Lam Đức tươi cười chất vấn, thế nhưng gã Nam Đặc thành chủ tự cho rằng đang xu nịnh hắn lại nghĩ hắn khích lệ gã, không hề nhận ra hàn ý dưới đáy mắt hắn.
“Tộc trưởng Khải Tư Lan cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ trừng trị thích đáng tên nô bộc này!”
Thật không hiểu, gã Nam Đặc thành chủ này có phải quá ngu ngốc hay không? Bởi vì cứ nhìn thái độ của Lam Đức dành cho Tuyệt Sát thì biết ngay hắn rất coi trọng y, thế nhưng hết lần này tới lần khác gã đều không cảm thấy, không ngừng chọc đến giới hạn của Lam Đức. Mà chưa hết, ngay cả khi thiên kim đáng yêu đang lo lắng nhìn gã, gã vẫn không hề phát hiện.
‘Rầm!!’ Lần này, Nam Đặc thành chủ không còn cười được nữa. Gã bị đánh bay vào thân cây, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.
“Lôi Địch Á, thành chủ của Nam Đặc thành hình như nên đổi người!” Rút tay về, Lam Đức lãnh khốc mở miệng.
“Dạ, tộc trưởng!” Lôi Địch Á gật đầu đáp lại. Hắn vỗ vỗ tay, mấy người tùy tùng của Lam Đức liền bước ra, lôi gã Nam Đặc thành chủ đã ngất xỉu cùng nàng thiên kim bị dọa đến phát run rời khỏi phủ.
“Tại sao ngươi ở đây?” Tuyệt Sát lạnh giọng hỏi, tay trái nắm chặt thanh kiếm, tập trung tinh thần đề phòng.
Vẻ mặt đề phòng của y khiến tim Lam Đức nhói lên, “Ha ha, dĩ nhiên là đến tìm ngươi rồi, Sát!” Khác hẳn nỗi đau đớn trong lòng, nụ cười trên mặt hắn thế nhưng thật ôn hòa.
“Ta nhận được tin mấy ngày nữa ngươi sẽ đến Nam Đặc thành, cho nên đặc biệt chạy tới đây tìm ngươi. Tiếc là Khải Tư Lan gia tộc không có sản nghiệp nơi đây, mà nhất thời ta cũng không quen ở nhà trọ, không thể không tới phủ thành ở, không ngờ lại gặp được ngươi, ngươi nói xem, đây không phải đã định sẵn rằng… ngươi không thể thoát khỏi tay ta! Đúng không, Sát?”
“Hừ, sao có thể?” Tuyệt Sát hừ lạnh, lập tức rút kiếm, “Huyễn nhận thiên sát!”
Chiêu thức phát ra, lập tức hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén. Đòn công kích này Tuyệt Sát đánh úp về phía tất cả mọi người, không trừ một ai, nhất thời cát bụi tung bay, cuốn theo vô số khói mờ.
Giữa làn khói bụi dày đặc, mơ hồ vang lên tiếng người kêu la thảm thiết do bị kiếm khí tổn thương. Thế nhưng y chẳng hề có chút nào băn khoăn, thừa dịp hỗn loạn chạy về cửa lớn, ý đồ trốn thoát. Bỏ chạy không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng ra tay khi không có phần thắng, chỉ có kẻ ngủ mới đi làm, mà Tuyệt Sát y lại là người thông minh.
“Muốn chạy trốn ư, Sát?”
Thấp thoáng nhìn theo bóng lưng y chạy về phía cửa lớn, Lam Đức thầm nghĩ… ta thật sự khiến ngươi chán ghét đến thế sao?
Hắn nheo mắt lại, buồn bực nói: “Tây Gia Lữ!”
“Vâng, tộc trưởng!” Cho dù trong lòng không nguyện ý, nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng là tuyệt đối, Tây Gia Lữ không thể không vung kiếm về phía Tuyệt Sát.
“Thiên nguyệt hoa ngự, luân trảm!” Kiếm khí vẽ ra thành nửa hình vòng cung, ma lực từ lưỡi kiếm cùng thân kiếm hóa thành đấu khí, đánh thẳng về phía sau lưng không hề phòng bị của Tuyệt Sát.
Đang cắm đầu bỏ chạy, Tuyệt Sát đột nhiên cảm nhận được sức ép mãnh liệt đuổi tới từ phía sau, công kích thẳng vào lưng y. Không tránh cũng không phòng ngự, y khẽ chạm mũi chân lên mặt đất, thân thể hắc sắc bay lên, giữa không trung nhẹ nhàng xoay người, vững vàng đáp xuống.
‘Ầm ầm…’ Tuyệt Sát vừa rơi xuống đất, cánh cổng lớn vốn dĩ vô cùng chắc chắn thế nhưng sụp đổ hoàn toàn, hứng chịu vận mệnh diệt vọng bi thảm.
Con đường phía trước bị hủy, y không thể không xoay người đối mặt với Lam Đức, cũng không thể không rút kiếm chỉa vào Tây Gia Lữ. Nếu như có thể y thật không muốn đối đầu cùng Tây Gia Lữ, với thân phận là người dùng võ, y rất hứng thú với hắn, không hy vọng cứ như vậy chấm dứt sinh mệnh của hắn.
Tuyệt Sát là sát thủ, tuy rằng đó là quá khứ, thế nhưng bản năng sát thủ không dễ gì phai nhạt. Bản năng ấy khiến y không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đối phương không chết cũng bị thương. Phải biết rằng giết chết một người, so với đánh lui một người dễ hơn nhiều lắm, mà một người như Tây Gia Lữ, y không có lòng tin có thể đánh lui hắn, nhưng tuyệt đối có lòng tin có thể giết chết hắn.
“La Lam thiếu gia, Tây Gia Lữ thất lễ!” Lời xin lỗi này rất thành thật. Tây Gia Lữ không muốn đấu với y, người mà hắn luôn kính nể. Nhưng vẫn là câu nói kia, mệnh lệnh của tộc trưởng là tuyệt đối, không thể làm trái, cho nên…
Thanh kiếm dài nhằm về phía Tuyệt Sát, thế nhưng ngay khi còn cách y mấy bước chân, Tây Gia Lữ đột nhiên biến mất. Đây không phải rút lui, bởi y rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, sau bao nhiêu lần luận võ cùng y, hắn đã nắm được rõ ràng, đối đầu trực diện cùng y, hắn coi như cầm chắc thất bại. Muốn đánh bại y, chỉ có thể dựa vào tập kích bất ngờ.
Tập kích bất ngờ ư!? Tuyệt Sát âm thầm tán thưởng. Bất thình lình không còn cảm nhận được hơi thở của hắn, y lập tức hiểu ra mục đích. Thế nhưng… Không hoảng hốt cũng không nôn nóng, bàn tay cầm kiếm của y nhanh chóng xuất chiêu.
‘Binh, binh…’ Thanh âm vũ khí va chạm kịch liệt vang lên bên tai, đòn tập kích bất ngờ của Tây Gia Lữ tất nhiên tuyệt diệu, thế nhưng đối với Tuyệt Sát lại chẳng hề có tác dụng, toàn bộ thế công sắc bén đều bị y đỡ được. Đồng thời, y ngoại trừ vung kiếm, còn thân mình vẫn đứng yên tại chỗ, chưa từng nhúc nhích một ly nào.
‘Soạt…’ Thanh âm da thịt bị xé rách xen giữa tiếng vũ khí ồn ào đặc biệt thanh thúy. Vừa bị lưỡi kiếm của y quét ngang, Tây Gia Lữ lập tức lui về sau, rời xa phạm vi công kích của y. Trước ngực hắn lúc này hiện ra một vết thương sâu hoắm từ xương quai xanh kéo dài tới bụng, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo trước ngực.
“Tây Gia Lữ, lui ra!” Thấy Tây Gia Lữ không phải là đối thủ của Tuyệt Sát, Lam Đức mở miệng, vẫn biết y mạnh hơn so với người thường, nhưng thật không ngờ ngay cả Tây Gia Lữ cũng không phải đối thủ của y. Hắn phát hiện, tình yêu dành cho y lại càng thêm sâu sắc hơn.
“Sát!” Lam Đức gọi khẽ, thân ảnh đột nhiên biến mất, giây tiếp theo đột nhiên xuất hiện trước mặt y, ma lực hóa thành thanh kiếm sắc bén, đánh thẳng về phía y.
Nhanh quá! Âm thầm kinh ngạc, Tuyệt Sát bắt buộc phải xuất chiêu chống đỡ, thế công hoàn toàn biến mất, từ từ lui về sau.
Đây là sức mạnh của tộc trưởng gia tộc Khải Tư Lan, người mạnh nhất lục địa Naga sao? Đoàn viên Nguyệt Vịnh dong binh đoàn đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến, nhưng không thể nhìn ra chiêu thức của hai người, đáy lòng rung động vô cùng.
Tuyệt Sát rất mạnh! Sau một thời gian đồng hành cùng nhau, bọn họ đã sớm hiểu được, sức mạnh bọn họ luôn tự hào ở trước mặt y vốn không chịu nổi một chiêu. Chính là một Tuyệt Sát mạnh mẽ như vậy, trước mặt tộc trưởng Khải Tư Lan lại không chiếm được chút thượng phong nào. Điều này sao có thể khiến cno bọn họ không kinh ngạc? Mặc dù sớm biết Lam Đức cực mạnh, nhưng không bằng nhìn thấy chân thật.
“Cưỡng!” Thanh kiếm sắc bén do Lam Đức biến ra chém vào thanh kiếm trong tay Tuyệt Sát, khiến thanh kiếm của y lập tức gãy đôi.
Sao lại như vậy? Nhìn thấy vũ khí bị hủy, Tuyệt Sát kinh hãi, vội vàng vứt bỏ đoản kiếm, khởi động mười tầng công lực xuất chưởng về phía Lam Đức.
“Phòng ngự!” Vừa nghe Lam Đức ngâm nhẹ một tiếng, Tuyệt Sát liền cảm thấy đòn tấn công của mình nửa đường khựng lại, tựa như đánh vào miếng bọt biển, công lực hoàn toàn phân tán. Không chỉ như thế, giây tiếp theo y bỗng nhận ra lực đạo vừa mới tan đi lại một lần nữa tập hợp, bắn ngược về phía mình.
Không hay rồi! Y gào thét trong lòng. Mười tầng công lực của bản thân có bao nhiêu sức mạnh, y chính là người rõ nhất. Vội vàng xen lẫn kinh ngạc, y vận công phát chưởng ngăn cản, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát.
“Phụt…” Trong miệng phun ra máu tươi, Tuyệt Sát ngã quỵ trên mặt đất cơ hồ không thể nhúc nhích.
“Khụ… Khụ khụ…” Phát hiện chính mình không ngừng trào ra máu tươi, phảng phất như đang cười nhạo bản thân không biết tự lượng sức mình, khiến y cảm thấy trong lòng xấu hổ cùng giận dữ không thôi.
“Sát!” Thấy Tuyệt Sát bị thương ngã xuống đất, hắn hoảng sợ vô cùng, vội vàng chạy tới nâng y dậy, ôm vào trong ngực.
Tuyệt Sát bị thương, lúc này căn bản không có sức lực giãy dụa, cho dù trong lòng không muốn cũng khó mà chống đối, mặc cho Lam Đức ôm lấy cơ thể mình.