• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi, còn có, chuyện gì?” Câu hỏi của Tuyệt Sát rất chi là không kiên nhẫn. Y không có hứng thú đứng đây dài dòng cùng nam nhân kia, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời xa bầu không gian có hắn. Nếu không, y sợ chính mình có thể sẽ không kiềm chế được mà rút dao chém hắn.

“À, thiếu chút nữa thì quên mất. Ta nghĩ ngươi cũng nên đi học, chung với những đứa trẻ khác trong Khải Tư Lan gia.” Lam Đức nói ra đề nghị của mình.

Kì thực, đây không phải nguyên nhân ban đầu khiến Lam Đức gọi Tuyệt Sát lại, loại chuyện này chỉ cần dặn dò Bích Ti, để nàng truyền đạt cho Tuyệt Sát thì được rồi, hơn nữa nếu là Bích Ti đề nghị, tuyệt đối hữu hiệu hơn so với hắn mở miệng. Chỉ là, hắn muốn tạo cho bản thân một cái cớ để được ở cạnh Tuyệt Sát, bởi vì từ lúc y dọn vào Khải Tư Lan bảo đến nay, không biết là do vô tình hay cố ý, trừ bỏ cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ngày ấy, hắn rất hiếm khi chạm mặt y.

“Đi học!?”

“Đúng vậy. Nghe Bích Ti nói, trong suốt tám năm ở rừng rậm Bầu Trời, bởi vì thân thể nàng ốm yếu nên chưa từng dạy dỗ ngươi điều gì, vì thế nàng vẫn luôn rất áy náy. Cho nên, hiện giờ nàng hy vọng ngươi có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất.” Lam Đức nói.

Lần đầu nghe Bích Ti nhắc đến chuyện này, Lam Đức không hiểu vì sao có chút chua xót trong lòng cho Tuyệt Sát. Phải biết rằng những đứa trẻ bình thường ở cùng độ tuổi với y, nếu có năng lực sẽ sớm được đưa đến học viện học tập, còn nếu không có năng lực thì cũng được cha mẹ tự mình dạy, không cầu thành tài nhưng ít nhất cũng đọc được chữ viết.

“Mẫu thân? Ha!” Tuyệt Sát cười lạnh, “Đây, thật sự là, yêu cầu, của mẫu thân?”

Y hiển nhiên không tin Bích Ti sẽ đưa ra thỉnh cầu này với Lam Đức. Trong mấy chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ thương lượng với y trước, không có khả năng tự mình làm chủ.

“Ờ, đây quả thật không phải yêu cầu của Bích Ti.”

Lời nói dối bị vạch trần, thế nhưng Lam Đức cũng không có chút nào xấu hổ. Hắn luôn cảm thấy, nếu là thiếu niên trước mắt, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không kì quái.

“Nhưng nghe nàng nói thì ta có thể nhìn ra được, nàng xác thực rất mong ngươi có thể tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất.” Lam Đức chẳng ngại ngùng gì tiếp tục lôi Bích Ti vào câu chuyện, bởi vì đối với thiếu niên kia, Bích Ti chính là mồi câu tốt nhất.

“Được, ta đồng ý, mấy ngày nữa.” Tuyệt Sát đáp ứng.

Y đồng ý một phần là vì Bích Ti, nhưng quan trọng hơn là chính y cũng cần.

Ở trong rừng rậm, Bích Ti không phải chưa từng nghĩ đến chuyện dạy dỗ, nhưng do e ngại chính mình nên chần chừ không dám nói. Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, cho dù Lam Đức không đề cập tới, Bích Ti sớm muộn gì cũng yêu cầu với hắn.

Hơn nữa, thế giới này đối với y mà nói quá mức xa lạ. Một ngày nào đó y phải rời khỏi Khải Tư Lan bảo, nếu đến khi đó vẫn chẳng biết gì về thế giới xung quanh, cho dù chính mình có được năng lực mạnh mẽ thì cũng rất nguy hiểm. Tuy việc học sẽ có ít nhiều khó khăn, nhưng đây là cần thiết.

“Như vậy, ta liền sai người chuẩn bị tốt mọi thứ, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể bắt đầu.” Tuyệt Sát đồng ý khiến Lam Đức rất hài lòng, vốn dĩ hắn còn tưởng phải để Bích Ti ra mặt mới thành công.

“Không có gì, ta đi.” Cảm thấy Lam Đức đã nói xong rồi, Tuyệt Sát xoay người bỏ đi.

“Sát!” Lam Đức gọi y lần nữa.

“Chuyện gì?” Tuyệt Sát không kiên nhẫn quay đầu, chân mày nhíu chặt, nam nhân này có chuyện gì không thể nói dứt điểm trong một lần hay sao?

“Không, không có gì!” Lam Đức cười đáp, chính hắn cũng không hiểu được tại sao hắn gọi Tuyệt Sát lại, chính là trong thời khắc nhìn y xoay người, theo bản năng liền cất tiếng gọi. Nói không rõ vì sao nhìn y rời đi, trong lòng lại có cảm giác mâu thuẫn, khiến hắn không tự giác mở miệng.

“Hừ!” Ôm một bụng oán khí dành cho Lam Đức, Tuyệt Sát cũng không quay đầu lại, xoay người bỏ đi.

Nhàm chán, không có chuyện gì còn giữ người khác lại, nam nhân này quả thực khiến người ta chán ghét.

Nhìn theo bóng Tuyệt Sát rời đi cho đến khi y hoàn toàn mất hút, Lam Đức mới ngồi xuống ghế dựa. Lại nhìn mỹ nữ tóc đen trên mặt đất, nhớ đến Tuyệt Sát, Lam Đức càng cảm thấy nữ nhân tóc đen mắt đen kia vô cùng chướng mắt.

“Lôi Địch Á, lôi ả xuống, móc con mắt còn lại của ả ra, tóc cũng nhổ hết, mấy thứ khác tùy ngươi xử lý. Tóm lại, không cần để ta thấy ả nữa.” Lam Đức lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng!”

“Khả Lạp, từ hôm nay trở đi, Khải Tư Lan gia chấm dứt mọi giao dịch với Gia Mật Lạp công tước.” Trầm tư một hồi, hắn hạ xuống thêm một mệnh lệnh khác.

“Vâng!”

Gia Mật Lạp công tước rốt cuộc đã đắc tội chỗ nào với tộc trưởng, khiến tộc trưởng chấm dứt tất cả giao dịch? Khả Lạp thầm nghĩ, nếu không có Khải Tư Lan gia cung cấp khoáng thạch, chỉ sợ là không bao lâu nữa, Gia Mật Lạp công tước sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thương giới.

——

“Nè nè, Tiểu Sát Sát! Bá Lợi nghe nói ngươi đã đồng ý với đề nghị của tộc trưởng, chuẩn bị bắt đầu đi học nha!”

Rừng rậm Bầu Trời sau giờ Ngọ, Tuyệt Sát ngồi dưới tàng cây cầm theo chùm quả dại chẳng biết hái ở nơi nào, mà Bá Lợi vẫn như trước không để ý đến hàn khí do y phát ra, cứ quấn lấy y đông kéo tây nắm.

“Crốp!”

Đáp lại Bá Lợi chính là thanh âm nhai nuốt giòn tan.

“Nè nè! Bá Lợi ta còn nghe nói, suốt mấy năm nay Tiểu Sát Sát ngươi chưa từng được học bất cứ thứ gì, nghe nói ngay cả chữ viết cũng không ai dạy mà tự nhận thức, Tiểu Sát Sát như vậy thật đáng thương a!” Bá Lợi bất bình thay cho Tuyệt Sát, chỉ thiếu nước không rơi lệ đồng tình.

“Crốp!”

“Bất quá không sao đâu, giáo sư của Khải Tư Lan gia chúng ta đều là hạng nhất, Tiểu Sát Sát lại thông minh như vậy, khẳng định rất nhanh có thể học được mà.” Bá Lợi hưng phấn nói, phảng phất như nhìn thấy được hình ảnh tương lai của Tuyệt Sát, đeo mắt kính mặc trường bào, trên tay cầm quyển sách thật dày, một bộ dáng học giả.

“Crốp!”

“Bá Lợi ta nói có đúng không, Tiểu Sát Sát?” Bá Lợi mặt mày xán lạn tươi cười.

“Crốp!”

“Tiểu Sát Sát, người ta đang hỏi ngươi mà!” Nụ cười cứng ngắc.

“Crốp!”

“Tiểu Sát Sát…” Nụ cười biến mất.

“Tiểu Sát…” Mặt mày ủ rũ.

“Crốp!”

“Tiểu Sát Sát thật quá đáng, người ta nói nhiều như vậy, Tiểu Sát Sát thế nhưng một câu cũng không thèm đáp!” Bá Lợi chịu đả kích rất lớn.

“Ngươi…” Ăn xong quả dại, Tuyệt Sát rốt cuộc trả lời Bá Lợi.

“Cái gì cái gì? Tiểu Sát Sát muốn nói gì?” Thấy Tuyệt Sát chịu mở miệng, Bá Lợi lập tức từ dưới vực thẳm hồi sinh, hưng phấn vọt tới bên người y, ánh mắt sáng ngời lấp lánh mà không chói mắt.

“Rất, phiền.” Chỉ với hai chữ mà thôi, Tuyệt Sát đã dễ dàng tấn công khiến Bá Lợi thương tích đầy mình.

‘Ầm ầm!!’ Bá Lợi chỉ cảm thấy bên tai nổ bùm một tiếng, giống như sấm sét cực đại từ trên trời giáng xuống, đem hắn đánh cho tơi bời hoa lá.

“Thật đáng ghét a, Tiểu Sát Sát! Người ta quan tâm Tiểu Sát Sát ngươi như vậy, Tiểu Sát Sát thế nhưng còn ghét bỏ người ta, nói người ta phiền, ô ô… Bá Lợi ta không muốn sống nữa!” Bá Lợi lắc lư run rẩy, lê xác đến bên một gốc cây khác, ngồi xổm xuống nức nở trồng nấm.

Bên tai đã không còn tiếng ruồi vo ve khiến người ta chán ghét, tâm tình Tuyệt Sát nhất thời sáng sủa như bầu trời sau cơn mưa, nhẹ nhàng lấy ra thêm một chùm quả dại nữa, tiếp tục gặm cắn.

“Crốp! Crốp! Crốp!” Tiếng nhai nuốt giòn tan không dứt bên tai, Bá Lợi quay đầu lại tràn ngập oán niệm, ai oán trừng mắt nhìn Tuyệt Sát.

“Thật quá đáng, thật quá đáng, Tiểu Sát Sát thật là quá đáng!! Cho dù ghét bỏ người ta, nhưng hiện tại thấy người ta đau khổ mà cũng không đến an ủi một chút, không thể tưởng được Tiểu Sát Sát là người vô tình như vậy!” Bá Lợi lại bắt đầu lải nhải, tuy rằng khoảng cách khá xa, thế nhưng Tuyệt Sát với nhĩ lực vượt xa người thường vẫn nghe thấy rõ ràng.

“Crốp crốp!” Giống như để hả giận, hai ba quả dại bị Tuyệt Sát giải quyết một lần, giống như thứ y đang cắn không phải quả dại, mà là thịt người của tên Bá Lợi kia.

Trời ạ! Như thế nào lại có một nam nhân dài dòng như vậy! Y sắp phát điên rồi.

“Tuyệt Sát!” Bá Lợi đột nhiên nghiêm túc gọi.

“Cái gì?” Bá Lợi bình thường như vậy quả thật khiến Tuyệt Sát cảm thấy quái dị, thế nhưng trả lời hắn.

“Ngươi…” Bá Lợi đi đến trước mặt Tuyệt Sát, nhìn thẳng vào y, “Ngươi… Có phải hay không…”

“Thế nào?”

“Không, không có gì!” Bá Lợi hiếm khi yên tĩnh, cái gì cũng không nói.

Quái nhân! Thấy Bá Lợi tự dưng kì quái như vậy, Tuyệt Sát quyết định tựa vào thân cây ngủ một chút.

Là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi! Bá Lợi thầm tự nhủ, nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền không giống lúc bình thường của y… Một ánh nhìn chăm chú sắc bén.

Tuy mới nhìn qua rất bình thường, không có gì khả nghi, nhưng trải qua nhiều ngày tiếp xúc cùng quan sát, Bá Lợi vẫn cảm thấy trên người Tuyệt Sát có cảm giác không phù hợp. Đây là trực giác của hắn, tuy không thể nói rõ có chỗ nào kì lạ, nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy rất quái dị, khiến hắn đặc biệt để ý.

“Ha, Tuyệt Sát – La Lam phải không? Bá Lợi ta thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi. Ngoại trừ tộc trưởng, ngươi chính là người đầu tiên khiến ta chú ý như thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK