"Ninh Thần, tên con hoang nhà ngươi, dám lấy nước tiểu hắt bọn ta, ta...!Ọe..."
Ninh Mậu còn chưa nói hết câu đã nôn ọe.
"Ninh Thần, ta là mệnh quan triều đình, ngươi dám...!phì phì phì...!Ọe..."
Ninh Cam cũng vậy, nói được một nửa, thực sự không chịu nổi mùi khai trong miệng nên nôn ọe một trận.
Ninh Thần cười lạnh nói: "Ta đang giúp các ngươi giải rượu, không cần khách sáo!"
"Đúng rồi, nước tiểu đồng tử có thể chữa bệnh, các ngươi coi như là được lợi rồi...!Chỉ là dạo này ta hơi nóng trong người, mùi vị có thể không được thơm tho cho lắm."
Ninh Thần nói xong, xoay người đi vào phòng, một cước đá bay đống xương trên mặt đất ra ngoài.
"Số xương này ta để lại cho các ngươi từ từ hưởng thụ."
Nói đoạn, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Ninh Thần, ngươi cút ra đây cho ta, ngươi dám dùng thứ ô uế này hắt bọn ta, ta...!Ọe..."
"Ta nhất định sẽ mách phụ thân, để ngươi sống không yên ổn, ọe..."
Hai người ở trong sân mắng chửi ầm ĩ.
Đang mắng hăng say thì cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Ninh Thần xách theo bình tiểu đêm đi ra.
"Mắng chửi nửa ngày, chắc là khát nước rồi? Ta lại chuẩn bị cho các ngươi một bình, súc miệng rồi hẵng tiếp tục mắng."
Ninh Thần làm bộ như muốn hắt.
Ninh Cam và Ninh Mậu sợ tới mức lăn lộn bò ra thật xa.
"Ninh Thần, ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Ngày mai ta sẽ mách phụ thân, để ngươi có trái ngon mà ăn."
Ninh Thần cười lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng đóng cửa lại.
Đặt bình tiểu đêm xuống gầm giường, đi tới bên chậu đồng rửa tay, sau đó lên giường ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Ninh Thần ăn sáng, hắn vẫn luôn chờ Ninh Tự Minh tới tìm mình để bênh vực cho hai đứa con trai bảo bối.
Nhưng ăn sáng xong rồi mà vẫn không thấy Ninh Tự Minh tới.
Có lẽ là Ninh Cam và Ninh Mậu vẫn chưa tỉnh ngủ, nên chưa kịp mách chuyện này với Ninh Tự Minh.
Ninh Thần đương nhiên sẽ không ngồi ngốc chờ đợi.
Hắn đi tới phủ tướng quân, bắt đầu một ngày huấn luyện.
Buổi tối trở về, Ninh Tự Minh cũng không tới tìm hắn.
Ninh Cam và Ninh Mậu cũng không có động tĩnh gì, cứ như đã quên chuyện xảy ra tối qua.
Nhưng Ninh Thần cảm thấy đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão mà thôi.
Ninh Cam và Ninh Mậu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, hắn phải cẩn thận một chút.
Buổi tối lúc đi ngủ, hắn khóa chặt cửa sổ, sợ Ninh Cam và Ninh Mậu nửa đêm lẻn vào giết mình.
Tình trạng hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, tuy rằng có ngâm thuốc tắm nhưng sau một ngày huấn luyện, người vẫn có chút đau nhức.
Tình trạng này chắc phải kéo dài vài ngày.
Ninh Thần quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm một chút.
Hôm nay lúc rời đi, Trần lão tướng quân đã nói với hắn, ngày mai Thiên Huyền sẽ đợi hắn ở Trạng Nguyên Lâu.
Thêm vào đó, tối qua hắn bị hai huynh đệ Ninh Cam làm ồn nên ngủ không ngon giấc.
Hắn đi tới bên giường, vén chăn lên, chuẩn bị lên giường.
Nhưng ngay khoảnh khắc tấm chăn được vén lên, một bóng đen lao thẳng tới mặt hắn.
Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, hắn nghiêng đầu sang một bên đồng thời ra tay nhanh như chớp, Một tay nắm lấy nó.
một phát bắt lấy nó.
Hiệu quả của hai ngày huấn luyện đã thể hiện rõ ràng, nếu là trước kia, hắn căn bản không kịp phản ứng.
Thứ trong tay lạnh ngắt, Ninh Thần nhìn kỹ, da gà nổi hết cả lên, lông tơ dựng đứng.
Thì ra là một con rắn đen.
Hắn túm được thân rắn, hắc xà lập tức đổi hướng, há miệng cắn về phía cánh tay Ninh Thần.
Ninh Thần dùng sức hất mạnh, hắc xà bị ném vào tường, sau đó rơi xuống đất, thân thể vặn vẹo, nhất thời mất đi khả năng tấn công.
Ninh Thần xông tới, cầm lấy cây gậy gõ cửa chạy về, một gậy đập nát đầu hắc xà.
May mà trước kia hắn đã từng bắt rắn ở trong quân doanh, chỉ là cảm thấy hơi ghê tởm chứ không hề sợ hãi.
Nếu là người bình thường, chắc đã bị dọa chết khiếp rồi.
Ninh Thần không biết đây là loài rắn gì.
Nhưng con rắn này toàn thân đen nhánh, đầu hình tam giác, hơn nữa còn rất hung dữ...!Chắc chắn là một loài rắn cực độc.
Nếu như hắn thực sự bị nó cắn một cái, e rằng tính mạng khó mà giữ được.
Sắc mặt Ninh Thần tái mét, ánh mắt lạnh lẽo.
Chắc chắn là do Ninh Cam và Ninh Mậu làm.
Lũ khốn kiếp, thật là nham hiểm.
Ninh Thần không vội đi tìm Ninh Cam và Ninh Mậu.
Không có chứng cứ, có đi tìm cũng vô ích, bọn chúng chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Nhưng Ninh Thần đã ghi nhớ món nợ này, có cơ hội sẽ tính sổ với bọn chúng sau.
Ninh Thần cầm gậy gõ cửa, cẩn thận vén chăn lên, sau đó lật tấm đệm, kiểm tra cẩn thận một lượt.
Tuy rằng không tìm thấy thứ gì độc hại khác, nhưng Ninh Thần cũng không dám ngủ trên giường nữa.
Hắn ngồi trên ghế, khoác áo choàng, miễn cưỡng ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, hắn đau lưng mỏi gối, còn khó chịu hơn cả luyện tập một ngày.
Hắn thậm chí còn không ăn sáng, trực tiếp đi tới phủ tướng quân.
Bây giờ mà tới Trạng Nguyên Lâu thì quá sớm, cứ tới phủ tướng quân luyện tập trước, tiện thể hỏi Trần lão tướng quân một vài chuyện.
Đến phủ tướng quân.
Trần lão tướng quân đang dùng bữa sáng.
Nhìn thấy Ninh Thần, Trần lão tướng quân lộ ra vẻ mặt vui mừng...!Nghị lực của Ninh Thần đã được ông công nhận.
Những công tử bột ở kinh thành này, có ai dậy sớm như vậy chứ? Có ai có nghị lực, chịu khó chịu khổ như Ninh Thần chứ?
"Lam Tinh, đã ăn sáng chưa?"
Ninh Thần thành thật lắc đầu, "Chưa ạ!"
"Lại đây lại đây...!Ngồi xuống cùng ăn đi, sao có thể để bụng đói mà luyện tập được?"
Trần lão tướng quân là võ tướng, tính cách thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết.
"Cảm ơn lão tướng quân, vậy ta không khách sáo nữa!"
Ninh Thần ngồi xuống.
Ăn uống no nê xong, Ninh Thần mới nói: "Trần lão tướng quân, vãn bối có một chuyện muốn xin thỉnh giáo ngài?"
"Chuyện gì?"
Ninh Thần do dự một chút, lấy ra một bọc vải từ trong áo choàng, sau đó mở ra.
Nha hoàn bên cạnh sợ tới mức mặt mày biến sắc, kinh hô lùi về phía sau.
Ninh Thần lấy ra một con rắn đen, đầu đã bị đập nát, nhìn qua thật sự rất đáng sợ.
"Xin lỗi, xin lỗi...!Đừng sợ, nó đã chết rồi, không cắn người đâu."
Ninh Thần ngượng ngùng xin lỗi các nàng.
Mấy nha hoàn từ sợ hãi chuyển sang ngây ngốc.
Tuy rằng các nàng không biết thân phận của Ninh Thần, nhưng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với lão tướng quân, thân phận chắc chắn là rất cao quý.
Người như vậy mà lại xin lỗi hạ nhân như các nàng...!Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả Trần lão tướng quân và Tề Nguyên Trung đang canh giữ ở cửa cũng kinh ngạc nhìn Ninh Thần.
Ninh Thần lại không cảm thấy có gì không ổn, dọa người ta sợ hãi thì xin lỗi là chuyện bình thường mà?
Ninh Thần hỏi: "Trần lão tướng quân, ngài có biết đây là loài rắn gì không?"
Trần lão tướng quân cau mày, "Đây là Hắc Diêm Vương, ở đâu ra vậy?"
"Hắc Diêm Vương?" Ninh Thần nheo mắt lại, "Nghe tên đã biết là có độc rồi."
Trần lão tướng quân nói: "Nào chỉ là có độc, loài rắn này cực kỳ độc...!Người Đà La Quốc chuyên nuôi dưỡng loại rắn này, chiến mã của chúng ta chỉ cần bị cắn một cái là không sống nổi quá một nén nhang."
"Người Đà La Quốc thường tẩm độc của Hắc Diêm Vương lên mũi tên, tướng sĩ của chúng ta nếu chẳng may trúng tên thì không có thuốc nào cứu chữa được, chỉ có thể chờ chết."
"May mà Hắc Diêm Vương rất khó nuôi, tỷ lệ sống sót không cao...!Nếu không thì tướng sĩ của chúng ta không biết đã có bao nhiêu người bỏ mạng dưới tay Hắc Diêm Vương rồi."
Ninh Thần lạnh toát cả người, tối hôm qua nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì bây giờ đã thành một cỗ thi thể rồi.
"Lam Tinh, con Hắc Diêm Vương này ngươi tìm thấy ở đâu?"
Sắc mặt Ninh Thần âm trầm, gằn từng chữ: "Tìm thấy trên giường của ta."
"Cái gì?"
Sắc mặt Trần lão tướng quân đại biến.
Tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ.
Tìm thấy một con rắn độc như vậy trên giường mình, nghĩ thôi cũng thấy rợn người.
Danh Sách Chương: