Edit: Thanh Hưng
Phía dưới xương sườn của Dung Giản có một vết sẹo màu đỏ thẫm rất rõ ràng, không phải rất dài, nhưng nhìn rất sâu, ở trên đường cong cơ bụng lưu loát lại bằng phẳng của anh có vẻ cực kỳ rõ ràng, lập tức va vào trong đôi mắt của Đường Viên.
Cô sửng sốt một chút, rũ tay đứng ở nơi đó, cảm giác hô hấp của mình đột nhiên dồn dập.
"Cuối cùng cũng đưa anh em đi rồi?" Dung Giản đã buông khăn lông lau khô tóc trong tay, đưa tay cầm T-shirt trên ghế lên, hai ba cái cái đã mặc lên người, anh thay quần áo xong thì đi ra bên ngoài: "Anh làm cơm tối, xuống lầu ăn một chút chứ?"
Đường Viên không lên tiếng, trong lòng cô có chút sợ.
Cô nhớ trước kia trên người Dung Giản rõ ràng không có vết sẹo rõ ràng này.
Rốt cuộc là anh bị thương lúc nào?
Đường Viên đứng dưới đèn treo lớn trong thư phòng, cảm giác cả người cũng bị ánh đèn cực nóng nướng chín.
Trong lòng cô loạn thành một mảnh, nhưng lại vừa như có rất nhiều mảnh vụn ghép vào.
Đầu óc Đường Viên xoay chuyển thật nhanh ——
Cô nhớ rõ ràng đêm hôm đó cô bỏ nhà ra đi Dung Giản còn cố ý muốn đón cô về, nhưng trong hai ngày cô chạy (di.da.l.qy.do) về trường học quân huấn kia, Dung Giản lại không liên lạc với cô một lần nào;
Nhớ tới trong thời gian quân huấn có một lần cô đứng từ trên mặt đất lên thiếu chút nữa bị ngã xuống, nhưng lại rơi vào trong ngực Dung Giản, khi đó cô ở trong lòng anh hít hít mũi ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt;
Còn có thời tiết rõ ràng nóng như vậy, thế mà ngày đó anh lại mặc một cái áo sơ mi rất dầy màu đen tuyền. . . . . .
"Là lúc em rời nhà đi kia sao?" Vành mắt Đường Viên hơi nóng, cô ngẩng mặt nhìn về phía Dung Giản đang đi tới trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Dung Giản không phủ nhận.
Thì ra là khi đó anh đang bị thương, hơn nữa bị thương. . . . . .
Đường Viên trầm mặc một hồi nhớ tới vết sẹo mới vừa rồi trên bụng Dung Giản kia, vết sẹo bằng phẳng rất giống vết dao, còn có hai vết sẹo chạy ngang lòng bàn tay và đốt ngón tay Dung Giản tối hôm qua cô thấy nữa, hai vết sẹo kia gần như song song, giống như là anh tự tay siết thật chặt một thanh dao găm sắc bén mà để lại vết thương.
"Lúc đó anh bị người kia đâm cho một nhát?" Đường Viên nói ra suy đoán trong lòng, trong lòng cô rất loạn, cho dù bây giờ Dung Giản hoàn hảo đứng trước mặt cô, nhưng trong đầu cô vẫn là hình ảnh dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, nửa người Dung Giản lập tức đều là máu.
"Một chút vết thương da thịt, không thương tổn đến nội tạng, anh không sao." Dung Giản giơ tay lên ôm bả vai Đường Viên, nhìn vào mắt cô nói, khóe mắt Đường Viên ửng hồng, hai mắt ướt nhẹp, anh nhìn thấy mà đau lòng.
Dung Giản không ngờ cô lập tức liên tưởng vết thương trong lòng bàn tay và vết sẹo trên bụng anh lại với nhau.
Buổi sáng hôm đó anh đỗ xe xong, lúc đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm lại chạm mặt một người đàn ông ăn mặc kín mít.
Người đàn ông nhìn thấy anh, lúc người đó đi tới phía anh thì dư quang khóe mắt Dung Giản bỗng thấy trong tay hắn ta giống như lóe lên ánh bạc, anh muốn tránh nhưng đã quá chậm, người đàn ông kia giơ tay lên lập tức đâm dao găm vào bụng anh, trong nháy mắt mũi dao chưa chạm vào da thịt, Dung Giản còn chưa có cảm giác đau, chỉ cảm thấy bụng chợt lạnh, anh nhanh chóng đưa tay nắm lưỡi dao, tránh cho người đàn ông kia đâm dao găm vào càng sâu hơn.
May mắn là hơi sức của anh rất lớn, vượt qua sức lực trong tay người đàn ông kia, chỉ là bàn tay siết dao của anh bị lưỡi dao sắc bén cắt tới máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc đi bệnh viện, một học trưởng của anh còn nói may nhờ anh tay mắt lanh lẹ bắt được dao găm, mũi dao chỉ cách tì tạng của anh có mấy millimet.
Dung Giản tránh nặng tìm nhẹ giải thích cho Đường Viên một chút.
"Hắn ta là kẻ thù của anh ư?" Đường Viên trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi, khi đó Dung Giản rất nguy hiểm sao?
"Không có, hắn ta chỉ là tên côn đồ." Dung Giản không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh túm tay Đường Viên đi xuống dưới lầu: "Ăn cơm trước, sáng mai em còn có lớp, đi ngủ sớm một chút."
Dung Giản nói như gió nhẹ nước chảy, nhưng Đường Viên nghe cũng có thể tưởng tượng được hung hiểm ngay lúc đó.
Rõ ràng anh bị thương, nhưng cái gì cũng không nói với cô, còn như không có việc (lqd) gì tới trường học thăm cô, ôm cô tới phòng y tế của trường học, theo cô ăn cơm, còn nữa, còn cố ý tìm người học trưởng kia quân huấn thay cô. . . . . .
***
Buổi tối Đường Viên nằm ở trên giường hoàn toàn không ngủ được, cô vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại tự động hiện ra các loại hình ảnh.
Đường Viên ở trên giường lật người, kéo chăn lên trùm kín đầu. Cả người cô đều chìm vào trong bóng tối rồi, vẫn là không sinh ra một chút buồn ngủ nào. Đường Viên dứt khoát chạy đi các diễn đàn lớn dạo một vòng, đi dạo đến cuối cùng đều xem tất cả các tin tức nóng hổi xong cũng đã hơn ba giờ sáng rồi, cô vẫn còn không ngủ được, lại không có chuyện gì có thể giết thời gian, Đường Viên nằm một lát đột nhiên nhớ tới trang diễn đàn của Tây đại.
Cô đăng nhập bằng tên của mình, vừa truy cập vào thì trực tiếp chọn chuyên mục "Du học sinh", cái này cơ bản đều là lưu học sinh và sinh viên trao đổi, Đường Viên tìm danh sách chuyên mục xem một chút, xem xong lại thuận tay chọn một đề cử.
Lúc mở ra Đường Viên mới phát hiện, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lại là bức ảnh cô và Khánh Nguyên Đại Quân chụp chung, Đường Viên phóng to hình nhìn kỹ một lần, hình được chụp vào buổi sáng hôm nay khi cô và Khánh Nguyên Đại Quân cùng nhau đi trong sân trường.
Chủ topic viết rất đơn giản ——
Buổi sáng nhàn rỗi không chuyện gì đi dạo sân trường, thế mà lại gặp được Khánh Nguyên Đại Quân. Đáng tiếc là Đại Quân lại đi dạo cùng một cô em xinh đẹp, lâu chủ đứng bên cạnh nhìn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được ôm tâm tình bi thương lại kích động chụp một tấm hình.
Hơn nửa đêm, bình luận phía dưới vẫn còn rất sống động ——
1L: Bi thương ta có thể hiểu, dù sao cũng là nam thần của cô có bạn gái. Nhưng cô nói cho tôi nghe một chút, kích động là ở đâu ra?
Lâu chủ trả lời 1L: Ừ, chính là —— thức ăn cho chó này, không thể chỉ có một mình tôi ăn.
Đường Viên xem mà có chút mụ mị, mặt dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than, cô em này nói nhìn thấy cô đi cùng với Khánh Nguyên Đại Quân chính là bị ăn thức ăn cho chó!
Cô như rơi vào trong sương mù tiếp tục kéo xuống dưới, lầu dưới có người nói Khánh Nguyên Đại Quân là người cho điểm cuối kỳ cao nhất, còn có người hỏi cô là ai, khá quen.
Rất nhanh đã có người nhận ra cô ——
11L: Đây không phải là Đường Viên lớp gia công kim loại ư, Khánh Nguyên Đại Quân dạy nghiên cứu sinh, đây không phải là cặp đôi thầy trò yêu nhau của học viện kinh tế chúng ta sao!
Thầy trò yêu nhau. . . . . .
Đường Viên đen mặt tiếp tục nhìn xuống, đột nhiên nhảy ra lầu14 ——
Cô ấy à, lại nói tôi còn biết không ít chuyện của cô ấy, tính tình thôi không nói, sợ bị phong hào. . . . . .
Lầu 14 giống như muốn nói lại thôi rất nhanh đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, rối rít phản hồi cầu mong bát quái gì khác, ngay cả Đường Viên là người trong cuộc xem mà lòng hiếu kỳ cũng bị kích thích.
Lầu 14 trái lại rất sảng khoái yêu sách ——
Từng bước từng bước.
Mọi người cũng đã biết đi, Đường Viên là người mà thành tích luôn thứ nhất đúng không, điểm tích lũy cao ngát ngưởng, nhưng khẳng định mọi người không biết, ba cô ấy là ai.
Ba người ta là viện trưởng học viện công nghệ của Tây đại chúng ta đấy.
Đường Viên có hơi thất vọng, cô còn tưởng rằng lầu 14 có tin tức to lớn gì đấy.
Quần chúng vây xem trong lầu cũng không cảm thấy quá hứng thú, lầu 14 có lẽ là đã nhìn ra, vội vàng đưa ra một dự đoán mãnh liệt ——
Trước đây Đường Viên không phải dựa vào bảo vệ thành công nghiên cứu mà được đến học viện thương mại sao, nhưng không được mấy ngày thì cô ấy lại vội vàng ra nước ngoài. Lúc ấy tôi còn nghĩ cơ hội bảo vệ nghiên cứu chúng ta dốc sức cố gắng sao cô ấy lại đành lòng buông tha.
Sau đó tôi mới biết cô ấy ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi.
Các người có thể cảm thấy ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi không khó gì, nhưng mà cô ấy ra nước ngoài lại là đi theo kế hoạch trăm người của Tây đại chúng ta!
Hơn nữa người ta là ý muốn nhất thời.
Nghe giáo viên của tôi nói, trước đó căn bản cô ấy không ghi danh.
Lầu 14 vừa tung tin tức này ra, trong lầu mới thật sự sôi động.
Không chỉ có trong lầu sôi động, Đường Viên cũng bị cái tin tức này làm cho kinh hãi. Giáo sư Đường nói ông đã sớm giúp cô báo danh mà, cô suy nghĩ lại lời nói lúc ấy của giáo sư Đường, liếc nhìn thời gian trong nước, bây giờ vẫn là ban ngày. Đường Viên không nhịn được từ trong chăn bò dậy, gọi điện thoại cho giáo sư Đường.
"A lô, Bàn Bàn, rốt cuộc con cũng nhớ tới ba rồi à?" Giáo sư Đường rõ ràng mừng rỡ không thôi, nhưng nhận điện thoại vẫn còn cố tình muốn trêu cô.
Đường Viên cũng đã quen rồi, cô và giáo sư Đường chọc vui mấy câu thì đã không dừng lại được, gần nửa canh giờ Đường Viên mới hỏi ra vấn đề cô muốn hỏi nhất: "Ba, ban đầu cái kế hoạch trăm người đó, ba thật sự giúp con báo danh từ trước sao?"
"Ha ha, ha. . . . . ." Giáo sư Đường cười khan mấy tiếng, giống như là chột dạ: "Dĩ nhiên."
"Nhưng, con nghe nói không phải thế." Trái tim Đường Viên nhất thời chìm xuống.
"Bàn Bàn, là như vậy, ba biết người phụ trách hạng mục này của Tây đại, hắn nói người phù hợp với yêu cầu của hạng mục này nhất thời rút lui, cho nên ba bèn giúp con ghi danh." Giáo sư Đường nghiêm túc giải thích: "Con phù hợp yêu cầu á, cho nên cuối cùng vẫn là được tuyển thôi."
"Nếu không phải là dự định từ trước. . . . . ." Trong đầu Đường Viên chợt lóe lên ý tưởng, cô giống như bắt được điều gì đó, hỏi cực nhanh: "Ba, tại sao lúc ấy đột nhiên ba lại muốn con ra nước ngoài?"
Thời gian trôi qua một năm, giáo sư Đường đột nhiên bị cô hỏi như thế, nhất thời không nghĩ ra lý do ban đầu, trầm mặc một hồi.
Đường Viên tỉnh táo lại, bắt đầu sắp xếp lại thời gian——
Đầu tiên là Dung Giản bị đâm cho một nhát, sau đó giáo sư Đường tìm cô nói chuyện ra nước ngoài.
Hai chuyện này quá gần nhau, hơn nữa bây giờ cô suy nghĩ kỹ một chút, ban đầu lúc cô gọi điện thoại cho Dung Giản hỏi ý kiến anh, đối với việc cô đột nhiên muốn xuất ngoại này Dung Giản tuyệt không ngoài ý muốn, từ đầu tới cuối cũng đều đặc biệt tỉnh táo, cũng không từng thể hiện ra vẻ không đồng ý hoặc là cố gắng giữ lại.
Đường Viên tựa vào đầu giường, nắm chặt tay cầm điện thoại di động: "Ba, Dung Giản đã sớm biết sao?"
"Bàn Bàn." Giáo sư Đường thở một hơi thật dài: "Lúc đó là Dung Giản đi tìm ba, nói muốn đưa con ra nước ngoài. . . . . . Bây giờ không phải Dung Giản đã tới tìm con rồi ư, con có thể tự mình đi hỏi cậu ta. . . . . ."
Cúp điện thoại, Đường Viên giơ tay lên lau mặt một cái mới phát hiện ra trên mặt mình ướt nhoe nhoét. Cô hít sâu một hơi, đạp dép chạy tới thư phòng tìm Dung Giản.
Đường Viên đẩy cửa thư phòng ra, ánh đèn (di.da.l.qy.do) màu vàng ấm áp rải khắp căn phòng, cô ngước mắt lên nhìn Dung Giản dưới ánh đèn, trong tầm mắt đột nhiên hình dáng anh có chút mơ hồ.
"Em làm sao vậy?" Giọng nói của Dung Giản trầm thấp, Đường Viên nghe được âm thanh của anh lại càng muốn khóc.
Dung Giản từ phía sau bàn sách đứng lên, đi tới phía cô, vươn tay giúp cô lau nước mắt.
Cô vừa khóc, mặt đã bị nước mắt cọ rửa đến lành lạnh, đầu ngón tay ấm áp của Dung Giản xoa lên mắt của cô, giống như mang theo nhiệt độ có thể thiêu cháy cô.
Đường Viên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, cô muốn hỏi anh tại sao cái gì cũng không nói cho cô biết, muốn hỏi anh là có phải anh sợ cô ở bên cạnh anh sẽ gặp nguy hiểm nên mới đi tìm giáo sư Đường, cùng giáo sư Đường cùng nhau nghĩ biện pháp đưa cô ra nước ngoài không, nhưng tuy cô há miệng mà lại một chữ cũng không nói ra được.
"Đường Viên?"
Dung Giản ôm mặt của cô, có chút nóng nảy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK