Ôn nhu của Gia Ngộ chỉ xuất hiện vào thời điểm hắn sinh bệnh.
Cha mẹ Thẩm Hành cả ngày công tác không về nhà, căn nhà to như vậy chỉ có hắn một người ở, sinh bệnh cũng không có ai để nói, chỉ có Gia Ngộ sẽ chạy tới mua thuốc cho hắn, cũng chỉ có Gia Ngộ sẽ chạy đến thành phố khác mua trà lạnh cho hắn.
Gia Ngộ vẫn luôn là tốt mà không tự biết, đẹp mà không tự biết.
Cao nhất năm ấy cô nhận được một phong thư tình, khẩn trương đến mức trên đường về nhà bước chân vừa nhanh vừa vội, khiến cho Thẩm Hành cảm thấy không thích hợp. Chờ hắn liên tục gặng hỏi cô mới kề sát vào lỗ tai hắn nói: "Có người đưa thư tình cho tôi."
Đó là lần đầu tiên Thẩm Hành ý thức được nguy cơ.
Cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy như cây đậu giá cuối cùng cũng trưởng thành, trở thành một thiếu nữ, cô sẽ càng ngày càng có nhiều người ái mộ, không phải là bảo bối của riêng hắn nữa.
Nhưng mà trong lòng thấp thỏm, ngoài miệng vẫn nói lời độc ác.
Hắn lúc ấy chỉ là mặt không thèm để ý mà hừ lạnh một tiếng: "Là ai mắt bị mù mới có thể đưa thư tình cho cậu vậy?"
Gia Ngộ nghe xong không chỉ không tức giận, còn có chút ảo não: "Tôi cũng không biết. Cậu nói tôi có cần viết một phong thư từ chối mới thể hiện tôn trọng hắn không?"
"Cần thiết."
Nhìn đến phản ứng của Gia Ngộ, Thẩm Hành an tâm không ít, "Để tôi giúp cậu viết, cậu viết văn kém như vậy khẳng định viết không tốt."
"...Đúng vậy. Vậy cậu viết xong liền đưa cho tôi, tôi lại chép một bản để đưa hắn."
Thẩm Hành ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục nói với cô: "Cậu đưa thư tình cho tôi xem thì tôi mới có thể "đúng bệnh hốt thuốc" được."
"Như vậy không được." Gia Ngộ như lâm đại địch, ôm chặt cặp sách đi về phía trước, "Đây là tâm ý của người ta, tôi không thể không có sự đồng ý của hắn đã cho người khác xem."
Cô đi càng xa thanh âm càng nhỏ dần: "Tôi vẫn là tự mình nghĩ nội dung từ chối đi, không phải chỉ là xem thêm mấy quyển sách thôi sao. Đây chính là bức thư tình đầu tiên tôi nhận được, đương nhiên muốn coi trọng một chút."
Thẩm Hành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cô, ngực ê ẩm trướng trướng, hắn không thể không thừa nhận –
Câu thích của Gia Ngộ là một việc dễ như trở bàn tay.
Chẳng sợ... hôn nhân là giả.
Nghĩ đến đây, tay Thẩm Hành đặt ở đầu gối chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Kể cả Gia Ngộ mang thai thì đã sao?
Hắn nguyện ý chờ.
Chờ đoạn hôn nhân buồn cười này kết thúc.
Mục Phách hầm canh móng heo, nước canh nồng đậm, mùi vị phong phú, món chính là móng heo tạm thời chưa đề cập tới, chỉ là nước dùng đã có mười phần vị canh, vừa thanh vừa ngọt.
Gia Ngộ uống liền hai chén lớn, vẫn chưa đã thèm.
"Còn muốn uống nữa không? Anh đi lấy." Nói xong Mục Phách liền động thân muốn đứng lên.
Gia Ngộ kéo anh ngồi xuống, "Em no rồi."
Mục Phách ngồi xuống, nhìn cô lười biếng sờ bụng, cái thói quen này hình như từ hôm qua mới có, không có việc gì liền sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn.
"Hôm nay Thẩm Hành tới." Gia Ngộ nói.
"Ân? Ân." Dép lê để trong tủ có sự thay đổi, từ tầng một chuyển lên tầng hai, Mục Phách vừa trở về liền đoán được, anh rất có kiên nhẫn hỏi: "Hắn tới làm cái gì?"
Gia Ngộ gãi mũi nói: "Tới chúc mừng em mang thai."
Mục Phách cười như không cười mà liếc cô một cái, "Phải không?"
"..." Gia Ngộ thỏa hiệp, "Được rồi, hắn là nghi ngờ em, kết quả tức giận mà về."
Xác thực giống phong cách của người nọ.
Mục Phách gật gật đầu, không hề nói nhiều. Anh đứng dậy, cầm chén đi về phía phòng bếp, sau khi đi ra thấy Gia Ngộ vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, mắt trông mong mà nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
"Mục Phách, anh có để ý Thẩm Hành tìm em không?"
Gia Ngộ không ngốc, kể cả cô và Mục Phách không có tình cảm làm cơ sở, nhưng giấy hôn thú lại là hàng thật giá thật. Có một tầng quan hệ như vậy, tóm lại là cô vẫn muốn xem xét cảm thụ của Mục Phách.
Rốt cuộc Thẩm Hành là khác phái, còn cùng cô có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Mục Phách nghĩ nghĩ, trả lời: "Để ý."
"Nhưng là anh tin tưởng em."
...
Gia Ngộ ngủ, Mục Phách còn tỉnh.
Anh không dám nằm quá gần Gia Ngộ, nhưng trên người cô có mùi hương nhàn nhạt vẫn chui vào hô hấp của anh.
Thật muốn mệnh.
Lúc ở bệnh viện, Gia Ngộ có hỏi bác sĩ về vấn đề giường chiếu. Bác sĩ nói ba tháng sau liền có thể tiến hành, nhưng mà phải chú ý tư thế.
Mục Phách đếm trên đầu ngón tay, thở dài, ít nhất còn phải đợi một tháng nữa.
Anh nhẹ nhàng trở mình, không hề buồn ngủ, lại nhịn không được cong khóe miệng.
Có thể cùng Gia Ngộ ngủ trên cùng một cái giường, còn cùng cô có đứa nhỏ...
Ở nhiều năm trước, anh ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
Nhưng nếu thật sự muốn so đo, thời điểm ban đầu, anh cũng không thích Gia Ngộ.
Thậm chí là có điểm chán ghét cô.