Trăn Trăn ở phòng tây chơi một hồi liền ngủ gà ngủ gật, bà Lý thấy liền nói: "Quay về phòng cho bé ăn rồi ngủ, đỡ phải ngủ không ngon giấc.”
Vương Tố Phân đáp một tiếng liền ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, bà Lý thấy cô ôm đứa nhỏ có chút bất tiện, liền chống gậy giúp cô mở cửa. Vừa lúc Trương Xuân Hoa từ phòng bếp trở về không vui miệng lẩm bẩm, cô vươn tay chuẩn bị mở cửa, bà Lý mặt đầy nếp nhăn xuất hiện trước mặt, Trương Xuân Hoa chân mềm nhũn ôm lấy cửa suýt chút thì ngã.
Bà Lý nhìn Trương Xuân Hoa kinh ngạc, lại nhìn cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, nhịn không được nhíu mày: "Cửa nhà ta tuy chắc, nhưng không chịu nổi con kéo như vậy đâu.”
Vương Tố Phân một bên vỗ Trăn Trăn một bên không nhịn được hỏi: "Em dâu, em sao vậy?"
Trương Xuân Hoa nghĩ đến chính mình ở trong phòng bếp bị người cháu dâu tương lai đuổi trở về, nhất thời khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, không nói thì có chút uất ức, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Bà Lý không có cảm tình với cô con dâu nhỏ này, bà chống gậy nặng nề nói: "Phòng bếp không có việc gì thì về phòng xem mấy đứa nhỏ đi, đừng kéo cửa nhà ta, hỏng rồi con có đền không?"
Trương Xuân Hoa lập tức đứng thẳng người, từng bước lui về sau nhường đường: "Con vừa ngồi chồm hổm gọt vỏ khoai tây, chân đã tê rần.”
"Được rồi, mẹ biết rồi.” bà Lý phất phất tay: "Trở về phòng nghỉ đi, một lát ăn xong đi nghỉ sớm, giường đều đã cấp lửa rất ấm.”
Trương Xuân Hoa đáp một tiếng, quay lại nhìn Vương Tố Phân và bà Lý đi tới phòng đông, lúc này chân mới run run đi vào, Lý Mộc Vũ cùng Lý Sâm ra ngoài chặt củi, Lý Mộc Lâm đang ngồi trên giường xoa xoa lá thuốc cho mẹ già, vừa ngẩng đầu thấy Trương Xuân Hoa mất hồn bước vào liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Xuân Hoa đặt mông ngồi trên giường sưởi, nhịn không được đẩy Lý Mộc Lâm một phen: "Anh nói người nhà anh sao đều lợi hại như vậy, mẹ anh còn chưa tính, tốt xấu gì cũng là anh hùng đã giết giặc, em nói không đánh lại mẹ. Nhưng nha đầu Quế Hoa cũng dám nói em, em không phải chỉ nói cô ấy phí dầu thôi sao, cô ấy đã không thích em.”
"Lại không ăn dầu nhà em, em nói nhiều làm gì, đừng nói nữa, năm mới đừng chọc mẹ không vui.” Lý Mộc Lâm nhìn mặt cô trắng bệch.
Trương Xuân Hoa sốt sắng dựa vào, lấy chân nhỏ đá đá Lý Mộc Lâm, nhỏ giọng nói: "Em xem gia đình anh sống không kém gia đình em.”
Lý Mộc Lâm ký quái nhìn cô: "Anh khi nào thì nói gia đình anh khó khăn, mặc dù Bắc Xóa là địa phương nhỏ, nhưng có núi có sông, chỉ cần chăm chỉ làm việc, sẽ không chết đói.”
Trương Xuân Hoa vươn cổ nhìn lại, thấy bà Lý vẫn chưa quay lại, liền nói nhỏ với Lý Mộc Lâm: "Trong phòng bếp lương thực cũng không ít, Quế Hoa mở hầm lấy cải trắng sau đó em có liếc mắt nhìn, trong đó cải trắng khoai tây phải hơn trăm cân, chị dâu ba nói trong nhà khai hoang không ít đất trên núi.”
Trong nhà xác thực có việc này, Lý Mộc Lâm cũng không thấy lạ, anh ta cúi đầu một bên xoa xoa lá thuốc một bên nói: "Anh biết, trong nhà xác thực đã nói, em nói chuyện này làm gì?"
Trương Xuân Hoa hận sắt không thành thép, hạ giọng nói: "Chúng ta ở Băng Thành mỗi ngày ăn không đủ no, anh nói với mẹ cho chúng ta một ít?"
"Em nói gì?" Lý Mộc Lâm không dám tin nhìn cô: "Trương Xuân Hoa tại sao trước đây anh không thấy mặt này của em? Nói một câu không dễ nghe, anh cùng em ở Băng Thành kết hôn, anh chẳng khác nào rời bỏ ngôi nhà này, sau này chỉ có anh hiếu kính mẹ, anh không muốn lấy đồ từ nhà đem ra ngoài. Anh nói em biết, nhất lúc còn sớm, bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu đi.”
"Không phải trong nhà không thiếu lương thực sao?" Trương Xuân Hoa vẫn không cam lòng nói.
"Lương thực trong nhà cũng miễn cưỡng đầy bụng, cũng là vì anh về nhà đón năm mới, lúc này mới làm cho em ăn no bụng, em đừng cảm thấy anh không có phúc nữa!"