“Cậu vui vẻ gì thế?”
Phương Cẩn cười đau bụng, xua tay: “Không có việc gì, chỉ thấy may mà có chị đi về cùng ta, nếu không thì chẳng biết trong cung này nhạt nhẽo thế nào đâu.”
“Sao có thể nhạt nhẽo được?”
Đôi mắt của Lạc Anh trừng lớn, đếm ngón tay tính toán cho cậu ta nghe: “Ở đây mỗi người đều tôn kính cậu, đồ ăn ngon, cái mặc đẹp, còn có nhiều bảo bối vàng lấp lánh như vậy.
Bé ngoan, không nói dối cậu, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tôi lại có thể sống trong một gian phòng thế này đâu.”
Ánh mắt Phương Cẩn biến thành lạnh nhạt trong nháy mắt, mượn cơ hội xoay người, cầm mật hoa do cung tỳ trình lên.
Lúc quay đầu lại thì vẫn là viên gạo nếp tròn tròn đáng yêu kia.
“Chị ăn cái này đi.”
Lạc Anh nhìn chất lỏng màu hồng ở trên bàn, lộ ra qua cái ly cao trong suốt miệng rộng, tiến gần ngửi thử, thơm thơm ngọt ngọt.
“Đây là cái gì thế?”
Hai tay Lạc Anh đang cầm ly thủy tinh, thật cẩn thận cúi đầu liếm thử chất lỏng, lập tức sáng ngời đôi mắt.
Sau khi uống tiếp hai ngụm nhỏ, nàng lại không dám uống nữa.
“Đồ tốt thế này, uống hết một lúc thì đáng tiếc lắm, giữ lại mai uống tiếp.”
Phương Cẩn hù dọa nàng: “Mật hoa hồng này không thể để lâu, qua một canh giờ sẽ bị hỏng, chỉ có thể vứt đi.”
“Cái gì?”
Lạc Anh cúi đầu nhìn ly nước cao to đẹp đẽ này, lòng đau như thắt, cầm lên uống ừng ực ừng ực một hơi cạn sạch.
Ly thủy tinh lộ ra đôi mắt cười cong cong của Phương Cẩn.
Uống xong, Lạc Anh ợ một cái, trên môi còn nhuộm màu nước đỏ au mà không hề hay biết, nhếch miệng cười: “Đồ trong cung đúng là không tầm thường, tôi nghe người ta nói thần tiên trên trời uống toàn là quỳnh tương ngọc dịch, nghĩ chắc chính là cái này đi.”
“Đúng thế, lát nữa còn có đồ ăn ngon.
Dù sao cũng đừng lấp đầy bụng bây giờ đấy.”
Hai người nói chuyện đùa giỡn, bỗng Trương Đại Phán Nhi tiến vào chuyển lời, nói cung Hi Hòa đã bày bữa tối, mời Hoàng thượng lát nữa di giá.
Phương Cẩn buồn chán nói một câu đã biết, sau đó không hề cười nữa.
Lạc Anh kỳ lạ: “Này, cậu sao thế? Không phải chỉ đi ăn bữa cơm thôi mà, trừ khi tay nghề đầu bếp cung Hi Hòa vô cùng kém cỏi, rất khó ăn?”
Khó ăn đến đâu cũng có khó ăn bằng thức ăn trên đường chạy nạn của họ không?
Nàng chẳng cảm thấy Phương Cẩn là một đứa bé không thể chịu khổ.
“Không phải.”
Phương Cẩn lắc đầu, ngón tay mập mạp không ngừng xoay tròn, lộ ra cánh tay với những vết lõm không sâu:
“Cung Hi Hòa là nơi ở của Thái hoàng thái hậu, là Hoàng hậu của ông nội □□ Hoàng đế.
Bà ta là cô của Thái hậu, Thái hậu cũng ở nơi đó.
Thái hậu không thích mẫu phi của ta, khi phụ hoàng băng hà, bà ta hạ lệnh cho mẫu phi tuẫn táng.
Nếu không có Thái hoàng thái hậu ngăn cản, chỉ sợ đến Hoàng thượng ta đây cũng bị bà ta phế rồi.”
Lạc Anh chấn động: “Sao có thể chứ? Toàn thiên hạ không phải là Hoàng thượng to nhất à? Ai có thể vượt qua cậu chứ?”
Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Phương Cẩn, cuối cùng nàng cũng hiểu là chuyện gì rồi.
Năm đó □□ Hoàng đế khởi nghĩa được thiên hạ, ngoài năng lực của bản thân ra thì còn không thiếu được sự giúp đỡ của vài thế gia Lũng Tây.
Mà thế lực lớn nhất trong số đó chính là Lý gia.
Để thể hiện thành ý, cũng là vì củng cố thêm hoàng quyền ngày sau, đề xuất chọn một vị thuộc thế lực Lũng Tây làm Trung Cung (Hoàng hậu) (1).
Đương nhiên là tộc nhà họ Lý không nhường việc tốt cho ai, chọn đích nữ Lý Minh Hoa của Lý Tướng quân đang nắm quân quyền trong tay, đưa vào cung.
Từ đó trở đi, tộc nhà họ Lý bắt đầu vượt quyền, sau khi Lý Minh Hoa sinh con trai, được lập làm Thái tử, nhanh chóng đứng ở đỉnh cao nhất.
□□ bệnh cũ băng hà, Thái tử đăng cơ thành tân Hoàng.
Lý Minh Hoa theo lệ cũ chọn một vị Hoàng hậu từ Lý gia, chẳng qua lần này bà ta chọn luôn con gái của anh trai mình, có tình nghĩa cùng lớn lên từ nhỏ với Hoàng đế.
Ai ngờ Hoàng thượng đã có người trong lòng từ sớm, thích một vị cung nữ.
Khi nghênh rước Hoàng hậu vào cung, ngay ngày hôm sau tân Hoàng đã không thể đợi được mà lâm hạnh cung nữ, hôm sau nữa phong bà ấy làm Thần phi.
Một cung nữ xuất thân thấp hèn, vô công vô lộc, vừa đến mà đã được phong làm phi, lại còn được dùng chữ Thần.
Hành động này đúng là cái tát rất mạnh vào mặt Hoàng hậu.
Từ đó trở đi, hai người cũng kết thù.
Mặc dù Thần phi xuất thân thấp kém, lại cực kỳ thông tuệ, biết mình thế đơn lực mỏng, thứ duy nhất giúp bà ấy đứng vững chính là sự sủng ái của Hoàng thượng.
Cho nên vô cùng cố gắng, Thánh sủng năm năm không giảm, còn làm cho Hoàng thượng càng ngày càng say mê bà ấy.
Rất lâu mà hậu cung vô tự, Hoàng hậu tự nhận thất đức, thỉnh tội, đồng thời lại tuyển một đám mỹ nhân mới cho Hoàng thượng.
Cái mới vẫn hơn, Hoàng thượng nặng tình đến đâu thì chung quy vẫn là một người đàn ông.
Mấy vị mỹ nhân liên tiếp hai người, ba người có thai, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, hậu cung đã có bốn vị Hoàng tử rồi.
Thần phi vẫn là người được sủng ái nhất như trước, Hoàng đế được làm phụ thân thì dịu dàng hơn chút.
Còn thường xuyên vuốt cái bụng bằng phẳng của bà ấy, cảm thán nếu hai người có thể sinh dưỡng một đứa con trai, nhất định sẽ phong ở Đông cung.
Người nói vô ý, người nghe có lòng.
Thần Phi đã ba mươi hai tuổi quyết định liều mạng để củng cố địa vị.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng không ngừng của bà ấy, hậu cung nghênh đón tin vui.
Lạc Anh nghe đến mơ hồ: “Cho nên, đứa trẻ Thần phi sinh ra chính là cậu?”
Nàng vẫn không hiểu, chỉ sinh con thôi mà, ai sinh cũng đều là sinh cả, có cần phải tức giận như thế sao.
Phương Cẩn nhìn ánh mắt mê mang của nàng thì biết ngay là căn bản nàng chẳng hiểu gì cả, nhắc nhở: “Thiên tử là long thể, quý giá vạn phần, ăn uống thường ngày đều có người chuyên nếm thử, huống chi là thuốc cấm thế này? Phụ hoàng sinh ra đã suy yếu, sau lại sớm bệnh rồi băng hà.
Thái hậu nói đều là do thuốc của mẫu phi gây ra, vì thể diện hoàng gia mới sửa miệng bảo tuẫn táng.”
(???? chương trước nói bé béo là con một mà nhỉ, đây đã có 4 Hoàng tử rồi, vẫn phải dùng thuốc cấm?)
“Thân thể phụ hoàng của cậu cũng quá yếu rồi.” Lời nói của Lạc Anh làm cho người ta giật mình:
.
Danh Sách Chương: