Weibo của Trác Lương thỉnh thoảng đăng bài một lần, tất cả đều là thư pháp hội họa, theo lời Lưu Tô nói, cho dù hiện tại chịu kích thích thế nào cũng phải kiên cường dũng cảm đối mặt, ai bây giờ huênh hoang sau này sẽ bị vả mặt.
Chàng trai Lưu Tô cả ngày chìm đắm trong điện tử còn đưa ra ý kiến với Trác Lương, bảo Trác Lương chụp một bức ảnh đang cầm ly rượu vang đỏ, khéo léo để lộ tay của mình, sau đó Lưu Tô bắt đầu dùng acc chính acc phụ thay phiên nhau lên diễn đàn và Tieba phân tích tay cầm ly rượu của chú bộ đội này giống tay xuất hiện trong live stream của Nhuế Ngạn thế nào, còn đăng ảnh đối chiếu, làm fan CP của Nhuế Ngạn hoảng sợ.
Trác Lương nhìn hướng phát triển của sự việc, cười đầy ẩn ý, hôm sau đi mua một cái lắc tay đeo vào tay Nhuế Ngạn, nắm tay cô chụp một bức ảnh đăng lên Weibo.
Kể từ khi biết acc Weibo phụ của Trác Lương, thỉnh thoảng Nhuế Ngạn lại vào xem, nhìn thấy kia bức ảnh thì bật cười, hôm sau ghi hình cũng không tháo lắc tay xuống, lúc uống rượu vang còn cố ý để lộ lắc tay.
Trùng hợp hay là hai người đang lén quen nhau, như vậy cũng đủ để cư dân mạng suy đoán.
Đa số thời gian Trác Lương đều ở quán bar, thỉnh thoảng rảnh rỗi Nhuế Ngạn sẽ tới đó tìm anh, mỗi lần cô tới đều có thể nhìn thấy Lục Mạn Huệ, theo như lời Trang Hồng, Lục Mạn Huệ gần như ngày nào cũng đến quán bar, có khi ban ngày có khi buổi tối, mỗi lần đến lại ngồi cả ngày.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết.
“Nhuế tiểu thư, tuy lần nào đến chị họ của cô cũng tìm cơ hội tới gần Trác tiên sinh, nhưng Trác tiên sinh không hề quan tâm đến cô ta, tôi có thể bảo đảm.” Trang Hồng giơ tay thề cho Trác Lương.
Dĩ nhiên Nhuế Ngạn tin tưởng Trác Lương, nhưng Lục Mạn Huệ thể hiện rõ ràng như vậy làm cô khó chịu, không có người phụ nữ nào thích bạn trai mình bị người khác dòm ngó cả.
Có lần Nhuế Ngạn còn chạm mặt cả Lục Mạn Huệ, Lục Mạn Thơ và Huệ Nghệ Văn, Lục Mạn Thơ trực tiếp ngăn Nhuế Ngạn lại: “Người khôn nên tự mình hiểu lấy, thân phận nào có thể xứng với người nào trong lòng không biết ư?”
Nhuế Ngạn không muốn nhiều lời với cô ta, định đi, Lục Mạn Thơ lại ngăn cô lại khinh thường cảnh cáo: “Nhuế Ngạn, tao nói cho mày biết, đừng tranh giành đàn ông với chị tao, mày không tranh được đâu, nếu không muốn hối hận khôn hồn nhanh chóng rời khỏi Trác nhị thiếu gia, còn không thì tự gánh lấy hậu quả đi.”
Ngày hôm sau, ảnh Nhuế Ngạn thân mật với một người đàn ông bị truyền đi khắp đài truyền hình, cũng bị người đăng lên mạng, lên cả hot search, ảnh chụp cảnh Nhuế Ngạn đang hôn một người đàn ông, photoshop không quá chuyên nghiệp, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng cho dù chuyên nghiệp hay không thì cũng đã làm tổn hại đến danh dự, cư dân mạng sôi nổi tranh luận, người trong đài truyền hình càng ngày càng khinh thường Nhuế Ngạn, mọi người đều biết Nhuế Ngạn không ngừng leo lên giường kẻ chống lưng, cuộc sống cá nhân cũng rất phóng túng.
Ảnh trên mạng nhanh chóng bị Trác Lương và ê kíp của Nhuế Ngạn đè xuống, công ty cũng đã đăng bài thanh minh, dù vậy, kẻ lan truyền ảnh đã đạt được mục đích.
Công ty và bên Trác Lương đều đang tra xét xem ai là người truyền ra, Nhuế Ngạn và Trác Lang đã có suy đoán, nhưng chưa bắt được chứng cứ rõ ràng nên chẳng thể làm gì được.
Nhuế Ngạn và Trác Lương không có động tĩnh, Lục Mạn Huệ lại càng nóng lòng, cô ta căn bản không có cơ hội tiếp cận Trác Lương.
Tháng chín có ngày mừng thọ của ông cụ Lúc, năm xưa Nhuế Ngạn và Trác Lương gặp nhau chính vào ngày mừng thọ của ông cụ, tính như vậy đến ngày tới vừa khéo ba năm.
Mừng thọ ông cụ Lục, theo mọi năm Lục gia sẽ tổ chức tiệc, Trác Lương muốn đi cùng Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn lại định từ chối.
Lục gia vốn dĩ muốn trèo cao vào Trác gia, Trác Lương đi chắc chắn sẽ khiến Lục gia nở mày nở mặt, đây không phải điều Nhuế Ngạn muốn nhìn đến, cho nên dứt khoát không cho Trác Lương lộ diện. Bố Trác mẹ Trác suy nghĩ, cảm thấy dù sao bên ngoài Nhuế Ngạn cũng là cháu ngoại nhà họ Lục, sau này kết hôn với Trác Lương sẽ khó tránh khỏi thân phận thông gia, tuy chẳng ưa gì, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm đủ, không thể để người ngoài soi mói, vì thế năm nay để Trác Khiêm tự mình qua.
Buổi tiệc vô cùng náo nhiệt, Nhuế Ngạn đi tới chúc thọ ông cụ Lục, như mọi năm, có người hỏi Nhuế Ngạn là ai, người nhà họ Lục đang chuẩn bị giải thích, ông cụ Lục chợt thấy Trác Khiêm đứng cười như không cười ở phía xa, giơ tay cắt ngang lời người đó, chỉ bảo là cháu ngoại của mình, không dám nói nhiều hơn một câu.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra, Nhuế Ngạn vốn định lặng lẽ rời đi, Lục Mạn Huệ lại tìm tới, nói rằng ông cụ Lục đang ngồi trong phòng khách chờ cô.
Khi Nhuế Ngạn tới, ông cụ Lục đang cầm lau một bức ảnh, Nhuế Ngạn nhìn thấy bức ảnh kia từ mặt bên, mơ hồ nhận ra đó là ảnh của mẹ cô.
Nhuế Ngạn ngồi xuống sô pha, ông chủ Lục bắt đầu kể chuyện mẹ cô khi còn nhỏ, kể tính cách bà quật cường, từ nhỏ đã nghịch ngợm như con trai, lớn hơn một chút bắt đầu phản nghịch không nghe lời…
“Nháy mắt Khánh Vân đã rời đi nhiều năm như vậy, người làm bố như ông thật có lỗi với con bé, chưa làm tròn trách nhiệm của người làm bố, Ngạn Ngạn, cháu có trách ông ngoại không?”
“Không trách.” Nhuế Ngạn không nóng không lạnh nói: “Đây là việc giữa ông và mẹ cháu, cháu không có tư cách trách ai cả.”
“Cháu là một đứa trẻ thông minh.” Ông cụ Lục đặt ảnh xuống, nhìn Nhuế Ngạn: “Có một số việc cháu nên rõ, năm xưa ông ngoại đã sắp xếp cho mẹ cháu một mối hôn sự rất tốt, chỉ cần con bé lấy người ta thì cả đời không phải lo ăn mặc, sống trong phú quý, nhưng mẹ cháu không tin, theo đuổi tình yêu mà lấy bố cháu, kết quả thế nào, không những không được hưởng phúc, mà còn chết trẻ, cuối cùng làm khổ cả cháu.”
Nhuế Ngạn không nói gì, chỉ nhìn ông cụ, nếu đã bắt đầu kể chuyện trước kia, tất nhiên có mục đích.
Quả nhiên, tiếp đó, ông cụ Lục bắt đầu tiến vào vấn đề chính.
“Ngạn Ngạn, cháu còn nhỏ, có một số việc chưa nhìn thấu, Trác gia gia đình thế nào cháu có biết không?”
Mười lăm phút sau đó, ông cụ Lục dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu để giải thích về cơ nghiệp Trác gia, còn đưa ra kết luận, một gia đình như thế người thường không nên cưới, cho dù cưới cũng sẽ không hạnh phúc.
“Ngạn Ngạn, rời khỏi Trác Lương, ông ngoại sẽ tìm cho cháu một người trong sạch, hơn nữa còn cho cháu của hồi môn phong phú, có Lục gia chống lưng, sau này bất kể cháu phát triển ở giới giải trí hay về nhà chồng cũng sẽ không chịu uất ức.” Rốt cuộc ông cụ Lục cũng nói ra mục đích cuối cùng.
“Rời khỏi Trác Lương?” Nhuế Ngạn giận quá hoá cười: “Cháu rời khỏi Trác Lương thì có lợi gì cho mấy người?”
“Mạn Huệ phù hợp với Trác gia hơn cháu.” Ông cụ Lục nhìn cô, trên mặt không tỏ thái độ, nhưng giọng điệu nói chuyện rất chuyên quyền độc đoán.
Nhuế Ngạn thật sự chẳng thể hiệu được suy nghĩ của người nhà họ Lục, Lục Mạn Huệ phù hợp với Trác gia hơn co?
“Nếu tôi rời khỏi Trác Lương thì chị có thể cưới được chắc?” Nhuế Ngạn nhìn về phía Lục Mạn Huệ đang ngồi im lặng bên cạnh, trong đầu người nhà họ Lục đều chứa nước ư?
“Chỉ cần cô rời đi, tất nhiên tôi sẽ có biện pháp.” Lục Mạn Huệ đã đã sớm nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Nhuế Ngạn rời đi, cô ta sẽ có biện pháp tiếp cận anh, đàn ông đều yêu bằng mắt và nửa thân dưới, tình yêu chẳng qua là một thứ hư vô, để quên đi một người rất nhanh.
Nhưng Nhuế Ngạn cần phải rời đi thì cô ta mới có cơ hội, sự việc đăng ảnh dùng để phá hỏng danh tiếng của Nhuế Ngạn, gia đình như Trác gia nhất định để ý đến danh tiếng, Nhuế Ngạn làm Trác gia mất mặt, Trác gia chắc chắn không chấp nhận cô, song không ngờ phía Trác gia chẳng có động thái gì, sau đó Lục Mạn Thơ lại nghĩ lén dọa Nhuế Ngạn, tuy nhiên dường như Nhuế Ngạn đã sớm chuẩn bị, hôm đó người của bọn họ còn chưa tiếp cận được Nhuế Ngạn đã bị khống chế từ phía sau rồi bị đánh cho một trận.
Cô ta không thể tiếp cận được Trác Lương nên chỉ có thể trực tiếp giáp mặt nói rõ với Nhuế Ngạn.
Người mà cô ta vừa ý, bất kể thế nào cũng sẽ chiếm được.
Lục Mạn Huệ lấy một tờ chi phiếu ra đặt trước mặt Nhuế Ngạn: “Đây là tiền bồi thường ông ngoại cho cô, cô trả giá vì Lục gia, sau này chúng tôi sẽ bồi thường cô gấp bội.”
Nhuế Ngạn nhìn tờ chi phiếu có giá trị lớn trên bàn kia, trong lòng cười lạnh một tiếng, hoá ra chú Tiểu Trác chỉ có giá trị từng này tiền thôi sao.
“Nhuế Ngạn, cô đã khiến Trác gia mất hết thể diện, chẳng lẽ chính mình còn không biết đường tự hiểu lấy ư?” Lục Mạn Huệ thấy Nhuế Ngạn không nhận tờ chi phiếu, lại nói: “Trác gia cần thể diện, cô xem lại xem những tai tiếng của bản thân bị truyền ra ngoài, không tự thấy mất mặt hả?”
“Những bức ảnh đó do chị tìm người chụp.” Nhuế Ngạn nhìn Lục Mạn Huệ, rất chắc chắn.
“Cho dù là ai làm, Nhuế Ngạn, cô sẽ không cưới được người nhà họ Trác đâu.” Lục Mạn Huệ nói.
Nhuế Ngạn cười châm chọc, mở túi xách, lấy ra một tờ chi phiếu, viết vài nét bút, ném vào người Nục Mạn Huệ: “Chẳng bằng tôi cho chị gấp đôi giá, chị đừng động vào Trác Lương nữa.” Chẳng phải thích vung tiền ư, hiện tại cô cũng không phải không vung nổi.
“Cháu có ý gì?” Hành động của Nhuế Ngạn rõ ràng không cho bọn họ thể diện, ông cụ Lục sầm mặt: “Cháu đừng quên, lúc trước ông mang cháu về Lục gia, nếu không có ông, không có Lục gia, cháu sẽ không có ngày hôm nay, cũng không thể quen được Trác Lương, cháu sở dĩ có ngày hôm nay đều là vì ông, đời này cháu có làm trâu làm ngựa cho Lục gia cũng không thể trả hết đâu.”
Nhuế Ngạn hít thật sâu một hơi, không khỏi nhớ tới mẹ, trong ký ức ít ỏi của cô, mẹ là người kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược vô lý, luôn cãi nhau với bố, ồn ào đến mức nhà cửa không yên, mỗi khi cô đi trên đường đều có người chỉ trỏ nói “Xem kìa, chính là nó, mẹ nó là người hay lý sự lắm”.
Hoá ra không chỉ mỗi mình mẹ cô, toàn bộ Lục gia cũng thế, chỉ coi trọng lợi ích, lý sự cùn vô cùng.
Vĩnh viễn không nên tranh cãi với người thích lý sự cùn, như vậy chỉ càng làm bản thân thêm khó chịu mà chẳng giúp được gì.
Nhuế Ngạn nhìn ông cụ Lục: “Cháu rất biết ơn năm đó ông đã dẫn về Lục gia, cũng giúp cháu trả hết nợ nần cho bố mẹ, trước khi bước vào căn phòng này, cháu đã tận lực trả lại ân tình cho ông, việc gì có thể làm cho mọi người cháu đã cố hết sức, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, điểm mấu chốt cháu không ai có thể chạm vào.”
Nhuế Ngạn nhìn về phía Lục Mạn Huệ, gằn từng chữ: “Lục Mạn Huệ, tôi cảnh cáo chị, đừng động đến Trác Lương, đừng tới gần anh ấy, cũng đừng có ý định làm gì anh ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
“Sẽ không bỏ qua cho tôi?” Tuy bình thường Lục Mạn Huệ khá ôn hòa, song lúc này cũng không nhịn được cao giọng, mặt nhăn nhó: “Cô sẽ không bỏ qua cho tôi thế nào? Nhuế Ngạn, cô có năng lực gì để đấu với Lục gia?”
“Tôi không có năng lực.” Nhuế Ngạn thoáng giương mắt, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt: “Những thứ khác thì có thể, chị muốn gì tôi đều cho, nhưng Trác Lương là người, là người của tôi, trừ phi chính anh ấy đi, người khác muốn cướp thì đừng hòng, ép tôi điên lên, tôi cũng sẽ không từ thủ đoạn đâu.”
Ánh mắt Nhuế Ngạn nhìn Lục Mạn Huệ vô cùng lạnh lẽo.
Mấy ngày nay cô đã điều tra Lục gia, vì sao Lục gia lại chấp nhất với Trác Lương như thế, hoá ra việc làm ăn của Lục gia đang gặp vấn đề rất lớn, không còn người nâng đỡ Lục gia sẽ sụp đổ, vì thế mới không từ thủ đoạn muốn đưa Lục Mạn Huệ vào Trác gia, mượn lực đứng lên.
Trong khoảng thời gian này ngày nào Lục Mạn Huệ cũng tới quán bar, mưa gió không ngừng, trong giới giải trí, chuyện phụ nữ dùng mọi biện pháp để quyến rũ đàn ông cô đã thấy nhiều, cũng biết thủ đoạn bên trong, có đôi khi làm người khó lòng đề phòng, phụ nữ muốn bò lên giường đàn ông cũng không phải chuyện gì phức tạp.
Ông cụ Lục nhìn Nhuế Ngạn đã tức giận đến run tay, không nghĩ tới tính tình Nhuế Ngạn lại cứng rắn đến vậy, thoáng chốc như thấy được Lục Khánh Vân của ba mươi năm trước.
Nhuế Ngạn hít thật sâu một hơi, đứng lên cúi người với ông cụ Lục, sau đó thẳng người, đứng thẳng tắp: “Năm đó bố mẹ cháu gặp tai nạn xe cộ ra đi, cháu không có nơi nương tựa, không nhà để về, còn nợ nần chồng chất, may mà có ông ngoại mang cháu về, giúp cháu trả hết nợ, ân tình này cháu vẫn luôn khắc ghi, cháu biết ơn ông ngoại đã giúp, giúp cháu thoát khỏi khốn cảnh, cháu muốn học tập thật tốt, sau này tìm một công việc tốt để báo đáp ông ngoại.”
Nhớ lại quá khứ, mắt Nhuế Ngạn phiếm hồng: “Nhưng sau khi tới Lục gia, cháu mới phát hiện hoá ra bản thân lại trói buộc ông ngoại, là công cụ để ông khoe mẽ sự lương thiện của mình, không sao cả, cháu cũng không để ý, cháu nợ ông ngoại, cháu biết mình hẳn là trả lại.”
“Năm đó một mình cháu trốn trên gác mái, chính cậu nhỏ đã mang cháu xuống, cậu nhỏ hỏi có quyết định ở lại Lục gia không, cháu nói cháu không có nhà, không có chỗ để đi, cậu nhỏ dẫn cháu rời khỏi Lục gia, cho cháu một chùm chìa khóa, bảo rằng không phải ở Lục gia nữa, hãy sống cuộc sống của chính mình đi, có lẽ sẽ khó, sẽ khổ, sẽ mệt nhưng tuyệt đối đừng để bản thân trở thành một người của Lục gia.”
Nhuế Ngạn nhìn ông cụ Lục: “Cháu vô cùng biết ơn cậu nhỏ đã giúp cháu đưa ra quyết định này, ông ngoại, ai cũng có một giới hạn nhất định, cậu nhỏ và Trác Lương là người quan trọng nhất đối với cháu, con thỏ tức lên còn cắn người, chẳng phải ông coi trong sĩ diện nhất hay sao?”
“Ông không nên ép cháu.”
Nhuế Ngạn dứt lời xách túi rời khỏi phòng khách.
Nhuế Ngạn ra ngoài khách sạn, anh Lưu vẫn đứng ngoài chờ cô, sau khi lên xe, Nhuế Ngạn bấm vài cái vào điện thoại.
Mười phút sau, khi buổi tiệc nhà họ Lục bước vào giây phút long trọng nhất, trên màn hình lớn của khách sạn bỗng nhiên xuất hiện một video, video dài đến hai phút.
Video chứa cảnh nóng, nữ chính là Lục Mạn Huệ, nam chính là một người đàn ông trung niên bụng phệ hơn 50 tuổi, hôm nay cũng đến tham dự, khoảng thời gian trước vừa mới ký kết làm ăn với Lục gia.
Sau khi video chiếu xong, còn có ảnh Lục Mạn Thơ mặc đồ sexy múa cột ở hộp đêm.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Nhuế Ngạn với ông cụ Lục và Lục Mạn Huệ.
Đương lúc mọi người trong sảnh lớn của khách sạn sôi nổi bàn tán chỉ trỏ, người của Cục Công An tiến vào nói rằng có ai đó đã tố cáo Lục Mạn Thơ đăng thông tin bịa đặt lên mạng, mời cô ta về đồn phối hợp điều tra.
……
Nhuế Ngạn ngồi trên xe, hai tay ôm chặt lấy mình, trời tháng chín còn nóng, Nhuế Ngạn lại cảm thấy lạnh.
Cô không muốn về nhà, càng không muốn để Trác Lương nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Nhuế Ngạn không có chỗ để đi, cuối cùng đành đến khách sạn Mạc Kiều đang ở, gần đây Mạc Kiều tới Vân Ninh, khách sạn cô ấy ở do Nhuế Ngạn tìm giúp.
Tới chỗ Mạc Kiều, Nhuế Ngạn ngồi cuộn tròn trên sô pha, im lặng không nói, Mạc Kiều cũng không hỏi cô bị làm sao, chỉ ngồi bên cạnh với cô.
Nhuế Ngạn siết chặt tay, nếu không phải Lục gia từng bước áp sát, cô cũng không muốn đánh trả, nhất là cách thế này, cách làm của Lục gia rất bỉ ổi, nhưng khi cô đăng video của Lục Mạn Huệ lên, bản thân chẳng khác gì họ.
Mấy thứ này đã ở trong tay cô từ rất lâu, cô không muốn dùng đến cách này, hơn nữa rốt cuộc Lục gia là nhà của cậu nhỏ, cô không mang họ Lục, nhưng cậu nhỏ lại mang họ Lục, trong cơ thể cậu nhỏ chảy dòng máu Lục gia, nếu cô làm quá lên, danh tiếng của Lục gia bị huỷ hoại, cậu nhỏ cũng sẽ mang tiếng xấu.
Vậy mà cuối cùng cô vẫn phải dùng, dùng thủ đoạn bỉ ổi chẳng khác gì Lục gia.
Hết chương 50