Qua hôm đó, Nhã Phương tâm sự với cô, nhỏ có tình cảm với Hàn Phong là vào lúc hè, trong lúc cô đi du lịch. Hắn đã ra tay cứu Nhã Phương hai lần thoát chết nên mới có tình cảm đặc biệt với hắn. Mà nhỏ sợ cô cũng có tình cảm với hắn nên lúc trước có hỏi, nhưng mà cô lắc đầu bảo không nên đã mạnh dạn tỏ tình với hắn.
Nhã Phương vô tư nói tất cả cho cô nghe, vì thế cô cứ nghĩ nụ hôn kia chắc Nhã Phương không biết cô đã vô tình nhìn thấy.
Kể từ lúc Nhã Phương bộc lộ tâm trạng của mình, cô đã cố né tránh nhỏ, và kể cả hắn.
Nhiều lúc cô không hiểu bản thân mình nữa. Ngay lúc nay rõ ràng rất mâu thuẫn.
Ngược lại, Hàn Phong thấy cô trốn tránh hắn, hắn lại càng khẳng định là cô không có tình cảm với hắn, mà chỉ xem hắn như người bạn không hơn không kém nên mới trốn tránh như thế.
Điều này vượt quá sức chịu đựng của hắn. Cô là người thông minh, tại sao cô lại không biết hành động của hắn là thể hiện tình cảm. Hóa ra, cô lại vô cùng vô cùng thờ ơ hơn tưởng tượng của hắn.
Lại còn việc Nhã Phương đeo đuổi hắn không dứt, hắn cảm thấy, giới hạn giữa tình bạn và tình yêu thật mong manh.
Đến khi không chịu được nữa, hắn mới quyết định tìm cô nói chuyện.
Cô đứng trước mặt hắn, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, không có bất kì cảm xúc nào.
-“Cậu có thể bỏ bộ mặt đó đi được không?”
Giọng hắn có vẻ kìm nén cơn tức giận, còn cô nghe xong chỉ nhíu mày.
Hắn không muốn nhìn ánh mắt đó của cô nữa, liền lôi cô lên xe mình rồi lái xe đi. Trong lúc xe đi nhanh nên cô đành bám vào hông hắn, cũng không có ý phản đối về hành động của hắn.
Địa điểm hắn đưa cô đến là bờ biển, nơi mà lần đầu tiên cô thấy được mặt trời mọc, khoảnh khắc đó đã làm cô rung động nên cô không thể nào không nhớ.
Đến nơi cô tự động xuống xe, nhìn hắn như muốn nói hắn có chuyện gì nói đi. Cô cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng bây giờ cô không có can đảm hỏi, đành để hắn lên tiếng.
Hắn đưa tay, kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy cô. Lúc đầu cô có hơi ngạc nhiên vì hành động này nhưng cô để yên như vậy, không có bất cứ hành động gì.
-“Cậu…thật sự không có một chút tình cảm nào với tôi.”
Cô nghe xong, có hơi nhíu mày nhưng lúc sau lại lắc lắc đầu. Xong cô đẩy hắn ra, vẫn là hành động cũ, cô đưa tay lên đặt ở ngực trái hai người.
_Ngu ngốc.
Cô chỉ ghi đúng hai chữ rồi đến bên chồi đá, nhìn xuống biển. Màn đêm đã bắt đầu buông xuống, gió cũng bắt đầu nổi lên.
Hắn đi theo sau cô, nghĩ mãi cũng không hiểu cái hành động lặp đi lặp lại của cô những ba lần ấy là có ý nghĩa gì, là đáp án cho câu hỏi trong lòng hắn, hay là một ý nghĩa khác mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
-“Thư.”
Một tiếng gọi, chỉ một tiếng thế thôi, vậy mà vừa nghe xong, thân hình cô như khẽ run rẩy. Nhưng là vẫn không quay người lại.
Cô biết hắn có tình cảm với mình, cũng biết mình có tình cảm với hắn. Nhưng mục tiêu của cô là muốn người đó toàn tâm toàn ý để ý đến mình, không có ai khác. Đối với người ấy cô là duy nhất, cô thật sự không muốn giống như mẹ trước đây, bị người đàn ông đó bỏ rơi. Cô thật sự không muốn một chút nào.
Trước khi cô chấp nhận tình cảm của hắn, cô phải xác nhận thật ra giữa hai người có sợi dây ràng buột và mãi mãi không bao giờ đứt không, nếu không, khi dồn quá nhiều tình cảm vào, lúc này đây cô sẽ không dứt được.
Không ai biết được lời thề của cô sau ngày ông ta bỏ mẹ đi, đó là khi đã quyết định yêu một người, cô sẽ yêu suốt đời, không ai khác ngoài người ấy nữa.
Thế nên khi muốn chấp nhận tình cảm này, cô phải để hắn trải qua thử thách, chỉ cần tình cảm cả hai sâu đậm.
Thế nhưng không phải, cô sợ chỉ là một phút nông nổi của tuổi trẻ mà làm cô mất đi tương lai nên cô cố làm mắt mù, giả vờ như không biết sự tồn tại về cái tình cảm bồng bột này.
Với cả, cô cần một người thật sự hiểu mình.
-“Cậu biết không, tôi rất ấn tượng với cô bé 6 tuổi năm đó, cô bé có mái tóc dài, đôi mắt xanh biếc. Cô ấy có đôi mắt biết cười, cô ấy đã an ủi tôi vào lúc tôi thấy cuộc đời bế tắc nhất. Đó là lần tôi gục ngã đầu tiên trong đời, cô ấy đến bên tôi, nở nụ cười rồi dìu tôi đứng dậy sau cơn vấp ngã. Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc ấy, ánh mắt ấy, lời nói ấy. Nhưng giờ đây, cô gái ấy ở trước mặt tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt vô cảm, cũng không còn là màu xanh biếc, cũng không còn tiếng cười, và cũng không còn giọng nói. Nhưng tôi không thể quên được, giống như, người con gái ấy đã ghim chặt vào tim tôi, chỉ làm tôi muốn cô ấy ở bên.”
Cô chấn động, mi mắt khẽ rung. 6 tuổi, cô cũng nhớ có một lần cô thấy một cậu bạn ngồi bên công viên, cậu cứ khóc như vậy suốt hai tiếng đồng hồ. Chẳng hiểu sao cô lại thấy thương thương, thế là lại an ủi. Vậy mà cậu ấy không ngừng khóc, cứ nói “Mẹ mất rồi, mẹ thật sự mất rồi” làm lòng cô chua xót. Với tình cảnh như thế, một đứa trẻ sẽ làm được gì. Vậy mà cô đã nói “Mẹ cậu không mất, mà là mẹ cậu trở thành thiên thần, sẽ phù hộ cho cậu mãi mãi, mẹ cậu mà biết cậu khóc, bà sẽ rất đau lòng.”
Lúc đó nghe cô nói xong, cậu nhóc đó mới thôi khóc, nhưng vành mắt cậu đỏ hoe, ở trong mắt còn bọng nước.
Thời gian qua lâu rồi, cô cũng quên mất đi cậu bé đó. Vì có lẽ do lúc đó cậu ta khóc nên cô không để ý đôi mắt. Vậy mà giờ, nghe hắn nói, cô không ngờ cậu nhóc đó lại là hắn.
Mà cô bất ngờ hơn, sao hắn biết cô có đôi mắt màu xanh, nếu trước kia cô không che giấu thì hắn biết cũng là lẽ đương nhiên, nhưng lúc này cô che giấu rất kĩ, hắn biết từ khi nào.
Cô cũng không biết được, hóa ra hai người đã gặp nhau rất lâu, hắn cũng tìm cô rất lâu, vì hắn có ấn tượng sâu sắc nên mới tìm cô gái có đôi mắt xanh ấy. Thế mà khi nhìn thấy Ly Thư, hắn đã vội phủ định đó không phải là cô nhóc năm xưa ngay lập tức. Cô sẽ không thể nào biết được ánh mắt đó đã ghim vào tâm trí của hắn như thế nào, thể như sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.
Lần đầu gặp nhau ở siêu thị, hắn bị cô tạt xô nước bẩn lên đầu vì hắn từ chối tình cảm của người con gái khác và làm cô ấy khóc, hắn không thể tưởng tượng ra được lúc đó mình đã mất mặt như thế nào. Nên hắn mới quyết tâm sẽ trả thù cô. Nào ngờ trò chơi chỉ mới bắt đầu, hắn đã phải dừng lại vì hắn vô tình biết được, người con gái hắn tìm kiếm bấy lâu chính là người hắn định trả thù.
-“Lúc đầu tôi cố gắng tìm kiếm cô ấy, chỉ một nói một lời cảm ơn đã bỏ quên từ lâu, nhưng đến khi gặp cô ấy rồi, tôi lại quên mất lời cảm ơn mà muốn có được cô ấy, dùng tất cả để che chở, bảo vệ.”
Cô không nói gì, vẫn đứng yên bất động.
Hắn lại tiếp tục “Cậu ngốc thật hay chỉ giả ngốc, rõ ràng cậu biết tôi có tình cảm với cậu, sao cậu mãi mãi trưng bộ mặt đó ra với tôi.”
_Không cần thiết. Tôi muốn về.
Cô cụp mi mắt, bước nhanh lại hướng xe, như thể muốn về thật. Hắn trừng mắt nhìn cô, không thể ngờ được lời thổ lộ của hắn cô lại không để vào tai.
-“Cậu trả lời đi, thật ra cậu có tình cảm với tôi không?”
Hắn bóp mạnh vai cô, ánh mắt tràn ngập sự tức giận không giấu được.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tức giận của hắn tự dưng biến mất, là biết mất hoàn toàn khi thấy hành động của cô.
Cô kiễng chân lên, chỉ hôn một nụ hôn nhẹ vào môi hắn, đủ trả lời tất cả câu hỏi. Hắn nhất thời bất động, thả lỏng tay ra, cảm giác hỗn loạn chưa từng có.
Lúc trước Nhã Phương chủ động hôn hắn, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét, không lấy một chút cảm xúc gì, nên hắn lập tức đẩy ra. Còn đây, cô chỉ hôn thoáng qua, là một nụ hôn hoàn toàn nhẹ nhàng. Vậy mà cả người hắn run run, nhịp tim lại không thể nào tự chủ mà đập liên hồi như đánh trống. Một cảm giác vô cùng phấn khích.
Ánh mắt cô long lanh nhìn hắn, không trốn tránh mà trực tiếp đối diện. Điều này làm hắn càng không thể nào tin được. Hoặc là hắn cảm thấy hạnh phúc đến mức không dám làm gì tiếp theo.
_Về thôi, tối rồi, Phong.
Lúc này, cảm thấy cô nói gì cũng tuyệt cả, thế là gật gật đầu, môi cười đến mức không che giấu được tâm trạng của hắn.
Lúc về, cô ôm ngang hông hắn, áp mặt vào lưng hắn. Hắn mới biết, thật sự cô đã chấp nhận mình.
Cô đã từng nghĩ, Nhã Phương thích hắn, nhưng chắc có lẽ không sâu đậm. Mà tình cảm một phía cũng rất đau khổ. Thế nên cô mới quyết định ích kỉ một lần. Nếu cô đã đặt tâm tư lên một người, thì người đó sẽ là mãi mãi.
Cô muốn, hắn toàn tâm toàn ý với mình.
Hắn chở cô về biệt thự, cô cười như chào tạm biệt rồi vào nhà. Hắn nhìn cô cười, bất giác lòng rung động, liền cúi đầu hôn vào trán cô.
-“Vào đi.”
Người mở cửa là Ly Thư, nhìn thấy cảnh đó, lập tức chau mày.
-“Này này, dù gì cậu cũng là hôn phu của tôi, làm gì có chuyện hôn em vợ như thế chứ.”
Cô chau mày khi nghe Ly Thư nói, lại liếc mắt nhìn hắn như thể không hiểu gì và cần giải thích.
-“Đã hủy ngay từ lúc cậu theo đuổi Thành Danh rồi.”
Hắn nhướng mắt lên nói với Ly Thư, cô ta liền bĩu môi, kéo Kì Thư vào nhà.
-“Mối quan hệ không rõ ràng, biến đi.”
Giọng Ly Thư có chút trêu đùa.
Hắn cũng không so đo, nhìn cô rồi lên xe phóng đi mất hút.
-“Vào nhà tắm rửa ăn cơm đi.”
Phát hiện mấy hôm nay của cô là Ly Thư tự dưng tốt với cô một cách lạ thường, tìm kiếm lí do cách mấy cũng không hiểu tại sao thái độ lại quay chóng mắt như thế. Nhưng vậy cũng tốt, không có gì xấu với cô cả.
Thế là cô gật đầu, đi vào nhà.
Ông Dương Trực đang ngồi xem báo, bà Ngọc Lan thì đang dọn đồ ăn ra bàn, giống như đợi cô về rồi mới ăn vậy. Tự dưng cảm động, cô mỉm cười như chào với cả nhà rồi nhanh chóng lên lầu tắm rửa. Cô làm nhanh nhất có thể rồi xuống ăn với cả nhà. Bỗng dưng cô có cảm tưởng một ngôi nhà hạnh phúc là đây.
Bữa ăn diễn ra rất ấm áp, cô cảm thấy như vậy thật tốt, một gia đình đúng nghĩa, chỉ tội mỗi mẹ Hồng vẫn lui thủi một mình ở nhà. Nhưng không sao, cô sẽ thường xuyên về thăm bà. Còn bây giờ cô phải đối tốt với người thân thiết của mình.