Y luôn luôn thấy mình thật đáng tự hào vì có sự quyết tâm cùng sự lạnh lùng của đại trượng phu, đừng nói đến nam nhân, cho dù là nữ nhân y cũng sẽ không mềm lòng để mắt tới cái gì là tư tình nhi nữ, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, y sẽ nghe theo ý kiến của phụ thân, sẽ thành thân cùng một tiểu thư khuê các nào đó ở trong kinh thành, sau đó sẽ kính nhau như khách mà sống nốt quãng đời còn lại. Chỉ là… vì nguyên nhân gì mà nam nhân này lại có thể ngang nhiên khiến tâm tình của y rối loạn đây?
“Ta không cần ngươi cùng ta hồi kinh, như thế ngươi cũng không cần phải đau lòng khi phải rời xa quê nhà của ngươi nữa.”
Liễu Dật Hiên tiếp tục thì thầm vào trong tai hắn.
“Nhưng mà….Ta đã bán hết đất đai để làm lộ phí cho chúng ta lên kinh thàn, nhà cũng để cho Đại Cẩu thuê luôn mất rồi…Ta đi theo giúp ngươi xách hành lý cũng tốt hơn chứ.” Nhìn thấy Liễu Dật Hiên dường như đang tính toán không muốn mang hắn theo, Thích Đại Dũng thấy hoảng hốt, cũng học y nói thầm vào tai y những suy tư lo lắng của bản thân mình: “Hơn nữa căn bệnh ngứa mông của ngươi cũng chưa được chữa khỏi hoàn toàn, vạn nhất…vạn nhất…”
Ấp úng một lúc lâu, Thích Đại Dũng vẫn không biết nên phải nói tiếp như thế nào.
Tuy rằng y không đồng ý trở thành nương tử của hắn, nhưng mà đến thời điểm khi bệnh của y tái phát mà ăn đậu hủ là độc quyền của hắn nha, hắn không muốn chia sẻ độc quyền này với người khác.
Về điểm này hắn rất kiên trì.
“Ngươi nói cái quỷ gì vậy! Đi chết đi!!”
Dây thần kinh của nam nhân này không phải là bị chập mạch rồi chứ? Dám nói ra quan hệ bí mật của bọn họ, suýt nữa thì không biết thế nào, khiến cho Liễu Dật Hiên xấu hổ đến mức gần như đem toàn bộ máu trong cơ thể mà dồn hết lên mặt.
Y buồn bực cắn răng một cái thật mạnh rồi một cước đem đá bay hắn lên thuyền, không thèm để ý tới tên nam nhân đang ôm đồm một đống đồ đang có gắng nhảy xuống ở phía sau, Liễu Dật Hiên quay đầu chạy khỏi trường đình, bắt đầu đi xa xa dần.
“Nữ nhân này thật đanh đá quá.”
“Giống như đang muốn giết chồng vậy.”
Thích Đại Dũng sợ hãi than thầm vừa ôm đồ vừa nhảy xuống rồi chạy theo bóng dáng đang đi kia, thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất nơi cuối đường, thôn dân bị một màn vừa nãy dọa cho kinh sợ phải mất một lúc lâu sau mới có phản ứng, đều một lần nữa lắc đầu thở dài cảm thấy bi ai cho số phận bi thảm của một người tốt.
Ánh trăng giống như được trạm khảm lên một tấm lụa tơ tầm bằng ngọc trai, ánh sáng trong suốt chiếu trên mặt nước chiếu vào huyệt động nơi bọn họ cư trú, tạo nên một mảng thủy ngân thật lớn.
Bên trong huyệt động chất đầy củi để nhóm lửa, thanh âm lửa cháy vang lên, ánh lửa mà da cam di chuyển không ngừng, Liễu Dật Hiên nhíu mày mà tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã theo thói quen là tìm kiếm một thân ảnh to lớn quen thuộc ngồi đối diện, không ngờ lần này lại chỉ có một khoảng không trống trải.
Y phục của hắn ở trên người của mình, chỉ là người kia thì lại không biết đã đi đâu?
Không biết từ đâu lại cảm thấy hoảng hốt, có lẽ là do thói quen có người bầu bạn trong nhiều ngày, mở mắt ra lại không thấy hắn khiến y cảm thấy trống trải không biết làm thế nào.
Y tuy rằng thông minh thừa dịp tuyết rời nhiều mấy ngày đầu mà có thời gian tránh phải đi qua chiến địa mà lặng lẽ quay về kinh thành, chỉ là không nghĩ rằng ở trong mấy ngày tuyết rơi nhiều tồi tệ nhất này phải ở trong một nơi hoang vu thế này, bình thường không nghĩ rằng đường đi lại nguy hiểm thế nhưng lại khiến cho người đi đường phải chịu gian khổ như thế này.
Y mặc dù đã xa nhà để xuất chinh hành quân đánh giặc nhiều năm, chính là chỉ bằng sức lực một thân một mình chống chọi với những khó khăn mà mình chưa từng trải qua, hơn nữa cái y am hiểu chỉ là chiến lược kế sách vây đánh định quyết định sống còn với quân thù từ bên ngoài cách xa cả ngàn dặm, còn bình thường mọi việc từ lớn đến bé trong cuộc sống của y đều giao hết cho thị vệ bên người y xử lý hộ, một thân một mình lại không có võ công, ngay tại vùng núi sâu xa này một ngày ba bữa cơm cũng không làm nổi, thật đúng là không thể thiếu Thích Đại Dũng hỗ trợ trên đường được.
Chính là đêm nay hắn lại yên lặng vô thanh vô ảnh mà rời khỏi mình, là do ghét mình mặc kệ hắn cố gắng lấy lòng y như thế nào y cũng chỉ đáp lại nam nhân đó bằng một gương mặt lạnh lùng đi?
Liễu Dật Hiên đẩy y phục đang che trên người mình xuống, vốn là đang giận dỗi không thèm để ý tới hắn mà ngả đầu ngủ tiếp, chỉ là sau khi nằm xuống, sự lo lắng cùng lo âu lại không hề biến mất, ngược lại lại càng thêm lo lắng vì không biết có phải là hắn ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm mà gặp nguy hiểm gì không.
Bậy, bậy, bậy, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, y cẩn thận cho ai xem cơ chứ?
Giờ phút này, là y ỷ lại vào hắn, hắn cũng nguyện ý để y ỷ lại vào mình, giống như là trên cõi đời tầm thường này chỉ có duy nhất sự tồn tại của hai người thôi vậy.
Chỉ có điều là tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng vẫn cảm thấy tức tối, Liễu Dật Hiên cũng chỉ có thể cáu kỉnh gọi to để lộ ra sự quan tâm hắn của y mà thôi.
“Thích Đại Dũng, ngươi chết ở xó xỉnh nào rồi? Nếu không ra đây thì đừng trách ta đó.”
Biết là hắn tất nhiên sẽ không dám ở cách mình quá xa, đại tướng quân này cũng bắt chước điệu bộ của sư tử hà đông thấy có hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Cách đó không xa lập tức xuất hiện một thân ảnh bị tuyết che lấp hết đột nhiên nhảy ra ngã nhào về phái này khi đang chạy tới đây.
“Hắn quả thật là không có đi….”