Sau khi nghe Trương Đại Phán Nhi báo lại, tâm trạng vui vẻ cả ngày của Phương Cẩn không tốt ngay lập tức.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt nặng nề như có thể vắt ra nước, giọng nói tàn nhẫn:
“Đang êm đẹp mà sao lại thế này? Nhất định là do đám người kia không hầu hạ cẩn thận! Rõ ràng lúc cô ấy ở cùng với trẫm đều rất vui vẻ.”
Cậu ta đang hết sức phiền muộn, trong cung người nào người đấy cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
“Hoàng thượng, thật ra lão nô cảm thấy có khi Lạc Anh cô nương đang nhớ nhà.”
“Nhớ nhà?”
Phương Cẩn khịt mũi khó chịu: “Không thể nào!”
“Trẫm nghe cô ấy nói về cái nhà đó rồi, cha mẹ đều không còn, chỉ có một bà lão đáng ghét, nghèo đến mức chẳng có gì ăn, phải đi nhà khác mượn.
Sao có thể so sánh với trong cung được?”
Trương Đại Phán Nhi cẩn thận dè dặt nhắc nhở: “Có nghèo có khổ đến đâu thì đó cũng là nơi trưởng thành từ bé đến lớn.
Con người mà, luôn nhớ tình cũ.”
“Trẫm mặc kệ, ngươi đi nghĩ cách, phải làm cho cô ấy cảm thấy trong cung tốt hơn ở nhà mới được.
Không được nhớ nhà nữa, cũng không được buồn chán không vui.”
Dường như lại nhớ đến gì đó:
“Ninh Mặc là chuyện gì?”
“Dạ.” Trương Đại Phán Nhi đã nghĩ kỹ cách nói từ lâu: “Lão nô nghe ngóng qua rồi, Ninh công tử lớn thế này vẫn chưa ra khỏi hoàng thành bao giờ.
Nói vậy là nha hoàn lắm mồm nhắc đến, Lạc Anh cô nương thuận miệng hỏi vài câu thôi.”
“Nhắc đến hắn?”
Phương Cẩn không hiểu: “Nữ tử trong cung nhắc đến một ngoại thần làm gì?’
Trương Đại Phán Nhi nhìn tiểu Hoàng thượng chỉ có sáu, bảy tuổi đương nhiên không thể nào nói đó là vì Hoàng thượng ngài còn nhỏ tuổi, đám cung nữ cũng chỉ có thể đặt trái tim mình lên Ninh công tử anh tuấn tiêu sái, tài học xuất chúng mà thôi.
“Chắc hẳn là do tay nghề vẽ tranh của Ninh công tử rất tốt, không ít người đều muốn cầu được một bức mặc bảo (bức vẽ đẹp)”
Phương Cẩn nghi ngờ: “Ninh Mặc vẽ đẹp à? Sao chẳng nghe thấy Ninh Thượng thư nhắc đến bao giờ.”
“Vâng, tranh vẽ người của Ninh công tử là tuyệt nhất trong kinh thành.
Hoàng thượng đọc sách thánh hiền, tập đạo làm vua, tất nhiên không để ý mấy điều này.”
Ngay tức khắc, Phương Cẩn nổi lên hứng thú.
Chân ngắn dùng lực nhảy ra khỏi ghế rồng, đi quanh bức tường treo tranh chữ, bắt đầu đánh giá, thưởng thức từng bức một.
Cuối cùng chỉ vào “Mỹ nhân đồ”:
“Ninh Mặc so với Đường Dần, ai xuất sắc hơn?”
Điều này thì khó cho lão rồi.
Một người là công tử phủ Thái sư, nói hắn không tốt, sau này chẳng phải là đắc tội quyền quý sao?
Một người là đại gia sử sách lưu truyền, nói ông ta không tốt, chẳng phải là dối lòng nói bừa sao?
Trương Đại Phán Nhi không nhanh không chậm, khiêm tốn vô cùng: “Tranh của Đường Dần có khí khái ào ạt.
Tranh của Ninh công tử thanh tú đẹp đẽ.
Mỗi người một vẻ, mang nét đặc sắc khác nhau.”
Được rồi, thế này thì không đắc tội ai cả.
Hiển nhiên là Phương Cẩn rất bất mãn với câu trả lời như thế, nghĩ ngợi: “Thế ngươi nói xem, ta gọi Ninh Mặc đến vẽ cho Lạc Anh một bức, thế nào? Rồi treo ở…..”
Ngón tay múp míp chỉ quanh một vòng, cuối cùng vẫn là rơi vào vị trí bên cạnh “Mỹ nhân đồ”: “Treo ở đây đi.”
Trương Đại Phán Nhi nhìn qua, cúi đầu rơi lệ trong lòng vì tác phẩm sắp bị thay thế của Mễ Phất.
“Hoàng thượng nói phải, vậy lão nô tự mình đi mời Ninh công tử.”
Phương Cẩn đáp ứng: “Nếu ngươi xuất cung thì đi phố xá náo nhiệt nhìn thử xem, thấy có đồ ăn, đồ chơi nào mà trong cung chưa thấy có, mua nhiều một chút đưa điện Kiêu Dương.
Miễn cho cô ấy lại nhớ nhà, lại không vui vẻ.”
Trương Đại Phán Nhi thưa vâng, một mặt lệnh cho tiểu hoàng môn đi báo cho Lạc Anh biết tin, mặt khác vội vội vàng vàng thay y phục xuất cung.
Tạm nói sang chuyện khác.
(1)
Trong cung Hi Hòa, không khí an lành tốt đẹp.
Lý Uyển nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất không đứng dậy, lòng đau như cắt, ánh mắt liếc trộm bên trái ba lần rồi.
Lý Minh Hoa không biết làm sao nên nhắm chặt mắt, nếu không phải tay còn đang lần tràng hạt, bà ta suýt thì tưởng Thái hoàng thái hậu đang ngủ.
Cảnh sắc tháng năm tươi đẹp, trời cũng dần ấm áp hơn.
Trước cung điện Hi Hòa đốt đàn hương trong một lư hương cực lớn, độ nóng làm cho người ta không nhịn được chảy mồ hôi.
Rốt cuộc, Lý Uyển không nhịn nổi nữa:
“Cô, Diên Tú cửu tử nhất sinh, không dễ dàng mới quay về đây, tốt xấu gì thì Ngài cũng để cho nó đứng lên trước, tránh quỳ hỏng người luôn.”
Lo lắng sâu sắc làm sao đối diện được bộ dáng lạnh lùng như núi băng kia của Phương Cẩn.
Lý Minh Hoa không nhúc nhích: “Vì một thứ nữ thà rằng không cần vinh quang của Lý gia, loại người này không xứng làm con cháu của Lý gia ta.”
“Cô, là thứ nữ Ninh gia kia quyến rũ Diên Tú, nó có sai gì đâu?”
Thiếu niên đang quỳ thẳng lưng bỗng nói: “Cô, Nghiên nhi là người đơn giản, đều là cháu tự nguyện.
Lần này đi lên phía Bắc, cháu cũng chỉ mong gặp nàng ấy một lần, không hề có ý phá hoại hiệp ước đồng minh với Bắc Ngụy.”
“Ngươi còn không câm miệng cho ta!”
Lý Uyển vừa tức vừa giận: “Nếu mà phụ thân ngươi còn sống, ta đã tặng cho mấy phòng thiếp thị từ lâu, khuyên ông ấy sinh thêm nhiều con nối dòng hơn nữa.
Cũng đỡ cho ta với bà trẻ của ngươi suốt ngày phải tức giận, trằn trọc khó ngủ vì ngươi! Sao một con thứ nữ như Ninh Nghiên có thể làm đương gia chủ mẫu của Lý gia chúng ta được? Ngươi bị mỡ lợn che tim rồi à, việc này hoàn toàn không thoát khỏi sự xúi giục của ả.”
Lý Diên Tú thẳng lưng ưỡn ngực, không đổi sắc mặt: “Cô chớ oan uổng nàng ấy nữa, việc này đều là lỗi của cháu.
Nay cháu đã về rồi, tự nguyện chịu phạt.”
“Giỏi!”
Lý Minh Hoa mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Giỏi cho một câu tự nguyện chịu phạt!”
Sự hiền từ lúc trước không còn, trong mắt bà ta dày đặc sự bén nhọn, ánh mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm vị cháu trai này.
“Lý Diên Tú.
Từ sau khi ngươi ra đời đến nay đều sống cuộc sống bên trên người khác.
Vì sao? Ngươi có nghĩ thử chưa?”
Lý Diên Tú lộ vẻ mặt xấu hổ: “Bởi vì cháu là cháu trai trưởng của dòng họ Lý.”
“Sai! Ngươi không chỉ vẻn vẹn là trưởng tôn Lý gia, ngươi còn là con trai của Lý Thành Tùng!”
Lý Diên Tú không lên tiếng.
“Phụ thân ngươi là con trai
.
Danh Sách Chương: