Đã là đầu mùa đông, trong nhà ấm áp, uống một cốc sữa nóng, lại ăn thêm ít cơm, cả người được thả lỏng.
“Không còn sớm nữa, cháu đi ngủ đi.” Trác Lương thấy Nhuế Ngạn có vẻ mệt mỏi, nói.
Nhuế Ngạn nhìn vào căn phòng ngủ tối đen như mực, lại nhìn người ngồi bên cửa sổ ngoài phòng khách, đắm mình dưới ánh đèn vàng ấm áp, do dự một lát, cầm cái đệm đi tới.
“Cháu… Ngồi với chú một lát nhé.” Nhuế Ngạn đặt tấm đệm bên xe lăn, ngồi kế bên chân anh.
Ban nãy Nhuế Ngạn quả thật đã bị kinh hãi, nhớ lại mà vẫn thấy sợ không thôi, hiện giờ cô chỉ muốn ở bên Trác Lương, muốn đặt anh trong phạm vi tầm mắt của cô, như thế trong lòng cô mới cảm thấy an toàn.
Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng dựa vào đó.
Ngoài phòng gió lạnh gào rít, trong phòng ấm áp như xuân, Nhuế Ngạn cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, không nhịn được nhích lại gần Trác Lương, cuối cùng không rõ thế nào mà lại gối đầu lên đùi anh.
Khiến người khác có cảm giác an tâm.
Trác Lương cúi đầu, cô rất gầy, vết đỏ trên mặt còn chưa hoàn toàn tiêu sưng, cả người cuộn tròn bên anh trông có vẻ vừa đáng thương lại bất lực.
Trác Lương như có như không thở dài một hơi, có một số thứ dường như đã phát triển theo hướng anh không thể kiểm soát.
Trong lúc mơ màng, Nhuế Ngạn như được về lại rất nhiều năm trước đây.
Lúc đó hình như cô đang học cấp hai, đúng, chính là cấp hai, khi đấy đồng phục học sinh có màu xanh nhạt.
Giáo viên gọi cô lên phòng, chú hai đứng ngoài cửa chờ cô, nói cho cô biết, bố mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, đã không còn nữa rồi.
Ấn tượng của Nhuế Ngạn về bố mẹ chỉ dừng lại ở mỗi năm Tết đến bọn họ sẽ về nhà ông bà nội tặng cô quần áo mới, ở lại dăm ba ngày, sau đó biến mất.
Nói như vậy, sau này đón Tết cô sẽ không còn được gặp lại bọn họ, kể cả mỗi năm chỉ có dăm ba ngày cũng không có nữa.
Sau đó là một năm gà bay chó sủa, nghe nói bố mẹ Nhuế Ngạn mua gói bảo hiểm lớn, chú hai chú ba và cả nhà cô ruột đều tranh nhau nhận nuôi cô, cô bắt đầu thay phiên đến nhà từng người ở, mỗi lần đến bọn họ đều nâng niu cô như của quý, hy vọng cô sẽ chấp nhận một trong số họ nhận nuôi, như vậy bọn họ có thể danh chính ngôn thuận nhận được số tiền bảo hiểm kia.
Song về sau, đòi nợ tới, số tiền bảo hiểm của bố mẹ Nhuế Ngạn không đủ để trả nợ, từ đó Nhuế Ngạn trở thành sao chổi, trở thành đối tượng mọi nhà né tránh, không còn ai muốn nhận nuôi cô, coi cô thành nỗi phiền toái có tránh còn không kịp.
Ăn nhờ ở đậu và lòng người nóng lạnh là những điều Nhuế Ngạn cảm nhận được sâu sắc nhất trong hai năm đó.
Đường đời rất khó đi, lúc cần che chở lại bị vùi dập trong mưa gió, khi những người bạn cùng trang lứa đều được bố mẹ yêu thương chiều chuộng, mỗi ngày đến trường chỉ bàn tán xem hôm nay mặc gì chơi gì, bàn xem sau này sẽ học trường gì, làm nghề gì, Nhuế Ngạn lại cảm thấy sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Con đường dưới chân đã là một vũng bùn lầy, nào còn tương lai để bước tiếp?
Nhuế Ngạn nghiên cứu tất cả các cách chết, chết như thế nào mới tốt nhất, không dính líu đến bất cứ ai, không gây phiền phức cho bất kỳ ai, tốt nhất là không ai biết.
Nhuế Ngạn ôm bảng vẽ tìm đến một vùng nông thôn xa xôi, quyết định kết thúc cuộc đời ảm đạm của mình tại đây.
Trùng hợp đến đúng lúc lũ quét làm sạt sở đất, cả thôn đều chìm trong mưa rền gió dữ.
Bộ đội gần đó vội vàng tới cứu trợ những người dân bị mắc kẹt, trong khi tất cả mọi người đều nôn nóng sợ hại, chỉ mình Nhuế Ngạn đi đến nơi sạt lở nghiêm trọng nhất.
Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời ban cho cô, chết ở đây, không ai biết vì sao, chỉ cho rằng là người bất hạnh gặp phải thiên tai, càng không dính líu đến bất kỳ ai.
Nước mưa lạnh lẽo, đất đá vẩn đục, từ mũi từ miệng cô xộc vào, giây phút đó, Nhuế Ngạn cảm thấy cuối cùng bản thân cũng được giải thoát, không bao giờ phải băn khoăn lưỡng lự, không bao giờ phải bất lực, không bao giờ phải cô đơn không nhà để về nữa.
Trước khi hôn mê, cô được một ai đó kiên cường kéo lại từng trong bóng tối.
Đó là lần đầu tiên Nhuế Ngạn gặp Trác Lương, một người lính trẻ, siết chặt lấy tay cô, khớp xương rõ ràng, khỏe khoắn đanh thép, anh nhìn cô dưới màn mưa lớn, quát cô: “Cô có bị làm sao không đấy? Không đợi ở chỗ an toàn mà chạy lung tung làm gì?”
Nhuế Ngạn bị anh quát đến im thin thít, Trác Lương cõng cô đi dưới trời mưa to, giọng nói mang theo hơi lạnh thấu xương: “Cô ngoan ngoãn đứng đó đợi cứu viện đến cho tôi, nếu muốn chết thì cút ra xa, tìm chỗ nào không có người ấy, đừng cản trở chúng tôi cứu người khác.”
Nhuế Ngạn được anh vớt ra khỏi nước lạnh, cả người vừa lạnh vừa cứng, chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể ấm áp bên cạnh theo bản năng.
Đường đã sụt lún, xe không vào được, mọi người cũng không ra được, chỉ có thể đứng đợi cứu viện tại chỗ.
Hai ngày hai đêm, quân đội đến cứu viện không ngừng cứu lấy những người dân gặp nạn.
Rất nhiều người dân trong thôn bị thương, có vài người đã chết, mỗi phút mỗi giây, Nhuế Ngạn đều có thể nghe thấy tiếng người khóc, khóc than cho người thân, cũng khóc cho quê nhà đã bị phá hủy hoàn toàn của mình.
Nhuế Ngạn nhìn thấy hết toàn bộ, chẳng còn tâm trạng đi tìm chết nữa mà giúp đỡ bộ đội phát nước và thức ăn.
Cô tìm thấy Trác Lương đang ngả lưng nằm ngủ trước một thân cây lớn bị gãy.
Chính là người này đã cứu cô.
Nhuế Ngạn đặt một chai nước kèm gói mì tôm xuống bên cạnh anh, đúng lúc chuẩn bị rời đi, người đó mở mắt.
Nhuế Ngạn ngại đối mặt với anh, xoay người bước đi.
“Cô quay lại đây.” Giọng nói khản đặc của người phía sau đượm vẻ mỏi mệt.
Nhuế Ngạn dừng bước quay người nhìn anh.
Trác Lương vỗ xuống vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Nhuế Ngạn dè dặt bước tới, có lẽ lúc ấy bị anh mắng quá nặng lời, trong lòng sợ hãi nên ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
“Muốn chết hử? Sống rất mệt?” Trác Lương lười nhác dựa vào cây, híp mắt nhìn cô, lúc ấy chính cô chủ động đi vào trong dòng nước kia, không kêu cứu, không giãy giụa, rõ ràng là quyết tâm tìm đến cái chết.
“Không.” Nhuế Ngạn ôm lấy hai đầu gối lắc đầu, khẽ nói, “Không phải rất mệt, mà là vô cùng mệt, sống vô cùng mệt, không biết sau này nên tiếp tục như thế nào.” Cô vốn đã không còn bố mẹ, người thân tránh cô như rắn rết, bà nội trước đây còn hiền hòa với cô bây giờ cũng chỉ biết quở trách, cuộc sống của cô chẳng mấy rực rỡ, nay lại càng thêm ảm đạm thảm thương.
Đó là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Trác Lương gật đầu, duỗi dài chân, chỉ vào thôn làng cách đó không xa bị nước lũ bao phủ, cùng với đó là những người dân đang rất bi thương: “Đúng vậy, con người sống rất mệt, có những người có vô vàn nguyên nhân để chết, lại rất khó tìm được một lý do để sống.”
Nhuế Ngạn cười khổ một tiếng, rút khăn tay trong túi, mở chai nước khoáng, đổ ra một chút để thấm ướt khăn, cầm tay anh nhẹ nhàng lau lên vết thương.
“Khỏi cần xử lý, lát nữa lại nứt ra thôi.” Trác Lương rút tay về.
“Chờ đến lúc nó nứt ra rồi nói sau.” Nhuế Ngạn cố chấp cầm lấy tay anh, buộc chặt khăn, lại nói nhỏ, “Bây giờ tôi không muốn chết nữa rồi.”
“Vì sao?” Trác Lương ngạc nhiên liếc cô một cái, nhướng mày.
“Tôi đã từng chết một lần rồi.” Nhuế Ngạn mím môi, giọng điệu chua xót, “Từng chết một lần nhưng không thành, giờ không muốn chết, muốn sống, cũng coi như không uổng công anh đã cứu tôi.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy đấy.” Trác Lương thu tay về, “Nếu cô còn muốn chết lần thứ hai, tôi nhất định sẽ thờ ơ lạnh nhạt, không cứu cô nữa, lần đầu tiên cứu cô tôi cũng đã không mấy tình nguyện rồi, cứu người không biết quý trọng tính mạng để làm gì chứ? Lỡ đâu cũng kéo theo cả mạng mình vào thì phải làm sao?”
Nhuế Ngạn không nhịn được bật cười, một người vừa mới cứu cô trước đấy không lâu, hiện tại cũng đang nỗ lực cứu thêm nhiều người khác nữa, nói ra những lời này thật sự rất buồn cười.
“Cô đến đây để vẽ tranh phong cảnh à?” Trác Lương lại hỏi cô, “Tôi nghe thấy người dân trong thôn nói cô mang dụng cụ đến đây để vẽ tranh, cô học mỹ thuật hả?”
“Không phải.” Nhuế Ngạn ngượng ngùng lắc đầu, “Tôi chỉ tìm bừa một lý do thôi, vì thế mà mang bảng vẽ tới chứ tôi không biết vẽ.”
Trác Lương liếc nhìn cô, im lặng một lát, thốt ra một câu: “Cô siêu thật đấy, ngay cả lúc định đánh mất bản thân mình cũng phải đóng giả nhân vật nào đó.”
“……” Nhuế Ngạn nhìn chú bộ đội trông giống một tên côn đồ hơn cả bộ đội trước mặt, “Tôi là một người đi khám phá hồng trần, anh không sợ kích động đến tôi à?”
“Kích động đến cô?” Trác Lương đặt cọng cỏ bên khóe miệng, đôi mắt khép lại, “An ủi cô ấy à? Cô nhóc, sống cho tốt đi, cô còn nhỏ, rất nhiều việc còn chưa trải qua, cô cho rằng mình bây giờ rất bi thảm ư? Con đường sau này còn bi thảm hơn cô bây giờ hàng nghìn lần, cho nên đừng vội chết, khổ còn chưa chịu hết, cô không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“……”
Trác Lương móc bao thuốc lá ra khỏi túi, phơi thuốc lá bị ướt sang bên cạnh, sau đó xé một mảnh bao thuốc bị ướt ra, lại lục tìm ra một cây bút trong túi, co chân dài lên, đặt vỏ bao thuốc trên đùi, bắt đầu vẽ vào đó.
“Cô nhóc, đừng tùy tiện giả mạo họa sĩ, để chú bộ đội cho cháu biết thế nào mới là nghệ thuật gia chân chính.”
Nhuế Ngạn thò đầu sang, trông thấy Trác Lương mới chỉ vẽ vài nét bút đã phác họa ra được một chú bộ đội hoạt hình.
Dù chỉ ít ỏi vài nét bút, vài đường cong đơn giản tạo nên một bức tranh hoạt hình, nhưng có thể nhìn ra anh biết vẽ tranh.
Trác Lương cầm tay cô, đặt vỏ thuốc vào tay cô, hai ngón tay khép lại, lười nhác đặt tay lên trán làm tư thế chào, “Cô nhóc, chú bộ đội sẽ vĩnh viễn ở bên cô.”
Mười bảy năm ngắn ngủi của Nhuế Ngạn, lần đầu tiên gặp được ánh sáng, chiếu sáng cuộc đời cô.
“Nhuế Ngạn.” Trác Lương vỗ nhẹ lên mặt người đang gối đầu trên đùi anh, “Đã khuya rồi, cháu vào phòng ngủ đi.”
Trác Lương cảm nhận được tay mình ươn ướt, sửng sốt một lát, khóc?
“Nhuế Ngạn.” Trác Lương ôm lấy bả vai Nhuế Ngạn, nâng cô dậy, vén mái tóc dài trên mặt cô lên, “Làm sao vậy? Cháu khó chịu ở đâu à?”
Nhuế Ngạn nhìn người đàn ông trước mắt, lần đầu tiên cô gặp anh, khi đó trên người anh vẫn còn vương nét trẻ con, lúc nói chuyện vừa biếng nhác lại du côn, khác hẳn với người lạnh lùng không thích nói chuyện theo lời thành viên trong WeChat, có lẽ cũng khác với người chững chạc nho nhã hiện tại.
Nhưng cho dù anh có như thế nào cũng đều mang lại những thay đổi lớn trong cuộc sống của cô, cho cô hy vọng, cho cô chỗ dựa, cũng cho cô lòng dũng cảm đối mặt với cuộc sống.
Cô xăm hình trên vỏ bao thuốc lên xương quai xanh, chú bộ đội vĩnh viễn ở bên cô đó!
Có anh ở bên, cô không còn một mình nữa rồi!
Nhuế Ngạn nén nước mắt ngồi quỳ bên người anh, đầu óc nóng lên, ma xui quỷ khiến mà duỗi tay ôm lấy mặt anh, hôn xuống.
Môi anh ấm áp, hơi thở cũng ấm áp, cả người tràn ngập hơi ấm, Nhuế Ngạn nhắm mắt lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi anh.
Nhuế Ngạn nhớ tới buổi đêm với giấc mơ kì lạ kia, cô sai rồi, hương vị của anh không giống kem, anh còn ngon hơn cả kem.
Hơi thở quấn quýt bên nhau đồng thời trở nên dồn dập, không biết tiếng tim đập của anh đã khiến Nhuế Ngạn thức tỉnh, Nhuế Ngạn bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, cô vừa hôn chú Tiểu Trác?
Nhuế Ngạn buồn phiền nhắm mắt, đầu óc cô hôm nay thật sự không tỉnh táo rồi, sao lại có thể làm ra chuyện mất não như vậy chứ.
Bây giờ phải làm sao đây?
Nhuế Ngạn buông tay, lùi ra sau mấy bước, không biết nghĩ gì lại duỗi tay xoa môi Trác Lương.
Trác Lương bình tĩnh nhìn mặt cô dần ửng đỏ, mãi cho đến khi tựa bếp lửa cháy ba ngày ba đêm, sau đó cô ra vẻ bình tĩnh nói với anh một tiếng: “Chú Tiểu Trác à, cũng khuya rồi, cháu đi ngủ trước đây, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Sau đó cô đứng lên cúi đầu chạy vào phòng ngủ, chẳng may va phải vách tường ngoài phòng khách tạo thành một tiếng vang lớn, anh nghe mà cũng thấy đau.
Nhuế Ngạn ôm đầu chạy vào trong phòng, đóng cửa phòng “Rầm” một tiếng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, sau khi trầm lặng thật lâu, Trác Lương mới giơ tay sờ lên nơi vừa bị cô hôn xuống.
Hết chương 23