• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Hưng

Cô vừa dứt lời, Cao Dương đứng tấn cắm chốt gào thét trước màn ảnh cũng vừa hay hát xong câu hát cuối cùng, phòng KTV ồn ào náo động lập tức yên tĩnh lại.

Sau khi nhất thời kích động nói xong một đoạn tỏ tình dài, Đường Viên lập tức khẩn trương đứng ở nơi đó chờ đáp án của Dung Giản, Dung Giản ngồi trên ghế sa lon không lên tiếng, vừa bắt đầu cô còn tưởng rằng là do âm nhạc quá lớn, anh không nghe thấy lời của cô.

Sau đó, cô bỏ ý nghĩ này đi, Dung Giản chắc chắn đã nghe được, nếu không anh sẽ hỏi cô nói cái gì, chứ không phải trầm mặc như vậy.

Thời gian tới khi nhạc dạo của bài hát tiếp theo vang lên chỉ có mấy giây, nhưng đối với Đường Viên mấy giây này cũng vô cùng dài, đến mức...... Cô đứng ở nơi đó cảm thấy trái tim được bản thân cho phép cất cánh kia giống như khí cầu từ trên trời cao té xuống đáy cốc.

Dung Giản không lên tiếng, nhưng Đường Viên biết, có lúc trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.

Cô bị cự tuyệt.

Một khúc nhạc dạo với tiết tấu nhẹ nhàng vang lên, không biết là người nào chọn bài hát, lần này không có ai đi lên hát, trong KTV truyền đến giọng nữ rất nhẹ rất nhẹ: "Ánh trăng sáng bạc, phản chiếu lên bàn chân......"

"Đường Viên."

Trong âm nhạc nhẹ nhàng, cô nghe được rõ ràng âm thanh trầm thấp của Dung Giản.

"Vâng." Đường Viên rũ tay đứng tại chỗ, đây là lần đầu tiên, cô đứng trước mặt Dung Giản mà thứ nóng lên không phải là gương mặt, mà là hốc mắt.

Cô vẫn cho là Dung Giản vẫn có một chút thích cô, dù là chỉ có một chút.

Đường Viên liều mạng đè nén nước mắt mấy lần muốn rơi ra khỏi hốc mắt, cô tự nói với mình rằng không được khóc, ít nhất là không thể khóc trước mặt Dung Giản. Lần này cô không phải chạm vào sứ, cô không muốn làm khó Dung Giản, cũng không muốn để cho mình quá khó coi.

Cho dù bị cự tuyệt, cô cũng phải có phong độ.

Giọng nữ êm ái vẫn còn tiếp tục hát: "Giãy giụa trong bùn cát, thấm ướt khóe mắt, chớp mắt, với nước mắt, không phân được rõ ràng......"

Ánh đèn lờ mờ trong KTV thành thứ che giấu tốt nhất.

Đường Viên nghe được Dung Giản trầm giọng nói: "Yêu đương cùng với kết hôn, đều không ở trong kế hoạch cuộc (di.da.l.qy.do) sống trước mắt của anh." Anh cho cô một đáp án không liên quan gì tới thích hoặc là không thích, cũng là cự tuyệt rõ ràng cùng minh xác nhất.

Trong phòng yên tĩnh, Đường Viên nghe được bài hát đó vẫn còn tiếp tục: "Tình yêu không chỉ là hoa hồng, mà còn là một hình phạt khó chịu......"

"Em biết rồi." Đường Viên cúi đầu hít vào một hơi thật dài, lại chậm rãi thở ra. Cô đè xuống chua xót trong lòng, dùng âm thanh như bình thường nói gặp lại với Dung Giản, sau đó xoay người đi về phía cửa phòng.

Đường Viên để tay trên tay nắm cửa, đẩy cửa đi ra ngoài, sau lưng giọng nữ đó vẫn còn đang hát: "Nếu không giữ được anh, thì buông xuống cũng được."

Đường Viên không biết mình đi ra khỏi KTV như thế nào.

Cô đi rất nhanh, cô tuyệt không muốn cho Dung Giản thấy bộ dạng chật vật này của mình. Mãi cho đến sau khi đi được rất xa, Đường Viên mới giơ tay lên bưng kín mặt ngồi xổm trên đất, cô mới phát hiện không biết từ lúc nào trên mặt đã ướt rồi.

Lần đầu tiên cô thầm mến một người, kết thúc như vậy, may mắn không phải không bệnh mà mất.

Đường Viên nâng tay lau sạch nước mắt, lại nghe được sau lưng có người đang gọi mình. Cô xoay người, thấy Nam An An cầm một hộp đồ lớn thở hồng hộc chạy tới, chờ An An chạy tới gần, Đường Viên mới phát hiện, trong ngực An An là hai hộp khăn giấy lớn.

"A Bàn, cậu khóc đi, tớ lau nước mắt cho cậu." Nam An An rút khăn giấy ra, lung tung lau nước mắt cho cô.

Cuối cùng Đường Viên và Nam An An cùng nhau ngồi trên bậc thang ở sân thể dục, cô khóc một lát, Nam An An lập tức rút một tờ giấy ra lau nước mắt cho cô, còn cộng thêm một cái ôm cùng vỗ vỗ.

Sau đó Đường Viên dừng khóc, vốn là cô cũng không định khóc nữa, có lẽ là bài hát đó quá hợp với tình hình, quá thúc giục nước mắt rồi.

"Sao cậu lại không khóc nữa?"

Đường Viên thở ra một hơi, nói: "Tớ không muốn khóc nữa rồi."

Nam An An vẫn còn nghiêm túc an ủi cô, vỗ lưng của cô giống như dỗ đứa nhỏ nhẹ giọng nói: "A Bàn, cậu khóc đi!"

Đường Viên: "Tớ thật sự không khóc nổi."

"Tớ biết rõ, thời điểm người ta đau lòng nhất thì lại không khóc nổi, nhưng cậu có khóc lên là tốt rồi." Nam An An ôm lấy cô vụng về mà an ủi. Từ nhỏ cô ấy đã không giỏi an ủi người khác, bình thường chỉ có hai câu kịch ——"Đừng khóc" cùng với "Cậu khóc đi", hiện tại tình huống như thế này, Nam An An cảm thấy Đường Viên vẫn là khóc lên thì tốt hơn, khóc xong cũng không đau lòng nữa.

Cho nên, mới vừa rồi ở trong KTV, ý thức được A Bàn có thể đã bị cự tuyệt, cô ấy lập tức luống cuống tay chân tìm bài “Không giữ được anh” để an ủi cô.

(*握不住的她 – nguyên gốc tên bài hát cho các bạn nào muốn tìm hiểu thêm nhé.)

"An An." Đường Viên nhìn cô ấy an ủi vô cùng nhập tâm, không nhịn được mở miệng gọi tên Nam An An.

"Ừ." Nam An An vẻ mặt thành thật chờ Đường Viên bày tỏ, trong tay còn cầm hai tờ khăn giấy tùy thời chuẩn bị lau nước mắt cho cô.

Đường Viên hắng giọng: "Tớ thật sự khóc xong rồi."

Cô đã không để ý tới đau lòng nữa rồi.

Đường Viên hoảng sợ nhìn hai hộp khăn giấy lớn trong ngực Nam An An, không phải là An An chuẩn bị để cho cô khóc hết hai hộp khăn giấy lớn này đấy chứ.

"Được rồi, được rồi, vậy chúng ta không khóc nữa." Nam An An ôm khăn giấy, lôi kéo tay của cô đi tới kí túc xá ở đối diện.

Có thể Nam An An nói đúng, sau khi cô khóc xong thật sự cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rồi.

Sau khi trở lại kí tức xá, Đường Viên mở máy vi tính ra cập nhật chương mới, cô nghĩ, có thể đây cũng là chương cuối cùng của tiểu thuyết này đi.

Cô sao chép văn bản, dán vào trong khung cập nhật chương mới, trực tiếp nhấn nút đăng bài. Lúc bông hoa cúc nhỏ kia xoay tròn, trong lòng Đường Viên cũng trống rỗng.

Tải lên xong, cô làm mới lại một lần, lần này 123 ngôn tình không co lại, chương mới nhất đang ở phía dưới cùng của trang mục lục.

Lúc viết xuống những dòng kia, trong lòng Đường Viên rất loạn, trước mắt mơ hồ đến độ không thấy rõ là mình đang viết cái gì. Cô nhìn nút màu xanh lá cây kia ngẩn người một hồi lâu, sau đó mới mở một chương cuối cùng ra——

Tôi bị nam thần cự tuyệt, anh ấy không muốn cùng tôi sinh khỉ con.

Anh ấy nói, yêu đương cùng với kết hôn, trước mắt đều không nằm trong kế hoạch cuộc sống của anh ấy.

Tôi có chút muốn khóc, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhẫn nhịn được.

Anh ấy cự tuyệt tôi, nhưng tôi lại không hối hận.

Như vậy tôi có thể nói rằng không phải tôi chưa từng tranh thủ, là anh ấy không quý trọng tôi.

Thật xin lỗi, để cho các bạn theo dõi lâu như vậy.

Cuối cùng, kết cục của tác phẩm này lại là BE.

Hẹn gặp lại.

Lúc cô kéo đến phía dưới cùng, trong khung bình luận phía dưới lập tức bùng nổ ——

Phụ Nhị: Thì ra là cô thật sự viết về mình.

Trên cây hoa hồng: Muốn khóc.

Xoa xoa một chút: Có lẽ đây mới là thầm mến, không phải người cô thầm mến cũng vừa lúc thầm mến cô. Trời ơi, nhưng tôi vẫn là rất đau lòng á! Cuồn cuộn chớ đi!

Ta là tiểu thiên sứ: Gặp lại là có ý gì, mẹ nó cô không cần đi á! Tôi chờ cô mở văn mới, chờ cô viết về khỉ con!

Đường Viên vừa thấy bình luận này đã bị dọa cho phát hoảng, vội vàng phản hồi lại cho tiểu thiên sứ ——

Không phong bút nha, tôi cũng sẽ viết, sau này tôi sẽ không viết về mình, mà sẽ viết một kết cục HE như các bạn muốn.

Quét một cái mới, Tiểu thiên sứ lại phản hồi ——

Nhưng tôi muốn nhất, là HE của cô.

Lầu dưới còn có một loạt 1.

Vốn dĩ đang rất khổ sở, bỗng chốc trong lòng Đường Viên lại ấm áp hẳn lên.

Thật ra thì vừa bắt đầu chính là cô lựa chọn thầm mến, cuối cùng cũng là cô quyết định tỏ tình, cho nên dù là kết thúc bi kịch, cô cũng muốn tiêu sái.

Đường Viên xuống lầu lấy một bình nước nóng, rửa mặt, sau đó bò lên giường ngủ. Cô nhìn gối ôm hình con khỉ nhỏ được cô mang tới sau khi khai giảng kia, sau đó nhốt nó vào trong ngăn kéo.

Trước khi ngủ Đường Viên cảm giác bên tay trống rỗng, giống như mất đi đồ vật gì đó.

Không quan hệ, không nghĩ tới nữa, tỉnh dậy lại là một ngày mới.

###

Hơn mười một giờ, rốt cuộc Cao Dương và Chử Tự cũng uống đến không sai biệt lắm, Cao Dương xiêu vẹo nằm trên (lqd) ghế sa lon, cặp chân buông thõng trên mặt đất ngủ thiếp đi, còn lớn tiếng ngáy. Mà Chử Tự mới vừa thất tình vẫn còn cầm micro gào khóc thảm thiết: "Người em yêu không phải anh mà là anh ta, a a a a a ~~~"

Dung Giản vượt qua bình rượu hỗn độn cùng với chướng ngại vật hình người trên đất, lúc đẩy cửa ra sắp đi lại nghe được âm thanh tin nhắn nhắc nhở. Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, một chiếc điện thoại di động màu trắng nằm ở trên khay trà, màn hình đang sáng.

Là điện thoại của Đường Viên.

Dung Giản đi tới cầm điện thoại di động của cô lên, màn hình đã tắt rồi.

Dung Giản liếc mắt nhìn chai bia trên bàn, một giờ trước, Đường Viên an vị ở chỗ này uống rượu. Cuối cùng, Dung Giản cầm cái điện thoại di động màu trắng đó lên đi ra ngoài.

Lúc trở lại kí túc xá đã hơn mười hai giờ, Dung Giản tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Anh tiện tay khởi động laptop, muốn đăng nhập vào trò chơi đánh quái tĩnh tâm một chút, cuối cùng lại theo thói quen mở weibo ở góc trên bên trái lên.

Lần này weibo của Thịt Viên Dấm Đường không có cập nhật mới, ngay cả ba dòng bình luận ngày hôm qua cũng bị cô thủ tiêu sạch sẽ.

Dung Giản nắm tay rê con chuột, con trỏ di động đến góc trên bên phải, ngón trỏ anh nhấn một cái tắt ứng dụng weibo đi. Dung Giản xoa xoa ấn đường, lại nghĩ tới bộ dạng Đường Viên đứng sau khay trà nhìn anh tỏ tình trong KTV.

Cô nói: "Nhưng có hai chuyện, em vẫn kiên trì tới hiện tại, một là mập, còn có một, là yêu thích anh."

Ánh đèn trong phòng vô cùng mờ ảo, anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt Đường Viên.

Dung Giản phiền loạn, lần đầu tiên có loại kích động muốn hút một điếu thuốc, anh nhìn thoáng qua màn hình máy vi tính, trình duyệt ở góc phải phía dưới hiển thị một tin tức nhắc nhở mới.

Một cái, hai cái, ba cái......

Dung Giản mở hộp thoại tin nhắn riêng ra ——

Thẻ Cá Bơi: Nam thần, van cậu một chuyện ồ!

Thẻ Cá Bơi: Là như vậy, mấy ngày trước tôi thấy một bài viết rất manh, tôi rất thích, đặc biệt muốn làm thành kịch ngược cẩu độc thân khắp thiên hạ, tôi muốn mời cậu đọc giọng nam chủ, tôi biết rõ cậu chưa bao giờ đọc văn thầm mến, nhưng là bản văn này quả thật...... Nói như thế nào đây, thời điểm tôi thấy vai nam chủ, lại lập tức nghĩ ngay đến cậu.

Thẻ Cá Bơi: Chỉ là tác giả không muốn trao quyền, cho nên tôi muốn nhờ cậu nói giúp với cô ấy một chút, hai ngày này tôi đã lật tung weibo của cô ấy rồi, tìm được tài khoản phụ của cô ấy, tôi phát hiện cô ấy là fan hâm mộ của cậu. Trước đó đã nói có thể mời cậu đọc vai nam chủ, chỉ là cô ấy vẫn không đồng ý, có thể là xấu hổ chăng?

Thẻ Cá Bơi: Dù sao, tóm lại, nam thần, cậu đi tìm cô ấy xin quyền thử một chút xem như thế nào? Ngộ nhỡ đâu lại được thì sao?

Thẻ Cá Bơi: Tôi cho cậu địa chỉ trước ——https: //jin¬jiang/

Thẻ Cá Bơi là người lập kế hoạch ra bộ kịch cho Dung Giản lúc anh mới bước chân vào vòng, sau khi kết hôn thì đã rất lâu không làm kịch mới rồi.

Không biết vì sao, Dung Giản giật giật ngón tay, ấn vào đường link kia, trình duyệt chuyển sang một ứng dụng màu xanh lá cây, Dung Giản trượt con chuột xuống dưới một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK