát: "Anh lại dám để tiền riêng?"
Lý Mộc Lâm liếc mắt nhìn vợ: "Cũng không nhiều gì, mỗi tháng đưa cho nhà vợ một ít, con cũng để lại cho mẹ một chút.”
Trương Xuân Hoa không ý thức thốt ra: "Đó không giống nhau!"
"Thế nào không giống nhau, con dâu ngồi lại đây với mẹ, cùng mẹ nói chuyện thật tốt.” Bà Lý bỏng tủm tỉm cười, nhìn Trương Xuân Hoa vẩy tay.
Trương Xuân Hoa nhìn cây gậy bên tường của bà Lý cùng tẩu thuốc, yên lặng nắm tay, chân run run nói: "Mẹ, hay là con vẫn cứ ngồi ở đây đi.”
"Vậy cũng được.” Bà Lý điều chỉnh tư thế thoải mái: "Vậy con nói đi, cái gì không giống?"
Trương Xuân Hoa nhìn sắc mặt khó coi của Lý Mộc Lâm, quá nhẫn tâm, lấy can đảm nói: "Sau khi chúng con kết hôn ở nhà con mấy năm, con sinh đứa nhỏ đều là mẹ con quan tâm, con cảm thấy nên đưa tiền cho nhà con nhiều một chút.”
Bà Lý gật gật đầu: "Xuân Hoa nói lời này cũng có lý.”
Lý Mộc Lâm nhìn Trương Xuân Hoa, thấp giọng nói: "Con sau khi ở nhà vợ, ngoài giữ lại tiền ăn và tiền đưa mẹ, còn lại đều đưa cho mẹ vợ, hai năm nay dọn ra ngoài, mới không đưa nhiều như vậy.”
Trương Xuân Hoa nói thẳng: "Trước đây ở nhà em ăn uống không phải dùng tiền sao, đều đưa sao, em nói là bây giờ!"
"Vậy em muốn nói thế nào?" Lý Mộc Lâm hỏi.
Trương Xuân Hoa liếc mắt nhìn bà Lý, rất nhanh quay lại nói một câu: "Cha mẹ em chỉ có mình em, đưa cho họ nhiều một chút, họ cũng an lòng.”
"Nhưng là...”
"Được rồi!" Bà Lý hét lớn một tiếng, ngắt lời của hai người: "Chuyện này hai người nên nói rõ từ trước, chạy đến nhà mẹ náo loạn cái gì?"
Mắt Trương Xuân Hoa phiến hồng, lấy tay áo lau nước mắt: "Việc này còn cần con nói sao, anh ấy nên nghĩ đến.”
Bà Lý thở dài, nhìn Trương Xuân Hoa nói: "Kỳ thật ý của con mẹ có thể đoán được.”
Trương Xuân Hoa cảm thấy lạnh người, sợ hãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhưng không biết phải nói gì.
Bà Lý cười lạnh một tiếng: "Mẹ sống đến từng này tuổi có gì chưa trải qua, đừng thấy mẹ chân yếu, trước kia đến giặc mẹ cũng đã giết hai người.”
Nhìn thấy khuôn mặt của Trương Xuân Hoa tái đi, bà Lý nói: "Nhưng mẹ không phải người không nói đạo lý, mẹ không thích kiểu người coi người khác như kẻ ngốc, con nói một câu gia đình con đơn giản, muốn Mộc Lâm sau này phụ cấp dưỡng lão cho cha mẹ vợ như thế nào?"
Lý Mộc Lâm sửng sốt một chút, nhìn bà Lý lại nhìn Trương Xuân Hoa, có chút mờ mịt.
Bà Lý dùng tẩu thuốc chỉ Lý Mộc Lâm cùng Trương Xuân Hoa nói: "Con nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mẹ, sau bao nhiêu năm ở bên gia đình con nó lại không nhìn thấy những chuyện này.”
Nước mắt Trương Xuân Hoa rơi trên mặt đất, cô cúi đầu không dám nói gì.