• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Ngộ tỉnh lại, huyệt thái dương trướng đến phát đau, trợn mắt thấy chính mình ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô ngốc mất nửa phút.

Bên tai có tiếng nước.

Nơi này là khách sạn.

Hải phủ trạch, đánh đố, trà...

Thẩm Hành?

Gia Ngộ chống trán ngồi dậy, cô xốc chăn lên nhìn, thấy quần áo còn hoàn chỉnh, trừ đầu đau đến lợi hại thì thân thể không có chỗ nào không khỏe.

Nhìn thời gian, thế nhưng cô ngủ gần một tiếng đồng hồ.

Thẩm Hành mang cô tới đây làm cái gì?

"Tỉnh?"

Bỏ ra cái tay đang ngăn trở tầm mắt, Gia Ngộ lạnh như băng mà nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, "Cậu hạ thuốc tôi?"

Không có mắt kính che dấu, Thẩm Hành dời mắt, đến gần chỗ cô: "Nói bậy gì đó?"

"Nói dối." Một khi đã nói dối cũng không dám nhìn vào mắt của cô, "Cậu làm cái gì?"

Thẩm Hành đi đến cách giường nửa thước thì dừng lại, hắn vẫy vẫy tay: "Cậu xem cậu như bây giờ, tôi có khả năng làm cái gì?"

Gia Ngộ làm lơ hắn, lặp lại đến gằn từng chữ một: "Cậu làm cái gì?"

Thẩm Hành đơn giản đổi đề tài, "Cậu chẳng lẽ không nghĩ nhân cơ hội này thăm dò thái độ của Mục Phách?"

Buồn cười.

Gia Ngộ không nói gì nhìn hắn, trong mắt xuất hiện một tia chán ghét trong giây lát, cô xuống giường, đầu còn có điểm đau, lúc xỏ giày cao gót suýt chút nữa đứng không vững. Cô lập tức đi ra phía cửa, lúc lướt qua Thẩm Hành lại bị hắn kéo tay lại.

"Buông ra!" Gần như là rống lên, Gia Ngộ đột nhiên lui về phía sau vài bước cách xa hắn, "Đừng động vào tôi!"

Cảm xúc kháng cự của đối phương quá rõ ràng, Thẩm Hành vẻ mặt bị thương: "Gia Ngộ, tôi là vì muốn tốt cho cậu!"

"Tốt cho tôi?" Gia Ngộ ngay lập tức cảm thấy ghê tởm đến mức da đầu tê dại, "Thẩm Hành, tôi rất tò mò, cậu có tất cả bao nhiêu bộ mặt? Tôi hoài nghi chúng ta quen nhau lâu như vậy tôi cũng chưa từng hiểu rõ cậu!"

"Tôi có thể có vài lần? Cậu rõ ràng biết tôi thích..."

"Không, cậu căn bản không hề thích tôi."

Gia Ngộ đánh gãy lời hắn, nhất châm kiến huyết (một châm thấy máu), "Cậu chỉ là không cao hứng tôi không còn chỉ biết xoay quanh cậu mà thôi. Nhưng cậu có nghĩ tới tôi trước nay đều chưa từng thuộc về cậu, cậu dựa vào cái gì mà muốn tôi phải đợi cậu?"

Nói cái gì mà thích, còn không phải dục vọng chinh phục quấy phá sao?

Nếu thật sự thích, năm đó liền sẽ không coi khinh thái độ của cô, làm lơ việc cô xin giúp đỡ, cũng sẽ không tự cho là đúng mà cho rằng cô sẽ vĩnh viễn đứng một chỗ chờ hắn.

Cô đã cho hắn cơ hội, là hắn không cần.

Như là bị kích phát dây thần kinh mẫn cảm, Thẩm Hành vung tay, trực tiếp đem cái bàn nhỏ bên cạnh ném đi.

Hắn áp thanh cảm cáo: "...Câm miệng."

Câm miệng?

Càng không.

Gia Ngộ đem tóc tùy tiện buộc lên, khí thế ngang hàng, cô nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Thẩm Hành, nếu chỉ là đơn thuần muốn thay tôi thử Mục Phách thì cậu cần gì phải mang tôi tới nơi này? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cậu muốn làm việc xấu xa gì còn cần tôi nói rõ ra sao?"

Thẩm Hành nhìn cô chằm chằm, trong mắt hội tụ gió lốc.

Gia Ngộ tiếp tục nói: "Cậu cho rằng tôi đã quên sao? Lớp 11 cậu không thích nữ sinh cả ngày chỉ biết bám theo cậu, nhất thời xúc động liền đem cô ấy lừa đến phòng thiết bị nhốt lại, kết quả tới giờ cơm chiều cậu sợ hãi sự việc bại lộ, lại nhờ tôi đến trường học đem người thả ra ngoài. Sau đó cũng là tôi thay cậu đền tội."

Cô nhìn lại hắn, "Cậu vẫn luôn không có can đảm dám chịu trách nhiệm về hành động của chính mình."

Nhưng bây giờ Thẩm Hành so với trước kia thông minh hơn nhiều, không giống năm đó bất kể hậu quả như vậy, cũng biết cân nhắc lợi hại trước khi sự việc phát sinh, nếu không hiện tại Gia Ngộ cũng sẽ không hoàn hảo vô khuyết mà đứng ở chỗ này nói chuyện với hắn.

Nếu không phải trung gian cũng có đủ thời gian do dự, nếu không phải sợ hãi kế tiếp liên lụy quá nhiều, có lẽ người trước mặt này đã sớm "t*ng trùng lên não" mà tùy tiện xằng bậy.

Gia Ngộ quá hiểu Thẩm Hành, Thẩm gia, Văn gia, cùng với quan hệ như đi trên băng mỏng của bọn họ hiện tại...Tất cả đều làm Thẩm Hành băn khoăn, hắn không có khả năng dám lấy những thứ đó ra đánh cược.

Một người có tà tâm nhưng không có gan tặc sao có thể dám chạm vào cô? Khẳng định là trên đường mang cô tới khách sạn liền bắt đầu đổi ý, còn lấy ra một cái cớ sứt sẹo là để thử Mục Phách.

Hắn không thay đổi, từ đầu tới đuôi đều chỉ là một kẻ chỉ biết lấy mình làm trung tâm, một kẻ tự đại.

"Văn Gia Ngộ, tôi nói cậu câm miệng!"

"Tôi nói sai sao?" Gia Ngộ thương xót mà nhìn hắn, "Thẩm Hành, cậu làm tôi cảm thấy thật đáng sợ."

Hoặc nói là đáng thương.

"Cậu thì biết cái gì?"

Thẩm Hành nâng lên mí mắt, liếc cô một cái lạnh như băng, "Cậu vốn dĩ là của tôi. Nếu không phải là Mục Phách thì người kết hôn với cậu chính là tôi."

"Tôi hiện tại có thể nói rõ ràng cho cậu biết, kể cả không có Mục Phách, cũng tuyệt đối không có khả năng là cậu." Gia Ngộ lấy túi và áo khoác, di động đã bị tắt máy, cô ấn khởi động, liền ngay cả ánh mắt cũng đều không muốn cho hắn, "Cậu tốt nhất ở thời điểm tôi ngủ không có làm ra chuyện gì."

Cửa bị khóa trái, người còn chưa đi đến gần, sau lưng liền một trận lạnh lẽo.

"Cậu chẳng lẽ không muốn biết trong lúc cậu ngủ tôi đã làm gì sao?"

Gia Ngộ mặt không đổi sắc mà chuẩn bị mở cửa, "Cậu cảm thấy có thể lừa được tôi sao?"

"Vậy nếu là Mục Phách thì sao?"

"Cậu..."

Gia Ngộ còn chưa nói xong đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân nhanh hơn, cô phản ứng rất nhanh mà vọt sang một bên, sống lưng đụng mạnh vào vách tường cứng rắn cũng cắn răng chịu đựng. Lấy áo khoác che chở trước ngực, cô quát: "Cậu điên rồi!"

"Không phải nói tôi không có can đảm sao?" Cách nhau vài bước, Thẩm Hành dừng lại, thong thả ung dung mà cởi bỏ nút áo sơ mi thứ hai, "Tôi nể cậu đã tức giận cho nên thương tiếc cậu, đau lòng cậu. Nhưng kết quả thì sao? Nếu cậu không cảm kích, tôi đây việc gì phải để ý ánh mắt của cậu chứ."

Đồ điên!

Gia Ngộ lúc này mới lộ ra biểu tình hoảng loạn.

"Thẩm Hành, tôi cảnh cáo cậu không được xằng bậy."

"Sợ sao?"

Thẩm Hành đi lại càng gần, đem Gia Ngộ vây ở góc tường, hắn cúi đầu đối diện với cô.

Nói thâm tình chân thành: "Gia Ngộ, trước kia trong đôi mắt của cậu tất cả đều là tôi."

Gia Ngộ im lặng nửa giây, bỗng nhiên tươi sáng mà nâng lên khóe miệng, "Đúng vậy, đều là cậu."

Vừa dứt lời, cô dứt khoát mà lưu loát nhấc chân một cái!

Gót giày bén nhọn chui vào chân của Thẩm Hành, sắc mặt hắn đột biến, Gia Ngộ cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, ấn bờ vai của hắn lại nhấc chân lên một lần nữa, liền như vậy đụng trúng mệnh căn của hắn!

"A..."

Thẩm Hành thống khổ mà che lại hạ thể, cuộn tròn trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu như không cần tiền mà chảy xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi mà kêu tên Gia Ngộ: "Văn Gia Ngộ!"

Lực đạo rất lớn, đem gót giày đều dẫm hỏng.

Gia Ngộ không cao hứng mà vặn cổ chân, "Đây là thuật phòng thân mà chính cậu đã dạy cho tôi, hiện tại trả lại cho cậu."

Nếu có thể cô cũng không hy vọng đem cái này dùng trên người Thẩm Hành.

Chính là không có nếu.

Gia Ngộ hít sâu, thanh âm trở nên trầm tĩnh.

"Thẩm Hành, cậu có bệnh."

Hoạn tâm bệnh, sớm đã bệnh tình nguy kịch.

Tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa, trước khi đi ra ngoài Gia Ngộ để lại một câu.

"Miếng đất ở Tây ngạn kia, nếu cậu thắng, tôi ở chỗ này trước tiên cùng cậu nói chúc mừng, nhưng cậu ngàn vạn lần không cần tìm tôi chứng minh cái gì...Tôi không nghĩ sẽ gặp lại cậu."

Rốt cuộc làm bạn bè nhiều năm như vậy, cô không hy vọng, nhìn thấy hắn liền thấy ghê tởm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK