"Phụ thân, người không nên mang đứa con hoang này về Ninh gia, nên để hắn đi ăn mày lang thang, nên để hắn chết ở một góc nào đó."
"Chính là bởi vì hắn, ta mới nhậm chức ngày đầu tiên đã bị mất chức, con đường làm quan vô vọng, trở thành trò cười cho tất cả mọi người."
"Tại sao người lại đưa hắn về...!Hắn chính là tai tinh."
Ninh Cam uống say, đây là lần đầu tiên hắn dám quát lớn vào mặt Ninh Tự Minh.
Ninh Tự Minh trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Ninh Cam.
Trong ấn tượng của lão, Ninh Cam luôn cung kính với lão.
Ninh Thần dám hỗn láo là bởi vì có Hoàng thượng che chở, Ninh Cam bây giờ cũng dám quát vào mặt lão, lão thân là phụ thân còn chút uy nghiêm nào nữa?
Một cỗ lửa giận bùng lên, Ninh Tự Minh giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Ninh Cam.
"Tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi đang có thái độ gì hả? Ngươi mất chức, thì có liên quan gì đến Ninh Thần?"
Ninh Cam ôm mặt, tức giận gào lên: "Bởi vì bài thơ mà ta dâng lên cho Hoàng thượng, hai câu thơ đầu tiên được tìm thấy trong phòng của Ninh Thần."
"Nếu không phải là hai câu thơ đó của hắn, Hoàng thượng sẽ không trách mắng ta là kẻ mua danh chuộc tiếng, chỉ có hư danh mà thôi...!Cũng sẽ không cách chức ta, bãi miễn chức quan của ta."
Ninh Tự Minh trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc Ninh Cam làm ra bài thơ đó, Huyền Đế sắc mặt vui mừng, tại chỗ phong hắn làm Hàn Lâm biên tu...!Lão thân là phụ thân cũng được thơm lây.
Tối hôm đó, lão còn mở tiệc ở Trạng Nguyên Lâu để chúc mừng Ninh Cam.
Thế nhưng ngày Ninh Cam nhậm chức, lại được thông báo, Huyền Đế bảo hắn về nhà chờ phân nhiệm vụ.
Hơn nữa, lúc đó còn ban cho Ninh Cam tám chữ...!Mua danh chuộc tiếng, chỉ có hư danh.
Lão vẫn luôn không hiểu tám chữ này là có ý gì?
Vốn định hỏi Huyền Đế, nhưng lại không dám.
Lão còn cố ý đi hỏi nhạc phụ, chính là vị Tả tướng kia...!Tả tướng cũng không đoán ra ý của Huyền Đế.
Giờ khắc này lão rốt cuộc đã hiểu, thì ra là Ninh Cam đã đạo thơ của Ninh Thần.
Mà Ninh Thần quen biết Hoàng thượng, điểm này Ninh Cam không biết.
Nói cách khác, Huyền Đế đã biết hai câu thơ đầu tiên không phải do Ninh Cam làm, cho nên mới bãi miễn chức quan của hắn, để hắn về nhà chờ đợi phân việc.
Mà ý tứ của việc chờ đợi phân việc chính là, cứ từ từ mà chờ đi.
Sắc mặt Ninh Tự Minh trắng bệch, đạo thơ của người khác rồi đem đi lừa gạt Hoàng thượng, đây chính là tội khi quân...!Hoàng thượng không hạ chỉ trực tiếp chém Ninh Cam, đã coi như là vô cùng khai ân rồi.
"Tên khốn kiếp nhà ngươi, đồ đại nghịch bất đạo, ngươi dám lừa gạt Hoàng thượng...!Ta đã nói hai câu thơ sau không đúng vần, đúng điệu, chẳng ra gì cả."
Ninh Tự Minh tức giận, tát Ninh Cam tới tấp như không cần tiền.
Ninh Cam bị đánh ngã xuống đất, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
Tay Ninh Tự Minh cũng đánh đến đau, mặt Ninh Cam cũng sưng vù lên.
Ninh Cam vẻ mặt hoảng sợ, lúc này mới ý thức được mình vừa rồi đã nói sai lời.
Ninh Hưng và Ninh Mậu ở bên cạnh sợ đến run cả người.
"Đồ hỗn láo, ta tự tay dạy dỗ ngươi đọc sách viết chữ, nghiên cứu văn chương, vốn tưởng rằng ngươi có thể quang tông diệu tổ, làm rạng danh cho Ninh gia...!Nhưng ngươi đã làm cái gì?"
"Ngươi cái đồ đại nghịch bất đạo, lại dám lừa gạt Hoàng thượng...!Ngươi muốn kéo cả Ninh gia đi chôn cùng ngươi sao?"
"Ta, Ninh Tự Minh anh minh cả đời, sao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như ngươi chứ?"
Ninh Tự Minh tức điên người, Hoàng thượng nổi giận, Ninh Cam không còn hy vọng làm quan nữa rồi.
Bao nhiêu năm lão khổ cực dạy dỗ, tất cả đều đổ sông đổ biển.
Ai sẽ thay Ninh gia quang tông diệu tổ đây?
Ninh Hưng?
Ninh Mậu?
Hiểu con không ai bằng cha, hai đứa vô dụng này căn bản không phải là loại người đọc sách.
Lão đột nhiên nghĩ đến Ninh Thần.
Hoàng thượng đối xử với Ninh Thần vô cùng ân sủng, vì thế không tiếc ra tay cảnh cáo lão, một đại quan nhị phẩm.
Hiện tại, chỉ có Ninh Thần mới có thể làm rạng danh cho Ninh gia.
Lão quay đầu nhìn về phía Ninh Thần, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Thần nhi, hai câu thơ đầu kia, thật sự là do con làm ra sao?"
Trong lòng Ninh Tự Minh tràn đầy nghi hoặc, Ninh Thần từ nhỏ đã lưu lạc, đến Ninh gia mới bắt đầu học chữ, làm sao có thể viết ra được câu thơ hay như vậy?
Ninh Thần lạnh nhạt nói: "Chẳng phải người đã nghe thấy rồi sao?"
Ánh mắt Ninh Tự Minh sáng lên, nếu như hai câu thơ kia không phải là Ninh Thần đạo văn...!Vậy thì đứa con trai này của lão chính là thiên tài.
Có thể viết ra được câu thơ hay như vậy, nếu được bồi dưỡng thêm, tương lai chắc chắn sẽ thành công, nói không chừng có thể thi đậu Trạng nguyên...!Làm rạng danh cho Ninh gia.
Dù sao Ninh Thần cũng mới mười lăm tuổi, tất cả vẫn còn kịp.
"Thần nhi, nửa tháng nay con đã đi đâu? Phụ thân lo lắng đến mất ăn mất ngủ...!Thấy con bình an trở về, phụ thân cũng yên tâm rồi."
Ninh Thần nhìn khuôn mặt giả dối của lão, cảm thấy buồn nôn muốn ói.
"Ta mất tích nửa tháng, Ninh thượng thư lại mất ăn mất ngủ...!Chỉ e là vui mừng đến mức không ngủ được mới đúng? Hay là nói..."
Ninh Thần vốn định mỉa mai lão vài câu, kết quả lời còn chưa nói hết, một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần.
Hẳn là có người đã báo cho Thường Như Nguyệt chuyện xảy ra ở đây.
Thường Như Nguyệt dẫn theo mấy nha hoàn, vội vàng chạy tới.
Vừa nhìn thấy Ninh Cam ngã lăn ra đất, mặt mày sưng vù, bà ta lập tức bùng nổ, cũng chẳng thèm giữ hình tượng hiền lương thục đức của mình nữa, chỉ vào Ninh Tự Minh mà mắng:
"Lão gia, từ trước đến nay, Cam nhi luôn kính trọng người, chưa từng dám cãi lời người...!Nó là con ruột của người, sao người có thể ra tay được? Người muốn đánh chết nó sao?"
"Đứa con hoang này là con trai của người, chẳng lẽ Cam nhi không phải sao? Người vì nó mà đánh Cam nhi thành ra thế này."
Ninh Tự Minh lập tức nổi giận, "Mẹ hiền thường sinh con hư, đúng là đàn bà ngu xuẩn...!Bà có biết đứa con trai bảo bối của bà đã làm ra chuyện ngu ngốc gì không hả?"
Thường Như Nguyệt không chịu yếu thế, "Con trai ta có làm sai thì đã sao? Cha ta là Tả tướng đương triều, ai dám làm gì nó chứ?"
"Ninh Tự Minh, ta đã sớm thấy ngươi không đúng rồi, đối với đứa con hoang này thì trăm bề dung túng, đối với mẹ con ta thì ngày càng cay nghiệt...!Có phải ngươi muốn đuổi mẹ con ta ra khỏi Ninh phủ, để lại toàn bộ gia sản cho đứa con hoang này không?"
Ninh Tự Minh tức đến run người, chỉ vào Thường Như Nguyệt, quát lớn: "Bà, bà...!Bà câm miệng cho ta!"
Ninh Thần đứng ở một bên, cười khẩy nhìn cảnh chó cắn chó.
Nhưng đúng lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy vào.
"Lão gia, phu nhân...!Tả tướng đại nhân đến rồi."
Khí thế của Ninh Tự Minh lập tức bị dập tắt, trên mặt hiện lên vẻ e ngại.
Ninh Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy khinh thường...!Tên cặn bã này, bạc tình bạc nghĩa, nhát gan như chuột, giả dối, những từ này cộng lại cũng không đủ để hình dung lão.
Thường Như Nguyệt thì càng thêm đắc ý, "Cha ta đến rồi, mau mời vào!"
Lúc này, một lão già thân hình mập mạp, mặc cẩm y hoa phục rộng thùng thình, râu tóc bạc phơ, được một đám hộ vệ vây quanh đi về phía này.
Vị này chính là Tả tướng đương triều, dưới một người trên vạn người.
Khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan bình thường, nhưng đôi mắt lại sắc bén, quanh năm ngồi ở vị trí cao, tự nhiên toát ra vẻ uy nghiêm.
Mọi người vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Tham kiến nhạc phụ đại nhân!"
"Con gái xin ra mắt cha!"
"Ông ngoại..."
Người nhà họ Ninh cung kính hành lễ.
Gia nhân, nha hoàn trong phủ thì quỳ rạp xuống đất.
Chỉ có Ninh Thần đứng im không nhúc nhích, lưng thẳng tắp như cây tùng.
Danh Sách Chương: