Ánh mắt Vương Hiểu Thư phức tạp nhìn Z đang chuyên chú lái xe như không biết mệt mỏi, hắn nhìn về phía trước, dường như tất cả sức lực đều tập trung vào việc lái xe, có đôi khi ngay cả mắt cũng không chớp, nếu không phải ngực hắn phập phồng, cô sẽ nghĩ rằng hắn đã hóa đá.
"Này..." Vương Hiểu Thư nói nhỏ, giọng nói có phần suy yếu.
Z quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
"... Anh không đói bụng sao? Đi xe cả ngày, tìm một chỗ dừng lại ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi?" Vương Hiểu Thư dè dặt hỏi.
Z ngớ ra một chút, không nói gì, nhưng hắn dừng xe ở ven đường, bật đèn xe sáng rọi rồi bắt đầu tìm đồ ăn cho cô.
Hắn vừa tìm vừa nói: "Thật có lỗi, đã quên thể năng của em không chịu được, phải cần một lượng lớn đồ ăn."
"... Tôi cảm thấy thể năng của tôi hoàn hảo, chính là không cường hãn như anh thôi, cho nên vẫn cần ăn cơm như bình thường." Vương Hiểu Thư nhận lấy túi bánh bích quy, đau khổ nhìn một chút rồi bắt đầu ăn.
Z đẩy mắt kính, ngón tay nhàm chán gõ tay lái, chợt nghe cô hỏi tiếp: "Tiếp theo anh định làm gì?"
Z nhìn cô, khóe miệng cụp xuống: "Đừng hỏi tôi, nói thật giống như em tùy tôi sắp đặt vậy."
"Hả?" Vương Hiểu Thư buồn bực nhìn hắn, "Tại sao lại nói như vậy, hành động lần này chẳng lẽ không lấy anh làm chủ sao?"
"Tôi sắp đặt như thế nào em cũng không dị nghị?"
"... Đại khái, chỉ cần anh sắp đặt không có vấn đề."
Z cười với ý vị sâu xa: "Vậy thì tốt quá, em yên tâm, tôi sắp đặt nhất định không có vấn đề. Hiện tại không cần tới Lượng Tử và Phân Tử, nơi này cách Ly Tử hơi xa, trực tiếp tới căn cứ Nguyên Tử đi, thống đốc Tiêu Tùng bên kia xem như có năng lực."
Vương Hiểu Thư nghe vậy nhíu mày, không phải không vừa lòng với sự sắp đặt của hắn, chính là vì Tiêu Tùng cũng là một trong những hậu cung của Y Ninh theo nguyên tác, người này như lời Z nói, trầm ổn cơ trí, năng lực lãnh đạo mạnh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thế nhưng... Vương bánh bao trong nguyên tác chết, có một phần lớn là do Tiêu Tùng trợ giúp.
Nếu không phải hắn giúp Y Ninh kìm kẹp Vương bánh bao muốn tố giác ả, Vương bánh bao cũng sẽ không vì vậy mà cảm nhiễm bệnh độc, cuối cùng rơi vào kết cục chết không toàn thây, óc bay loạn.
Nhớ tới hình ảnh máu me này, Vương Hiểu Thư ăn không thấy ngon, bỏ xuống miếng bánh bích quy, uể oải im lặng.
Z không hiểu, buồn bực nhìn Vương Hiểu Thư, đang muốn hỏi cô làm sao vậy, thính giác nhạy bén bỗng cảm nhận được sự khác thường xung quanh.
Hắn nhanh chóng tắt đèn xe, ngón trỏ ấn xuống vài cái nút trên mặt đồng hồ, một bức tường lập thể 3D bao quanh bốn phía xe, các tuyến xanh nhanh chóng quét các vật rắn tĩnh và sinh vật hữu cơ xung quanh, vòng trắng sáng ngời hiển thị sinh mệnh thể đang tới gần, hai chữ "nguy hiểm" màu đỏ lớn hiện ở góc bên phải đang không ngừng nhấp nháy, còn mang theo bốn dấu chấm than.
"Có zombie?!" Vương Hiểu Thư lập tức đề phòng, cảnh giác nhìn xung quanh, Z nhìn bộ dáng tai vạ đến nơi này của cô, thở dài, bất đắc dĩ nói, "Là người."
"... Người có gì nguy hiểm?" Vương Hiểu Thư xấu hổ thả lỏng phòng bị, che miệng ho hai tiếng.
Z có ngụ ý nói: "Người rất nguy hiểm, vì không chiếm được gì đó mà tranh đoạt đầu rơi máu chảy, chiếm được lại xem nhẹ, em cũng vậy." Hắn cảm khái vô hạn, "Con người hèn hạ, haiz."
Vương Hiểu Thư không đồng ý nói: "Sai lầm rồi, tôi không như vậy."
"Phải không?" Z bĩu môi.
"Đúng vậy." Vương Hiểu Thư nghiêm túc nhìn hắn, "Bởi vì những gì tôi thích cho tới bây giờ cũng không chiếm được."
"....." Z và cô nhìn nhau năm giây, mặt không biểu cảm xoay đầu, tắt đi tường 3D, đẩy mắt kính, từ từ nói, "Là người quen, em xem." Hắn chỉ về phía trước.
Vương Hiểu Thư nhìn theo, thấy Y Ninh và Âu Dương nhảy xuống từ xe tải nhỏ màu xanh, Y Ninh tư thế oai hùng hiên ngang lắc lắc tóc dài, vẻ mặt hưng phấn chạy tới phía bọn họ, Âu Dương sủng nịch nhìn bóng lưng của ả, cuối cùng đi xuống là Yusuke Miyazaki.
"Thật là âm hồn không tan." Vương Hiểu Thư khó chịu nói, "Đi mau, bây giờ còn kịp."
Tay Z ôm lấy chỗ ngồi, tựa vào sau, vẻ mặt hứng thú nhìn cô: "Sao vậy, em không muốn gặp bọn họ? Chẳng lẽ em còn thích tên Âu Dương kia?"
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn: "Tại sao anh lại biết việc này?" Nói xong nhận thấy không đúng, vội vàng sửa miệng. "Phi! Ai thích hắn, ngay từ đầu tôi đã không thích hắn rồi, đi nhanh." Cô không nhịn được đẩy Z, có vẻ vô cùng vội vàng.
Z không động đậy: "Đã không thích, vậy thì chứng minh cho tôi xem, vội vã làm gì, không phải em nói người không nguy hiểm sao?"
"Người nào cũng được, dù sao không thể là bọn họ!" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn đoàn người Y Ninh càng ngày càng gần, phiền chán nói, "Chẳng lẽ anh coi trọng người ta? Muốn ở lại thì một mình anh ở lại, tôi muốn rời đi." Cô nói xong muốn cướp lấy tay lái.
Z đè chặt cô, đẩy cô về ghế lái phụ, lạnh nhạt chỉnh lại quần áo bị cô làm nhăn, nói: "Tôi nói không đi sẽ không đi, không nên ý đồ thay đổi quyết định của tôi, cẩn thận kết quả trái ngược." Nói xong dường như sợ Vương Hiểu Thư xù lông, hắn xoa đầu cô, từ từ nói, "Em chỉ cần biết rằng em là người duy nhất mà tôi thực sự muốn giữ lại là đủ rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung."
"Tôi không nghĩ ngợi lung tung." Trên trán Vương Hiểu Thư hiện lên một đóa hoa chữ thập, nhìn vẻ "Thường xuyên phản nghịch suốt ba mươi năm" của Z, lại một lần nữa cảm nhận được sự ngoan cố của người này, hắn hoàn toàn không chấp nhận ý kiến phủ định của người khác, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, mặc dù hắn không lập tức tỏ thái độ, nhưng trong lòng đã nghĩ sẵn kết cục cho mi, bởi vì trong thế giới của hắn, hắn chính là nữ vương!
Haiz, không biết hắn có thật sự muốn cải tà quy chính hay không... Vương Hiểu Thư sầu lo bưng mặt, quay đầu đi, không đành lòng nhìn Y Ninh đang gõ cửa sổ xe bên kia.
Z bình thản đi xuống xe, từ trên nhìn xuống Y Ninh và Âu Dương phía sau ả, cảm giác được cái nhìn đầy địch ý của Âu Dương, vô cùng cao ngạo nhìn lại, Âu Dương chưa từng gặp người bất lịch sự như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
Y Ninh so sánh khí thế giữa hai người này, kiên định vứt bỏ ý nghĩ lựa chọn cao phú suất [1] làm người yêu dự bị, nhưng có lẽ hiện tại Âu Dương cũng không làm người yêu dự bị được, nhiều nhất chính là làm đồ trang trí mà thôi.
[1] Tài phú, dáng người, tướng mạo hoàn mỹ vô khuyết.
Y Ninh cười ngọt ngào nhìn Z, vui vẻ nói: "Em chỉ biết hai người sẽ đi về phía này, bị em tìm được rồi." Ả đắc ý ngẩng đầu lên, "Hiểu Thư đâu? Vương thống đốc lo lắng cho cô ấy lắm, tại sao cô ấy còn cố chấp không chịu về nhà?"
Vương Hiểu Thư không thèm nhìn bọn họ, một chữ cũng không muốn nói.
Z thay cô trả lời vấn đề của Y Ninh: "Xin lỗi, là cô hiểu lầm, là tôi mời cô ấy đi cùng, cô ấy vì tôi thỉnh cầu mà không thể không dành chút thời gian cùng tôi mà thôi."
Âu Dương nắm bả vai Y Ninh, cứng ngắc nói: "Anh mời đại tiểu thư bầu bạn? Anh có biết cô ấy là ai hay không? Còn anh là ai?"
"Tôi biết." Z lạnh nhạt, "Cô ấy tên Vương Hiểu Thư, con gái một của thống đốc Vương Kiệt của Lượng Tử, năm nay 23 tuổi, cầm tinh con thỏ, chòm sao Thiên Bình."
"....." Khóe miệng Âu Dương giật giật, "Anh biết thật rõ ràng."
"Đúng vậy, tôi còn biết anh từng là vị hôn phu của cô ấy, mà bởi vì vị tiểu thư này chen chân, quan hệ của hai người đã tan vỡ." Z lạnh nhạt nói ra lời nói khiến những người ở đây vô cùng khó xử.
Y Ninh không tự nhiên tránh Âu Dương, muốn giải thích: "Không, anh đừng hiểu lầm, thực ra em và Âu Dương..."
"Các người tới tìm tôi hay tìm hắn?" Vương Hiểu Thư nghe không vô thò đầu ra, dựa vào vai Z nhìn bọn họ.