Miếng ngọc này là vật dẫn, đưa người sống đến âm phủ. Quỳnh Nhân có kim quang của công đức bảo vệ, miếng ngọc không thể dẫn số mệnh của Quỳnh Nhân tới âm phủ, nhưng nó cũng không thể tay không trở về, vì vậy đã đem thứ khác đi.
Cũng đồng nghĩa với việc nó đã sáng lập một hệ thống mạng thông tới âm phủ cho riêng Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân không thể diễn tả nổi cảm giác hiện giờ của mình. Trước khi phát hiện thứ này, trong ấn tượng của cậu, thành phần hung ác nhất là tinh tinh âm phủ, kẻ xấu xa nhất là Liên Thanh Tuyền.
Ấn tượng của cậu về Phó Gia Trạch cũng chỉ dừng lại ở sự chán ghét và cảm thấy nhân phẩm của đối phương không ổn, đầu óc có vấn đề. Cho tới tận bây giờ, cậu vẫn không thể ngờ mình đã bị theo dõi từ ba năm trước.
Người kia không chỉ muốn mạng cậu, mà còn cướp đi vận may của cậu. Vậy mà khi đó cậu còn khờ dại cho rằng tất cả các thực tập sinh đều là bạn của mình.
Sự thâm độc thuần chất này khiến cậu buồn nôn.
“Xin lỗi.” Quỳnh Nhân chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, Quỳnh Nhân đi ra, khóe mắt hồng hồng. Cậu ngẩn người nhìn vật trang trí kia vài giây, trầm giọng nói:
“Tôi lấy cái chậu, đốt mấy thứ này đi.”
Ngôn Mặc vội vàng ngăn cản: “Những thứ đồ hại người thế này luôn có một lời nguyền hoặc trận pháp vô cùng lợi hại để phòng ngừa người bị hại phá bỏ. Đụng vào thì chết, để cạnh thì mất mạng. Nếu cậu động vào nó, nhẹ thì giảm tuổi thọ, nặng sẽ chết ngay lập tức, từ nay về sau chỉ có thể là một thần tượng chết oan.”
Chỉ cần không liên quan đến quỷ, lá gan của Quỳnh Nhân đều lớn lạ thường. Ngôn Mặc cảm thấy nhất định phải dạy Quỳnh Nhân cảnh giác. Trên đời này sợ nhất chính là hai chữ ngộ ngỡ.
Quỳnh Nhân chấn chỉnh xong tâm trạng, bắt đầu buồn rầu: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể ném vào thùng rác được, nhỡ bị người khác nhặt về lại khiến họ bị hại.”
Ngôn Mặc kéo thùng rác tới, cầm miếng ngọc và vải lụa lên, đặt giữa hai tay, khẽ nhấn nhẹ một cái. Miếng ngọc trắng và mảnh vải lụa lập tức hóa thành tro, rơi vào thùng rác.
Quỳnh Nhân hoảng hốt khi nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cậu căng thẳng, có khi nào đối phương sẽ liều chết phản kháng không?
Nhìn lại đã thấy Ngôn Mặc đang phủi lớp tro trên tay: “Tốt rồi.”
Quỳnh Nhân: “???”
Như này…
Như thế này thôi?
Nghe nói mấy thứ này nguy hiểm như vậy, cậu đã chuẩn bị gọi đến đường dây nóng của địa phủ xin giúp đỡ. Thế mà người này chỉ ấn một cái liền tan thành tro?
Ngôn Mặc nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Tôi có thể chạm vào, cậu thì không. Tôi là dân chuyên nghiệp.”
Quỳnh Nhân vội vàng buộc chặt miệng túi rác lại, sau đó còn bọc thêm mấy lớp bên ngoài. Lực tay của Ngôn Mặc không khoa học chút nào, đây chính là sức mạnh của cao thủ huyền môn sao?
Kinh khủng vậy à?!
Nhiều thế hệ nhà Mạnh Thâm đều làm việc cho âm phủ, nhưng Mạnh Thâm chỉ là một người sống vô cùng bình thường, thậm chí còn không đánh lại một thần tượng yếu đuối như cậu đây. Có lẽ đây chính là sự cách biệt.
Ngôn Mặc tự giác đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế: “Có thể cho tôi một cốc nước không? Cảm ơn.”
“Ngoài nước, tôi còn có kem, sữa chua và nước dừa nữa.”
Ngôn Mặc cầm hộp kem, xúc ra hai viên nhỏ, ăn từng thìa một, vui sướng đến nheo cả mắt. Quỳnh Nhân tiện tay tặng nhân viên chuyển nhà mấy chai nước. Lúc quay về, hộp kem một kilogram đã trống không.
Quỳnh Nhân: “…”
Ngôn Mặc: “Vô ý ăn hết rồi, lát nữa tôi sẽ mua lại hộp khác cho cậu.”
“Cũng không cần…”
Đây là loại kem dâu rẻ nhất trong siêu thị, ăn ngon đến vậy à? Hơn nữa sao hắn có thể ăn hết hộp kem một kilogram? Sẽ không đau dạ dày chứ?
Ngôn Mặc chỉ lau miệng thôi cũng toát lên vẻ thanh tao, có điều hộp kem rỗng trước mặt hắn lại có khả năng sát phong cảnh vô cùng mạnh.
“Mấy ngày tới cậu có thể để ý tình trạng của những người xung quanh xem sao. Nếu có ai đột nhiên bị bệnh nặng, đó chắc hẳn chính là người hại cậu.”
Quỳnh Nhân nhìn tới chỗ vốn để món đồ trang trí, nghĩ thầm, người kia chắc chắn không phải ai ngoài Phó Gia Trạch.
Thảo nào dù cậu luôn lạnh lùng, Phó Gia Trạch vẫn tiếp tục lui tới. Trên danh nghĩa, hắn tới để gặp cậu, nhưng thực ra là đến để kiểm tra món đồ trang trí kia có còn ở đó, có hoạt động một cách bình thường không.
“Cậu cũng có thể nghĩ lại xem, có ai đột nhiên nảy sinh những ham muốn kỳ quặc không. Ví dụ như…” Gương mặt trắng nõn của Ngôn Mặc thoáng ửng đỏ: “Ham muốn tình dục vô độ, thích những thứ mà người bình thường không thích, có khuynh hướng biến thái về mặt tình cảm. Đây là tác dụng phụ của loại thuật pháp này.”
Chính xác, đúng là Phó Gia Trạch.
Đường đường là đỉnh lưu lại thường xuyên đổi bạn trai, còn cố ý đứng dưới nhà cậu hôn môi, cố tình châm ngòi khiến bạn trai mình ghen với cậu, không những kỳ lạ mà phải là quái gở.
Ngôn Mặc: “Không nghĩ ra được cũng không sao. Kết cục cắn trả của phép đổi vận không phải thứ người thường có thể chịu được. Kẻ kia chắc chắn không thể làm hại người khác được nữa.”
*
Hằng năm, Văn Hóa Chân Thành đều mời thầy Dương Lăng tới xem phong thuỷ, tiện xem tướng cho nghệ sĩ trong công ty.
Thân là nghệ sĩ hot nhất công ty, Phó Gia Trạch đương nhiên là đối tượng trọng điểm cần được xem tướng.
Thầy Dương nhìn hắn, cặp lông mày dài run run.
Ai, tiền khó kiếm phân khó ăn, gương mặt của loại ti tiện bỉ ổi này có gì đẹp chứ. Liếc mắt nhìn qua mất ngủ cả đêm. Còn ngại giấc ngủ của lão già này chưa đủ ngắn hay sao?
Dương Lăng có thiên phú dị bẩm, là một thiên sư có khả năng dời giác (9). Ông sẽ ngửi được mùi hương riêng biệt từ diện mạo những người khác nhau. Với loại người có vẻ ngoài ghê tởm như Phó Gia Trạch, chỉ liếc nhìn cũng khiến ông cảm thấy như bị ngâm trong WC cả ngày, quanh mũi toàn là mùi phân.
(9) Khả năng dời giác/ thông cảm: là một đường tu hành, các giác quan có thể hoán đổi và liên kết với nhau.
Nôn.
Mạnh Thanh Hành đỡ hơn một chút so với Phó Gia Trạch, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì, là mùi nước trà ngâm nửa năm.
Nôn.
Mùi hôi của Giám đốc Đan cũng ngang Mạnh Thanh Hành, chỉ có điều là kiểu hôi khác. Mùi của Mạnh Thanh Hành còn nhẹ, Đan Tồn Hạo thì tanh mặn, là mùi thịt mỡ mốc ba mươi năm.
Nôn nôn nôn.
Cũng vì Giám đốc Đan trả công hậu hĩnh, nếu không ông đã chẳng phải hành xác như thế này.
Đan Tồn Hạo: “Thưa thầy, gần đây Gia Trạch gặp chút phiền toái, có phải là bị kẻ xấu hại không? Kẻ bỉ ổi này có phải Quỳnh Nhân không?”
Mạnh Thanh Hành cắn môi, đều do Quỳnh Nhân. Nếu không phải ngày đó Quỳnh Nhân nhảy quá tốt, sao cậu ta có thể hoảng hốt rồi buột miệng nói ra chuyện không nên nói, mang đến phiền phức lớn như vậy cho anh Gia Trạch chứ.
Tuy anh Gia Trạch lừa cậu, nhưng cũng vì anh ấy quá thích cậu nên mới bất cẩn nói dối.
Thanh Hành lo lắng: “Đúng vậy, hình như tướng mạo của Quỳnh Nhân tương khắc với với anh Gia Trạch.”
Dương Lăng đã sớm biết Mạnh Thanh Hành này chỉ là một bao cỏ, uổng cho cái họ Mạnh, có gia thế mà không học được gì nên hồn.
Quỳnh Nhân hại Phó Gia Trạch? Phó Gia Trạch không hại người khác đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi!
Phó Gia Trạch cười nói: “Chút phiền phức nhỏ thôi, tôi đã bắt đầu xử lý rồi.”
Vừa dứt lời, Phó Gia Trạch vốn còn đang cười đùa nói chuyện bỗng đỏ bừng mặt. Thầy Dương ngửi thấy một làn hương nóng bỏng, nóng thẳng tới tận phổi.
Không ổn!
Tuy tuổi đã cao, nhưng hằng ngày thầy Dương đều luyện Thái Cực quyền và chăm chỉ tới quảng trường khiêu vũ, có lẽ còn khỏe hơn cả Đan Tồn Hạo. Ông nhanh chóng chạy xa khỏi người Phó Gia Trạch.
Giống hệt một chú chó kéo xe trượt tuyết mập mạp mà nhanh nhẹn.
Phó Gia Trạch bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, văng lên khắp mặt và cổ Thanh Hành cùng Giám đốc Đan.
Thầy Dương chạy đủ xa, không bị dính lấy một giọt.
Máu Phó Gia Trạch phun ra có mùi rất hôi. Thầy Dương liền biết hắn đang bị thuật pháp ác độc cắn trả.
Không ngờ Phó Gia Trạch không chỉ là một kẻ bỉ ổi, mà còn dám dùng trộm thuật pháp ác độc trời đánh này.
May mà ông chạy nhanh, loại máu tanh hôi phun ra do bị cắn trả này chẳng khác nào Tam Muội Chân Hỏa, bị dính một lần sẽ đen đủi suốt mười ngày, nửa tháng. Thế mà hai vị này còn bị ói lên mặt.
Chậc.
Thảm rồi.
Thầy Dương cẩn thận nhìn lại, phát hiện máu kia phun ra rất có quy tắc. Rõ ràng xung quanh Phó Gia Trạch có không ít người, nhưng tình cờ thay, máu kia lại chỉ phun trúng Giám đốc Đan và Mạnh Thanh Hành.
Xem ra người phá giải có thuật pháp vô cùng cao siêu mới có thể khống chế phạm vi cắn trả chuẩn xác đến vậy.
Dương Lăng vô cùng bội phục, chỉ hận không thể lập tức kết bạn với vị cao nhân này.
*
Ngôn Mặc cam đoan Phó Gia Trạch sẽ không thể làm hại Quỳnh Nhân được nữa, tuy vậy vẫn còn một vấn đề.
Phép đổi vận này vô cùng cao siêu, Quỳnh Nhân có thể nhìn thấy quỷ, thỏ bông cũng là yêu quái thành tinh, nhưng cả hai lại không hề phát hiện món đồ trang trí phủ bụi bị ném trong ngăn tủ kia lại ẩn chứa bí ẩn như vậy.
Nếu không nhờ Ngôn Mặc dọn tới nhà bên rồi phát hiện có thứ dị thường, chẳng biết món đồ này sẽ ở lại trong nhà cậu bao lâu nữa.
Với tính cách của Quỳnh Nhân, dù kiếm đủ tiền dọn sang nhà mới, cậu cũng sẽ không vứt quà bạn tặng đi. Vậy chẳng phải thứ này sẽ ở mãi trong nhà cậu đến thiên trường địa cửu sao?
Về thủ phạm, người đầu tiên có thể loại trừ chính là Thanh Hành. Thời gian không khớp, hơn nữa trên mặt Thanh Hành viết rõ hai chữ “vô dụng”. Dù cậu ta muốn hại Quỳnh Nhân thì cũng chẳng đủ bản lĩnh để làm ra thứ lợi hại như vậy.
Phó Gia Trạch càng không thể. Xấu xa thì đúng là xấu xa thật, nhưng không phải kẻ xấu nào cũng đủ khả năng sử dụng pháp thuật huyền môn.
Vậy ai là người đưa ra ý tưởng nham hiểm và làm ra món đồ trang trí có phép đổi vận kia rồi đưa cho Phó Gia Trạch?
Ngôn Mặc trầm ngâm: “Tôi sẽ báo chuyện này cho cảnh sát, cậu không cần lo lắng. Nếu có người tới hỏi, cậu cứ thuật lại tình hình thực tế là được.”
Báo cảnh sát…
Không phải Quỳnh Nhân không tin cảnh sát, nhưng nếu báo cảnh sát trong trường hợp huyền học thế này, quả thật có phần hơi viễn tưởng.
“Trên dương thế cũng có Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt chuyển đảm nhận những việc này. Nếu không sao có thể quản lý các đạo sĩ huyền môn và các nhánh yêu quái? Bọn họ rất chuyên nghiệp, cậu yên tâm.”
Quỳnh Nhân gật đầu.
“Ngôn Mặc, anh giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào? Hay anh cứ nói ra đi, miễn là tôi có thể làm được, tôi sẽ làm.”
Hai mắt Ngôn Mặc âm thầm sáng lên.
“Việc gì cũng được sao?”
Ngôn Mặc xác nhận lại lần nữa.
Quỳnh Nhân gật đầu không chút do dự.
“Vậy, cậu có thể cho tôi một bộ quần áo cậu đã mặc không?”
Quỳnh Nhân gật đầu, rồi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Đã… đã mặc sao?”
Ngôn Mặc: “Đúng. Tôi sẽ mua tặng cậu một bộ mới.”
Phòng ở nơi này rất nhỏ, chỉ cần khoảng hai, ba cái quần hay cái áo là đủ để mùi của Quỳnh Nhân tràn ngập khắp không gian rồi.
Quỳnh Nhân yên lặng lùi một bước ra phía sau, ôm chặt thỏ bông.
Một người tốt như vậy, vừa đẹp trai, vừa có tiền, còn am hiểu huyền học, đúng chuẩn nam chính tiểu thuyết.
Sao lại là một kẻ biến thái chứ?
Mà không đúng. Hình như bây giờ đang thịnh hành mẫu nam chính biến thái.
Quỳnh Nhân càng cảnh giác: “Anh muốn quần áo của tôi làm gì?”
Ngôn Mặc nhìn vào mắt cậu, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Trên người cậu có một mùi hương rất dễ chịu, tôi muốn khắp phòng mình đều là mùi cậu.”
Quỳnh Nhân đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Mặt cậu ửng đỏ, da mặt nóng lên.
Nhưng tại sao cậu phải xấu hổ chứ, cẩn thận xét lại lời Ngôn Mặc, chẳng phải hắn đang coi cậu như một lọ tinh dầu thơm phòng (10) sao?
(10) Là cái này:
Cậu chính là lọ tinh dầu, còn quần áo là công cụ khuếch tán.
Quỳnh Nhân cúi đầu: “Mùi trên người tôi rất bình thường. Bởi vì tôi rất nghèo, haiz, thật sự rất nghèo, nên không dùng nước hoa. Nếu anh thích mùi hương này, tôi có thể cho anh.”
Một lúc sau, Ngôn Mặc ôm hai thùng nước giặt gia đình 5kg về, đứng trước cửa mơ hồ không hiểu gì.
*
“Nghe nói gần đây Văn Hóa Chân Thành rất xui xẻo. Phó Gia Trạch bỗng phun ra một ngụm máu, văng lên khắp mặt Đan Tồn Hạo làm Đan Tồn Hạo đần cả người.” Lý Quỳ vui sướng khi người khác gặp họa: “Ông xem, tôi đã nói rồi, Quỳnh Nhân có âm phủ chống lưng, tôi từng thấy cậu ta chuyện trò vui vẻ với yêu quái và âm sai. May mà lúc trước ông nghe tôi, không thực hiện giao dịch với Văn Hóa Chân Thành, nếu không hiện giờ chúng ta mới là người gặp xúi quẩy đấy.”
“Ừ.” Dung Trinh gắng gượng thể hiện sự đồng tình, cả người không chút tinh thần, sắc mặt ông ta vàng như nến.
Nhìn ông ta như một pho tượng sáp ố vàng.
Lý Quỳ và Dung Trinh là bạn tốt nhiều năm. Khi Dung Trinh thành lập Ikushion, ông đã chạy từ đài truyền hình lớn về đây để quay chương trình chiếu mạng, tình nghĩa giữa hai người rất sâu đậm.
Thấy dáng vẻ này của Dung Trinh, Lý Quỳ không khỏi nhíu mày: “Ông cũng nên dẹp mấy người tình bé nhỏ đi được rồi đấy, họ sắp hút cạn ông rồi.”
Dung Trinh xoa huyệt Thái Dương: “Tôi làm gì còn sức làm này làm kia chứ. Gần đây không hiểu sao cơ thể thoát lực, Đông y Tây y đều đã uống cả mà vẫn không có tác dụng gì. Bác sĩ nói cơ thể tôi rất khỏe mạnh, có thể đã xảy ra vấn đề về tâm lý. Nhưng ông xem, trông tôi có giống như đang khỏe mạnh không?
“Đều là lang băm cả!”
“Bác sĩ bảo không có vấn đề gì sao?” Lý Quỳ giật mình: “Ông đã mời thầy về xem chưa?”
“Đã mời. Thầy Trương không có ở nhà. Ông cũng biết tính thầy rồi đấy, nếu tôi tìm người khác, sau này thầy sẽ không bỏ công bỏ sức xem cho tôi nữa.”
Dung Trinh khó chịu đến nhăn cả mặt, những nếp gấp nổi lên trông như không phải da người, cảm giác chạm vào là vỡ, đụng vào là tan.
Lý Quỳ nhìn thêm vài lần, một suy nghĩ dần nảy lên trong lòng. Một con ruồi lớn bay vòng vòng trên không trung rồi đậu xuống trán Dung Trinh, từ từ bò qua bò lại nhưng ông ta lại như không có cảm giác gì, vẫn tiếp tục nói:
“Thật ra tôi cũng lén nhờ nhưng thầy Dương và đạo trưởng Tống đều không ở nhà, đã đi du lịch cả rồi. Sao tất cả các thầy ở Long Thành đều chọn cùng một ngày để đi du lịch vậy chứ?”
Con ruồi bay đến bên môi Dung Trinh, ông ta vẫn đang không ngừng oán giận vì không mời được thầy giỏi.
Lúc này, xương cốt Lý Quỳ đều lạnh toát. Ông tìm cớ cáo lui, vừa ngồi lên xe đã gọi ngay cho Quỳnh Nhân.
“Quỳnh Nhân, cha ơi, thầy ơi, xin hãy cứu mạng!”
Quỳnh Nhân: “?”