Đúng là hết chuyện ma quỷ này đến chuyện ma quỷ khác.
Người đàn ông mặt sẹo là người đã dàn xếp thuật đổi vận. Nếu chuyện rải truyền đơn cũng là thuật pháp của gã thì kiểu gì cũng không thể là loại tà thuật quái đản phải hỏi đủ 287 lần mới được thực thi.
Đây đúng từ đại boss siêu ngầu bùm một phát thành vật hy sinh thiểu năng chuyên sinh ra để nam chính vả cho sấp mặt.
Là công chức có thâm niên của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt, Gấu Sữa cũng lập tức nhận ra Liễu Truyền Đan và con quỷ mặc áo may ô không nói thật. Lúc cô định ra tay để Quỳnh Nhân chứng kiến khả năng thẩm vấn của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt thì đã thấy Quỳnh Nhân cầm tập tờ rơi lên, không nói thêm một lời, xé rách.
Tờ rơi điên cuồng co quắp, kêu gào thảm thiết vì đau.
“Cậu không phải người bình thường! Sao cậu có thể xé đến rụng đống truyền đơn này được chứ?” Quỷ mặc áo may ô sợ hãi, liên tục lui về phía sau. Hắn tuyệt vọng muốn tìm một thứ gì đó để dựa vào, nhưng đưa mắt nhìn xung quanh, nếu không phải người tới bắt hắn thì đều là kẻ yếu hơn. Cuối cùng, hắn đành ôm lấy tên mặt ngựa, ít nhất có vẫn hơn không.
Quỳnh Nhân nghĩ thầm, giờ mới biết tôi không bình thường ấy hả? Anh từng gặp được người có thể tay không đánh quỷ rồi sao? Đừng nói là anh, ngay cả Diêm vương cũng chưa từng nhìn thấy đâu.
Đầu óc con quỷ này không tốt chút nào.
“Đừng tra tấn tôi nữa, tôi nói!” Truyền đơn vừa khóc vừa lên tiếng.
Quỳnh Nhân vô cùng tức giận: “Đây sao có thể là tra tấn, tôi chỉ đang ra tay vì chính nghĩa thôi.”
Liễu Truyền Đan nhìn ra Quỳnh Nhân không phải người dễ lừa, hơn nữa cậu cũng không thích vòng vo, không hỏi được sẽ lập tức ra tay, vì thế hắn đành phải nói thật.
Những gì hắn nói trước đó không hẳn là sai, chỉ chưa đầy đủ. Tờ rơi và quyển sách nhỏ đều do người đàn ông mặt sẹo chế tạo ra, việc không thể rời khỏi tàu điện ngầm cũng là gã mặt sẹo thiết lập, nhưng Liễu Truyền Đan chịu trách nhiệm nội dung bên trên.
Hắn làm như vậy chỉ vì muốn mang tới một mái nhà cho những quỷ hồn đáng thương, giúp bọn họ có thể trở về dương thế.
Quỳnh Nhân nghe vậy thì không nói nên lời: “Anh đừng sơn son thiếp vàng lên mặt mình, tôi biết anh là ai.”
Cậu cho truyền đơn nhìn màn hình điện thoại trên tay mình.
Liễu Truyền Đan, người Dương Thành, mười năm trước tới Long Thành. Vì hắn nhậu nhẹt chơi bời cờ bạc gái gú, không bỏ qua chuyện xấu nào nên vợ hắn đã ly hôn rồi dẫn con nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Vì trả thù, hắn thừa dịp ban đêm xông vào nhà vợ cũ, định giết chết tất cả bao gồm con trai ruột của hắn.
May mắn là, hôm đó một người hắn không ngờ tới lại có mặt ở đó.
Cha của vợ cũ Liễu Truyền Đan là quân nhân chuyển nghề, ông có một chiến hữu thời còn tòng quân thường xuyên ghé thăm, trùng hợp đêm đó ngủ lại phòng khách. Lúc Liễu Truyền Đan xông vào từ cửa sau, người quân nhân già giữa đêm bừng tỉnh, lập tức đứng dậy ra cửa bắt giặc, tiện tay cầm lấy ghế trong phòng cho khách làm vũ khí.
Liễu Truyền Đan thấy vị quân nhân còn tưởng là người tình của vợ cũ, hắn có thể lang chạ nhưng vợ cũ cho dù đã ly hôn thì vẫn không được phép có người khác.
Liễu Truyền Đan lập tức nổi sát tâm, muốn giết chết cả vị quân nhân già, nhưng đối phương dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, không phải người mà một kẻ mục rỗng vì rượu chè gái gú như hắn có thể so sánh được.
Liễu Truyền Đan chém tới một dao, vị quân nhân già lấy ghế chắn, lưỡi dao mắc kẹt trong ghế. Liễu Truyền Đan muốn nhổ dao ra, nhưng hắn dùng sức quá mạnh, sống dao bay ngược, găm thẳng vào giữa hai lông mày, hắn ngã ra sau, đầu đập vào bàn trà bằng đá cẩm thạch, chết ngay tại chỗ.
Có thể nói đây là ví dụ điển hình của việc tự làm tự chịu.
Nhà vợ trước của hắn nuôi mèo, thế nên có lắp đặt camera theo dõi thú nuôi, vừa hay quay được toàn bộ quá trình Liễu Truyền Đan tự chém chết bản thân.
Vị quân nhân già hăng hái vì lẽ phải lại thực hiện việc phòng vệ chính đáng nên được trao tặng huy hiệu. Vợ cũ cũng nhanh chóng quên đi những đau khổ mà hắn gây nên, tìm thấy bến đỗ hạnh phúc mới của đời mình.
Sao một kẻ mục ruỗng đến tận cùng như Liễu Truyền Đan lại có ý định giúp các quỷ hồn trở về dương gian được chứ.
Quỳnh Nhân: “Tuy những pháp thuật này của anh rất rác rưởi, nhưng đích thực vẫn có thể trói quỷ hồn lại trên tàu điện ngầm. Anh làm những việc này vốn không phải để giúp bản thân mình mạnh hơn, cũng không hề muốn giúp bọn họ tìm thế thân, anh chỉ đang lợi dụng chiêu trò thế thân để chặt đứt đường luân hồi của những người này thôi. Tôi nói đúng chứ?”
Liễu Truyền Đan không thể ngờ ý đồ của bản thân lại bị Quỳnh Nhân vạch trần. Hắn còn định bao biện thêm đôi ba câu, nhưng nhìn thấy Quỳnh Nhân giơ nắm tay lên, hắn lập tức thay đổi lời định nói: “Ngài nói rất đúng, ngài thật sự là người thông minh nhất mà tôi từng gặp.”
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Gấu Sữa cảm thấy choáng váng, tuy công chức của Sở Phụ trách Nhiệm vụ đặc biệt vẫn có câu cửa miệng “Anh không có quyền im lặng, nếu anh im lặng, tôi sẽ cho anh uống thuốc tự khai”, nhưng bọn họ thật sự chưa từng thấy phương pháp thẩm vấn bạo lực như Quỳnh Nhân.
Cũng không thể tái hiện.
Gấu Sữa đưa Quỳnh Nhân tới phim trường, nó cảm thấy đời gấu của mình sắp thăng hoa nhờ chuyến đi này, nó học được rất nhiều thứ.
Nó muốn lập tức quay về bàn luận với các đồng nghiệp, học tập phương pháp làm việc mới. Người ta chỉ là một công dân bình thường, không nhận tiền còn có thể bắt quỷ, vậy bọn họ còn có lý do gì để không cố gắng cơ chứ?
Ba con quỷ đều được Gấu Sữa dẫn về, sau khi tra hỏi khẩu cung rõ ràng sẽ gọi âm sai dẫn tới địa phủ định tội.
Sau khi xuống xe, Cố Mộng Tang rơi vào trạng thái mê man, hắn là ai, hắn đang ở đâu? Vì sao Gấu Sữa không tiễn hắn tới studio? Đều là công dân, vì sao lại có sự phân biệt đối xử như vậy?
Quỳnh Nhân nhìn thấy bóng dáng Ngôn Mặc, hàng xóm quan tâm săn sóc ghê, mấy con quỷ này con sau yếu hơn con trước, hoàn toàn chẳng làm gì nổi cậu.
“Sao anh lại tới đây?”
Ngôn Mặc: “Tôi lo cậu hoảng sợ.”
Lời nói của Ngôn Mắc khiến Cố Mộng Tang bàng hoàng té ngã, hắn cảm thấy thật sự cạn lời, ai sợ hãi cơ, Quỳnh Nhân sao? Hai người này có thể xem xét mọi chuyện kỹ càng hơn được không, rõ ràng Quỳnh Nhân mới là người khiến mấy con quỷ kia sợ hãi, hiểu không?
Quỳnh Nhân giơ ngón trỏ và ngón cái ra biểu lộ: “Sợ xíu xiu đây thôi, vẫn ổn lắm. Có thể vì đã đổi TV, huấn luyện đặc biệt tương đối có hiệu quả.”
Ngôn Mặc nghe vậy liền thở dài trong lòng.
Đáng yêu quá đi mất.
Tuy Quỳnh Nhân không còn sợ hãi như trước kia, nhưng cậu vẫn không thích cảm giác tóc gáy dựng đứng như ban nãy: “Có thể chạm một chút không?”
Ngôn Mặc gật đầu, Quỳnh Nhân bèn chạm vào mu bàn tay hắn, cậu ngẩng đầu cười, nói: “Hiện giờ thì không còn sợ chút nào nữa rồi.”
Ngôn Mặc không nhịn được thở dài.
Đáng yêu chết mất.
Có thể cướp người này về địa phủ, vĩnh viễn không thả về không?
Hắn giấu mu bàn tay ra sau, ngưng tụ một đóa hoa sen trong lòng bàn tay, đóa hoa đỏ thẫm, chạm vào có cảm giác âm ấm, hệt như được khắc từ ruby. (1)
(1) Ruby:
Ngôn Mặc đặt đóa hoa sen vào tay Quỳnh Nhân: “Chỉ cần mang theo nó, sau này cậu sẽ không còn sợ hãi nữa.”
*
“Quỳnh Nhân xuất hiện tại trường quay “Cánh hoa đào”, vai diễn Minh Thần chắc chắn đã thuộc về Quỳnh Nhân, lại một thần tượng khác lấn sang ngạch diễn viên sao?”
Sáng sớm, Quỳnh Nhân vừa thức giấc liền đọc được tin tức về mình.
Trong lòng cậu vừa vui vừa sầu.
Vui vì thấy có người đưa tin về mình, điều này chứng tỏ cậu thực sự hơi hot rồi đó, nhưng cậu cũng sầu, sợ rằng khi thấy tin này, sẽ càng có thêm nhiều đoàn phim chìa cành ô-liu ngỏ lời với cậu.
Cậu thật sự không giỏi diễn xuất, dù muốn sử dụng chiến thuật đánh du kích, dùng tài nguyên điện ảnh, truyền hình thúc đẩy sự nghiệp idol thì chỉ e sẽ phản tác dụng.
Tất cả đều vì ngày đó khi quay vai diễn Minh Thần, Trương Hạo khen cậu quá lời khiến không ít người hiểu lầm về trình độ diễn xuất của Quỳnh Nhân.
Trong phim, khi nghe thấy “Giới ca sĩ hôm nay” mà mình lên bìa bán được hàng trăm ngàn bản, Minh Thần không hề đắc ý, cũng không quá khiêm tốn, chỉ thản nhiên cười, nói: “Cũng không khác mấy so với con số tôi nghĩ.”
Trương Hạo cảm thấy trạng thái cảm xúc của phân đoạn này rất khó nắm bắt, nhưng Quỳnh Nhân lại diễn giải rất chính xác, chỉ một lần đã chọn đúng điểm then chốt.
Trương Hạo vô cùng vui mừng kinh ngạc, luôn miệng khen. Với một đạo diễn chuyên quay một cảnh 100 lần, không lần nào giống lần nào rồi lại chọn lần quay đầu tiên như Trương Hạo, mức độ hài lòng của hắn về Quỳnh Nhân khiến người ta phải giật mình.
Nhưng đối với Quỳnh Nhân, đây chẳng qua là cậu nhớ lại tâm trạng của mình sau khi biết “Bách khoa toàn thư tra tấn” bán được một triệu hai trăm nghìn bản, rồi diễn ra mà thôi.
Haiz, ngay cả Trần Duệ Trạch cũng bắt đầu ngày ngày thủ thỉ bảo cậu chuyển sang làm diễn viên, Quỳnh Nhân đã hiểu cảm giác có giải thích cũng không thể làm rõ.
Tuy nhiên, gần đây cũng không phải là không có chuyện tốt. Đầu tiên, hoạt động của Video Cất Cánh rất tốt, số lượng người online liên tục tăng.
Những phóng sự cậu lựa chọn hầu hết đều về thú nuôi đáng yêu, đồ ăn ngon và các video tuyên truyền văn hóa vùng miền, đặc biệt phù hợp để thưởng thức lúc dùng bữa.
Nghe nói ngay cả Tần Quảng vương cũng không thể thoát khỏi sức quyến rũ của những loài vật nuôi đáng yêu, hắn đang lên kế hoạch mua một con búp bê vải.
Trang web nhận được hợp đồng quảng cáo đầu tiên, bất ngờ thay, người ngỏ lời lại không phải Tống Đế vương hay Diêm vương, mà là Sở Giang vương.
Sở Giang vương cũng muốn cạnh tranh danh hiệu Diêm Quân ưu tú. Nhân lúc ca khúc và video tuyên truyền của Tống Đế vương còn chưa lên sóng, vị này liền nhanh chân tự quay video tuyên truyền của bản thân trước, đồng thời đạt được thỏa thuận hợp tác với Video Cất Cánh.
Tại Video Cất Cánh, người dùng hoàn toàn có thể bỏ qua quảng cáo, nhưng nếu xem đủ 18 giây, họ có thể nhận được một hào (2) tệ Âm phủ tại trang web.
(2) 1 hào = 1/10 đồng.
Dù hiện giờ khoản trang web thu vào còn kém xa số tiền đã chi ra, nhưng nhìn thấy cư dân Địa phủ hồ hởi hít mèo hít chó hít thỏ, thấy bình luận chảy nước miếng vì đồ ăn ngon, Quỳnh Nhân liền cảm thấy mỗi đồng tệ Âm phủ bỏ ra đều đáng giá.
Trên box Quỳnh Nhân tại diễn đàn về chuyện ma quái ở Long Thành, cư dân mạng cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
【Có phải gần đây con trai lại làm chuyện xấu gì không? Tối hôm qua tôi mơ thấy ông tôi bảo đốt cho ông hai con mèo giấy, còn bảo ông muốn ăn mì thịt bò nữa.】
【Sao cứ có ai báo mộng là lại ụp lên đầu Quỳnh Nhân? Oke, thôi được rồi, tôi đây cũng cảm thấy là do cậu ấy, cô tôi bảo muốn một chú cún Alaska. Có bác nào biết ở đâu làm Alaska giấy không?】(3)
(3) Chó Alaska:
【Tôi đã lục tung cả internet rồi, không tìm thấy ở đâu bán Samoyed (4) giấy cả, đành mua đồ tự làm. Chó giấy.jpg】
(4) Chó Samoyed:
【ID lầu trên quen ghê, có phải chị gái hai lần được thấy Quỳnh Nhân bắt quỷ trên tàu điện ngầm không?】
【Là tui nè.】
【Ha ha ha ha, chết cười mất thôi, mấy hôm trước Quỳnh Nhân bắt hai con quỷ trên điện ngầm, cậu ấy cứ tưởng mình giấu tốt lắm, không ai phát hiện ra. Nhưng cậu ấy không biết, hôm đó nhóm chị em liên hoan tưng bừng, bọn tui ngồi trên tàu điện ngầm chiêm ngưỡng toàn bộ quá trình cậu ấy bắt quỷ.】
【Thật á? Hâm mộ quá, hận không thể xuyên qua đó luôn, tui cũng xem con trai bắt quỷ mà.】
【Tôi cũng ở hiện trường, trong nhóm chúng ta có một chị có mắt âm dương, chị ấy còn kể con quỷ kia bị Quỳnh Nhân đấm một phát bật khóc. Tôi cười chớt mất, con trai tôi thật hung dữ.】
【Cậu ấy cứ đinh ninh che kín mặt rồi đội mũ là chúng ta không nhận ra được, buồn cười vỡi, cho dù cậu ấy có bị quấn thành xác ướp, tui đây vẫn nhận ra mà? Chẳng qua chúng tôi chỉ muốn yên lặng xem cậu ấy biểu diễn thôi.】
【Đúng đúng, hôm đó người chị tuyệt vời đã tường thuật trực tiếp cho đồng bào trên từng con chữ, con trai tui cho dù có đấm không khí cũng đáng iu quá chời, huhu. Bàn tay bé xíu nắm chặt, thật muốn xoa xoa.】
【Lầu trên mau tỉnh đê, con trai bà đã có biệt danh là Quỳnh Đề hạt, thỉnh cu nhang đừng tùy ý liên tưởng thành chân mèo, được không?】
【Chân mèo! Tai mèo! Con trai mèo cưng! AWSL!】(5)
(5) Viết tắt của “啊我死了” (à wǒ sǐ le), kiểu “tôi chớt mất”, “tôi chớt rồi”, biểu hiện sự phấn khích khi thấy những thứ dễ thương
【Chuyển đề tài, xin hỏi có chỗ nào thiết kế mèo giấy không? Cần gấp cần gấp.】
Diễn đàn chuyện ma quái tại Long Thành là diễn đàn lớn nhất bàn về những chuyện kỳ bí. Mấy tháng trước, khi Quỳnh Nhân lên hot search, trong diễn đàn đã nổ ra một cuộc thảo luận kịch liệt, nhờ vậy, rất nhiều người trở nên yêu thích Quỳnh Nhân, vì thế moderator đã mở thêm sub-box riêng về Quỳnh Nhân.
Đây cũng coi như là đãi ngộ của cấp bậc minh tinh hạng nhất.
Cố Mộng Tang lướt diễn đàn trước khi ngủ theo thói quen, thấy topic thảo luận trong box, hắn không nhịn được nỗi xót xa trong lòng.
Hóa ra ngày đó, trên chuyến tàu điện ngầm yên tĩnh lại có nhiều người lẳng lặng theo dõi bọn họ như vậy, ấy vậy mà trong những người này lại không có ai nhận ra hắn.
Đáng giận! Cố Mộng Tang tức đến không ngủ được, yên lặng mở “Người theo đuổi ánh sáng” lên nghe, nghe thế này để chìm vào giấc ngủ vẫn tốt hơn.
“Tách tách tách tách tách tách tách tách tách.”
A a a, vì sao hắn lại ngủ say khi nghe bài hát của người đã đánh bại mình cơ chứ!!!
Thế chẳng phải hắn đã thua triệt để rồi sao?
Cố Mộng Tang khóc ướt cả thái dương, thiếp đi trong nước mắt.
Hôm sau, Cố Mộng Tang nhận được thông báo từ người đại diện, âm thầm hoảng hốt.
“Sao lại nhận chương trình giải trí “Thần bí 101” này vậy?”
Người đại diện: “Chương trình giải trí của Lý Quỳ trước giờ đều có rating lẫn mức độ quan tâm thảo luận cao, không phải cậu muốn trở thành đỉnh lưu sao? Tôi cảm thấy cậu đang thiếu điểm bùng nổ, vừa hay hình thức của chương trình này rất mới mẻ độc đáo. Hơn nữa trước đây cậu cũng nói với tôi muốn tranh cao thấp trực tiếp với Quỳnh Nhân, đây là cơ hội tốt đấy.”
Cố Mộng Tang: “…”
Cố Mộng Tang vô cùng hoài niệm bản thân của quá khứ, một bản thân đơn thuần không tự biết mình là ai.
Người đại diện: “Cậu là người có tuổi nghề nhiều nhất trong kỳ đầu tiên, sau đó là Miêu Triết Ngôn cùng Quỳnh Nhân, lần này fan của cậu sẽ đè bẹp bọn họ. Yên tâm, đến lúc đó, người có sức hút nhất chính là cậu.”
Cố Mộng Tang lo lắng.
Vài ngày sau, chương trình giải trí “Thực tập sinh hệ tâm linh” giờ đã đổi tên thành “Thần bí 101”, thể loại thần bí kinh dị kết hợp tranh tài thi đấu ca hát nhảy múa chính thức bắt đầu.
Kỳ đầu tiên: “Âm cốt trạch”.
Quỳnh Nhân và chín tuyển thủ khác còn chưa kịp nhìn thấy mặt đã bị bịt kín mắt, dẫn tới trước một tòa nhà bỏ hoang.