Cô kéo Bạch Nguyệt Ngân đi vào Cafe Time, một quán cafe yên tĩnh trong trung tâm thương mại. Chọn một góc khuất yên tĩnh, cô ngồi xuống cùng Bạch Nguyệt Ngân.
- Bạch tiểu thư sẽ không giận tôi vì tôi tự mình đặt cho cô mối quan hệ là bạn với tôi chứ?
- Không sao không sao! Tôi cũng rất vui vì được làm bạn với Hoắc tiểu thư
Bạch Nguyệt Ngân vui vẻ nói, cô còn tưởng Hoắc tiểu thư là người như thế nào. Ai ngờ là một cô gái rất cá tính nha, nói chuyện rất thoải mái. Không có gò bó giống như mấy người trong giới thượng lưu bọn họ, chỉ là xu nịnh để được địa vị trong xã hội.
- Đồ uống ở đây thế nào?
Nguyệt Băng cười nhìn Bạch Nguyệt Ngân, Bạch Nguyệt Ngân vẫn như vậy. Nói chuyện rất vô tư và thoải mái với cô.
- Rất ngon! Còn nữa, sau này cứ gọi tôi là Ngân Ngân! Không cần Bạch tiểu thư gì đó
- Được, Ngân Ngân, sau này cũng gọi tôi là Nguyệt Băng được rồi. Đừng khách sáo!
- A, Hoắc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Nguyệt Băng nhếch miệng cười, ngoài Trịnh tiểu thư bạch liên hoa Trịnh Mỹ Liên ra thì còn ai có giọng nói khó lọt vào tai như cô ta chứ? Ra ngoài cũng gặp cô ta, rõ ràng là tới đây làm khó cô rồi. Trịnh Mỹ Liên cô cũng thật rảnh rỗi. Nguyệt Băng tiếp tục uống nước, không quan tâm đến sự hiện diện của Trịnh Mỹ Liên. Bạch Nguyệt Ngân cũng không có vẻ gì là quan tâm đến Trịnh Mỹ Liên, cô từ trước đã không ưa gì bạch liên hoa cô ta. Nữ nhân giả ngây thơ như cô ta chỉ để câu dẫn nam nhân thì ta khinh.
Trịnh Mỹ Liên thấy không ai để ý đến mình thì nghiến răng ken két. Tức giận cầm li nước đá cạnh đó, hất thẳng vào người Nguyệt Băng. Mái tóc xinh đẹp của Nguyệt Băng ướt sũng nước liền rũ xuống và nhỏ nước tí tác, cô cúi mặt, trên mặt xuất hiện một dòng hắc tuyến xuất hiện trên mặt cô. Trịnh Mỹ Liên cười nhếch miệng.
- Xin lỗi cô Hoắc tiểu thư. Tôi vừa nhìn thấy một con ruồi, nên lỡ tay... Thật xin lỗi cô
- Trịnh Mỹ Liên! Cô dù sao cũng là tiểu thư của Trịnh gia. Cô không thể cư xử như một tiểu thư được sao? Sao có thể cư xử như một người không có học thức như vậy chứ?
Bạch Nguyệt Ngân đập bàn, tức giận chỉ vào Trịnh Mỹ Liên nói. Người ngoài nếu không biết còn tưởng cô ta là đầu đường xó chợ từ đâu tới đây đánh ghen. Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân không biết dạy con sao?
- Tôi tưởng ai xa lạ, hoá ra lại là Bạch tiểu thư! Chuyện của tôi không cần cô xen vào!!!
Chát... Nguyệt Băng đưa tay đánh một cái thật mạnh vào má Trịnh Mỹ Liên khiến cô ta ngã sõng soài trên mặt đất, bên má còn in vết đỏ do bàn tay cô tạo ra. Cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, lau bàn tay rồi lập tức vứt đi.
- Tôi nghĩ Trịnh thị nhà cô không cần hợp tác với nhà tôi đâu! Vậy nhé? Trịnh tiểu thư
- Trịnh Mỹ Liên, nếu cô có muốn gây chuyện với tôi, cứ đến Hoắc gia tìm tôi! Lúc nào cũng được, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón cô
Nói xong Nguyệt Băng kéo tay Bạch Nguyệt Ngân đi, ném cho Trịnh Mỹ Liên một nụ cười khinh bỉ. Cô ta nhận lại như vậy là xứng đáng. Muốn gây chuyện với cô? Cô ta nghĩ mình là ai?
Sau khi Nguyệt Băng và Bạch Nguyệt Ngân bỏ đi, Trịnh Mỹ liên khuôn mặt vặn vẹo xấu xí, bàn tay nắm chặt đến cả móng tay đâm vào bàn tay đến chảy máu cũng không cảm thấy đau “Hoắc Lãnh Nguyệt Băng, tôi không đội trời chung với cô... Nhất định một ngày nào đó... Cô và bọn họ phải cầu xin tôi tha mạng... Nhất định... “
------------------''''''''''''''''''''''''----------------
Bạch Nguyệt Ngân đưa cô về nhà, còn tốt bụng cho cô mượn đồ.
- Thế nào? Có vừa không
- Vừa, cảm ơn cậu Ngân Ngân!
Cô cười nhẹ, cô không ngờ cô với Bạch Nguyệt Ngân là cùng size đó. Bộ đồ còn rất dễ thương nữa, bộ đồ màu hồng phấn nhẹ nhàng. Phần cổ áo còn đính một dải trân châu, gấu váy ren dễ thương. Đơn giản như Nguyệt Băng cô vẫn nhận ra đây là đồ của một nhãn hàng nổi tiếng, còn là số lượng có hạn.
- Không có gì, đồ của Băng Băng mình đã đưa cho người làm mang đi giặt! Mình đi kiếm gì đó cho Băng Băng ăn
- Cảm ơn Ngân Ngân.
Chương này là do @Doanhon2 viết, mn đọc và cùng góp ý nào, cho bé ấy thêm góp ý để phát triển nào