“Nè, tiểu tử ngốc, trong nhà ngươi còn có người khác sao?”
“Chuyện này…”
Thích Đại Dũng cảm thấy khẩn trương, thiếu chút nữa thì không biết nên mở miệng thế nào, vốn đang muốn nói trong nhà chỉ có một mình mình thôi, nhưng sau lại nhớ tới còn có Liễu Dật Hiên đang ở trong phòng, nếu y là nữ nhân, lại đã cùng mình làm ra những chuyện thế kia, hắn đương nhiên sẽ không do dự chút nào mà nói là hắn còn có thể tử. Chỉ là Liễu Dật Hiên lại là nam nhân, mà trời sinh hắn lại không biết nói dối, chỉ có thể đứng đó cứng họng, trong lúc nhất thời không biết nên phải ứng phó như thế nào.
Một tên lính Liêu thấy hắn cứ đứng như trời trồng như vậy đương nhiên cảm thấy nghi ngờ, sau khi hướng vào trong phòng nhìn qua loa một cái liền không thèm để ý nữa mà đi sang lùng kiếm ở các nhà khác.
Liễu Dật Hiên trong lòng âm thầm than khổ, tiểu đao được y giấu kĩ ở trong mặt trong của tay áo để đề phòng bất trắc, nghĩ thầm rằng cho dù có thoát được hay không cũng phải liều mạng một phen, cùng lắm là y chỉ còn có một con đường chết, nhưng y chính là thà chết trong oanh liệt chứ không muốn phải rơi vào tay của Gia Luật Hồng Cơ.
“A, tiểu tử ngốc này thế mà lại có được một nương tử thật xinh đẹp nha.”
Người thứ nhất đi đến nhìn thấy người đang nằm trên giường lộ ra khuôn mặt xinh đẹp bị ẩn giấu, liền thả lỏng cảnh giác. Bởi vì toàn thân của Liễu Dật Hiên hiện đang bị trùm ở trong chăn, trong lúc nhất thời không thể nhìn ra được giới tính của y, hơn nữa y lại còn vì sinh bệnh hơn một tháng mà vẻ nặt xanh xao nhợt nhạt, nằm ở gần lò sưởi mà nam nhân đặt ở bên đầu giường, một binh sĩ thở dài thả lỏng cảnh giác, định vươn tay lật lấy chăn lên thì ngừng lại, trực giác nghĩ rằng người kia căn bản không thể nào có thể là nam nhân được, tự nhiên cũng sẽ không phải là người mà gã muốn tìm.
“Đồ XXX nhà hắn, thật là không tệ mà.” Tên lính thứ hai đi vào vốn là một tên háo sắc, nhìn thấy cô nương mỹ mạo liền có ý muốn tới gần để sàm sỡ, tính toán trong nháy mắt: “Nghe nói tên đó cũng có vẻ ngoài xinh đẹp giống hệt nữ nhân, không sờ thử thì làm sao biết được nàng có phải là nữ nhân thực sự hay không? Ha hả…”
Ngầm trao đổi ánh mắt dâm ô, một binh sĩ cười cười liền muốn đem bàn tay tiến vào bên trong sờ thử….
Sắc mặt của Liễu Dật Hiên liền thay đổi, chỉ nói vạn nhất sau khi bọn chúng điều tra ra được “nàng” thật ra chính là y, phen này nhất định sẽ chỉ có thể là có còn đường chết chứ không thể nào sống được.
Đúng lúc này, Thích Đại Dũng vốn luôn luôn có quan niệm dân không đấu với quan lại tự dưng nổi điên lên nhảy vọt lên phía trước, một phen đánh bay ma trảo của tên lính Liêu kia, bày ra tư thế bảo vệ gia đình mà hàng ngày bọn họ vẫn hay nói đến, gắt gao ôm chặt lấy thân mình đang run rấy của Liễu Dật Hiên, gào thét: “Nàng là nương tử của ta, các ngươi không có quyền gì được động tới nàng.”
“Đồ XXX nhà ngươi, muốn tạo phản sao? Đùng nói đây là nương tử của ngươi, cho dù là mẫu thân của ngươi, bổn đại gia đây muốn kiểm tra đặc biệt cũng có gì là lạ? Hay là ngươi đang che giấu khâm phạm hả?”
Bọn chúng nhất mực đều lấy danh nghĩa là điều tra tội phậm mà gian dâm bắt người cướp của khắp nơi, cho dù có cô nương xinh đẹp nào bị bọn chúng chọc giẹo, tướng công cùng phụ thân của các nàng cũng chỉ có hơn một nửa là nén giận mà không dám ho he một lời nào, làm sao lại có người tự nhiên đứng ra ngăn cản bọn chúng chứ?
Tâm tình dâm dục háo sắc của tên lính Liêu bị Thích Đại Dũng quấy phá nên không khỏi giận giữ. Cây roi trên tay liền không biết từ đâu giáng xuống, Thích Đại Dũng lần đầu tiên nói dối trong đời không biết phải làm thể nào che dấu được những lời nói dối của mình, chỉ gắt gao ôm lấy Liễu Dật Hiên che chở ở trong ngực, càng không ngừng lặp lại mấy lời nói cũ.
“Nàng là thê tử của ta, các ngươi không được động đến nàng!” Nói thế nào cũng không chịu buông tay ra, Liêu quân đánh một hồi lâu cũng gỡ không ra được người thô lỗ nhưng thật thà này, chỉ biết xuống tay thật tàn độc.
(Đáng thương cho tiểu Liễu nhi, xinh đẹp quá quả nhiên cũng là một cái tội mà.)
Liêu quân ra tay rất nham hiểm ác liệt, Thích Đại Dũng sau khi bị đánh không bao lâu thân thể đã chồng chất vết thương, nhưng hắn vẫn kiên cường không chịu buông tay, quả thực là quyết tâm muốn bảo vệ cho người kia tới mức liều cả mạng sống.
Thôn trưởng ở một bên cuối cùng chịu không được sự tham lam dâm dục của bọn chúng mà mở miệng khuyên can: “Xin các vị quan gia nương tay cho, tiểu tử này là người nổi tiếng thành thật nhất thôn, hắn đã nói đây là nương tử của hắn thì đương nhiên không thể nào có chuyện lại là nam nhân được, nếu nơi này đã không có người mà các vị quan gia muốn tìm, không bằng chúng ta cứ đi tìm ở nhà khác xem sao?”
Nói rồi, liền đem một thỏi bạc lặng lẽ nhét vào tay tên lính Liêu kia, lúc này mới có thể hóa giải được đại nạn bất ngờ cho Thích Đại Dũng.
“Mẹ kiếp, thật lời cho tên tiểu tử thối nhà ngươi!”
Sau cùng quân Liêu cũng hùng hùng hổ hổ mà bỏ đi, tâm trạng căng thẳng của Liễu Dật Hiên cuối cùng cũng được thả lỏng, mãi sau khi nghe thấy được ở tiếng vang ở bên ngoài đã khuất xa dần, thấy Thích Đại Dũng vẫn ôm mình không buông, thật là có chút không được tự nhiên khi ngồi dậy, nhanh tay đẩy hắn ra nói: “Nè, bọn chúng đã đi từ lâu rồi, ngươi có thể buông tay ra rồi đó?”
Thấy hắn không động đậy gì, không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng, tăng thêm khí lực để đẩy hắn ra thử xem, chỉ thấy người kia vẫn duy trì tư thế ôm chặt xung quanh y, đột ngột hắn ngã xuống giường, lại còn bởi vì vừa rồi bị trúng một đòn hiểm, trên lưng của hắn chi chít hơn mười vết roi đánh đến tróc da tróc thịt, hắn vừa mới rồi chính là dựa vào ý chí kiên cường mà liều chết bảo vệ y không buông, hiện tại do quá đau đớn mà trực tiếp mất đi ý thức.
Liễu Dật Hiên kinh ngạc nhìn vết thương trên người hắn, vết roi giăng khắp nơi, dày đặc như nắt võng, một đường lại một đường dọc ngang chi chít, nhìn thấy mà ghê người, khiến cho y tâm tính lúc nào cũng cứng cỏi như sắt thép lần này nhìn thấy cũng phải cảm động, nhớ lại những ngày hắn đã chăm sóc mình tỉ mỉ cẩn thận đến mức nào, sự vô tình tựa băng giá ở trong lòng bấy lâu này tựa như đã bị sự ôn nhu tình cảm hiền hòa này làm tan chảy, chỉ là nghĩ tới thân phận của mình, liền khiến cảm giác cảm kích vừa mới dâng tràn lúc đầu lại bị sự kiêu ngạo ở trong lòng nhanh chóng áp chế mất.
(tội anh Thích =.=”)