"Tôi quá đáng sao? Làm sao bằng vợ chồng bà được? Tôi cũng chỉ làm việc này vì con tôi thôi, làm sao tôi biết được chồng tôi có để lại tài sản gì cho cái con đó hay không. Thằng Thành nhà tôi nó giỏi giang ngoan ngoãn như vậy nó phải được nhiều hơn chứ"
"Bà đừng quá tham lam, bà đã chiếm hết tình yêu của bố con bé rồi, đã tống con bé vào cô nhi viện rồi bây giờ còn muốn nhiều như vậy nữa. Bà không cho tôi đến cô nhi viện thăm con bé giờ còn ép tôi làm chuyện này, bà có lương tâm không hả?"
"Bà bỏ cái thói dạy đời người khác đi. Tốt hơn hết là cho chúng nó cưới nhau đi, rồi viết một bản cam kết con Hân không muốn nhận một đồng xu nào của nhà chúng tôi"
Bà Hạnh nghẹn ngào, mắt đã đỏ hoe trên khuôn mặt già nua khắc khổ.
"Chào bà, nhớ lời tôi nói, nếu không tôi tung hết bằng chứng thì gia đình bà sẽ không được như bây giờ nữa đâu"
Hạ Sương bên này cúi mặt xuống nhếch môi cười. Hoá ra là mẹ anh Triết hại chết mẹ của cô gái kia, thảo nào bà ấy yêu thương cô ta như vậy. Anh Triết sẽ thuộc về mình, chắc chắn người đàn ông ưu tú đó phải là của mình. Sương bỗng thấy trong lòng mình rộn rã tươi vui. Rồi bỗng nhiên cô nhíu mày, trước hết phải tìm bằng chứng đã. Nhìn sang bên cạnh hai người phụ nữ kia đã đi tự lúc nào.
"Alo, xin lỗi không phải đến nữa nhé. Anh cứ gửi bản thiết kế qua email tôi duyệt, chứ giờ tôi có việc gấp"
Nói xong cô đứng dậy, gọi thanh toán, hào phóng tip thêm cho bồi bàn mấy trăm.
(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)
***
Bà Hạnh đứng trước mộ, những cơn gió thổi tạt vạt váy của bà sang một bên trông vô cùng chật vật khổ sở.
"Thạch Thảo, mình có lỗi, vợ chồng mình đã sai. Mình không cầu mong cậu tha thứ cho mình, mình chỉ xin cậu cho phép mình chăm sóc con gái cậu. Thảo à, mình thật sự thương bé Hân. Mình coi nó như con gái mình chứ không phải là vì đền bù lỗi lầm đã gây ra với cậu mà mình đối xử tốt với con bé. Mình xin được giành cả cuộc đời về sau để bù đắp cho con bé. Chỉ mong cậu, mong cậu tác thành cho hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ thật sự yêu nhau, chúng không có tội.
Bà quỳ gục xuống, nước mắt chạy dọc theo những khe rãnh của vết chân chim nhuốm toàn khuôn mặt của bà bỏng rát. 17 năm trước nếu vợ chồng bà không ham hư vinh mà cứu Thạch Thảo thì giờ này cậu ấy vẫn sống tốt, con bé Hân cũng sẽ không lâm vào tình cảnh có nhà mà như mồ côi như bây giờ.
***
Bên này Hạ Sương bắt đầu điều tra về thân thế của Hân. Tất cả những gì cô ta thu được là ông Long có một đời vợ và một đứa con gái. Vợ ông ta sau đó bị đột quỵ chết, chỉ 5 tháng sau ông ta đưa vợ và con riêng về nhà lập chính thất, đến năm con gái ông ta được 8 tuổi thì vợ chồng ông ta tống cô gái vào cô nhi viện. Cô gái đó hiện đang là người yêu của anh Triết.
Nhưng sao theo lời của bà Hạnh thì bà ta ân hận vì hại chết người đàn bà kia? Như vậy việc này hẳn có uẩn tất gì?. Cái chết vì đột quỵ hẳn là giả? Tại sao lại liên quan đến bà Hạnh?
Hạ Sương mở máy tính, vào google tìm kiếm thông tin về vợ của chuỗi cửa hàng đá quý JW, tuy nhiên không có thông tin gì cả. Rất có thể thời gian đó ông Long chưa thành công như bây giờ và mạng internet cũng chưa phát triển nhiều. Vậy thì lấy bằng chứng ở đâu ra đây? Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hạ Sương lật đật đến bệnh viện, chạy vào phòng giám đốc bệnh viện.
"Ba, ba à con có chuyện này muốn hỏi"
Ông Sang nhìn con gái, hiếm khi thấy nó vội vàng hấp tấp như thế này.
"Sao vậy con? Có chuyện gì à?"
"Ba, ba có biết ông Long chủ chuỗi cửa hàng đá quý JW không?"
Ông Sang ngờ vực nhìn con gái "Con biết gia đình đó?"
"Vâng, bố nói cho con biết chuyện của gia đình họ năm xưa đi"
"Năm xưa có gì đâu mà nói, thì cũng như bao gia đình khác thôi. Sao tự dưng con hỏi làm gì?"
"Bố nói cho con đi, bà vợ của ông Long không phải chết vì đột quỵ đúng không?"
"Con đừng có võ đoán linh tinh"
"Bố, con là bác sĩ tâm lý, nhìn biểu hiện của một người con có thể biết người đó có nói dối hay không"
Ông Sang tránh cái nhìn của con gái. Thật sai lầm khi cho nó đi học ngành tâm lý.
"Không phải chuyện của con, đừng quan tâm"
"Có liên quan đến con, bác Hạnh là mẹ của người con yêu. Bố nói đi, không thì con sẽ tìm hiểu đến cùng"
Ông Sang thở dài, sự việc xảy ra gần 20 năm trời, ông đã cố tình quên nhưng sao con gái ông lại muốn đào lên thế này.
"Cũng không có gì lớn lắm. Năm xưa ông Tuyên là một bác sĩ giỏi đứng chính nhiều ca phẫu thuật. Tuy nhiên hôm đó đưa vợ của ông Long vào thì ông Tuyên từ chối mổ cho bà ấy mà mổ cho một ca khác"
Như vậy cũng bình thường thôi mà nhỉ, nghề bác sĩ đâu thể cứu được tất cả mọi người chứ. Dường như ông Sang đọc được suy nghĩ của con gái.
"Cái chính là, bà Hạnh và vợ ông Long lại là hai người bạn rất thân"
Hạ Sương nhíu mày, rất thân sao? Như vậy là bà Hạnh đã mắc tội gián tiếp hại chết chính bạn thân của mình rồi. Mà kể cũng lạ, chồng mình là bác sĩ sao lại không cứu bạn thân? Hay là ông Tuyên yêu mẹ của Hân? Hạ Sương nhếch môi cười sung sướng, ông trời thật là không bạc đãi mình mà.
Ánh mắt Hạ Sương loé lên “Ba, vậy ông Tuyên với bà Thảo có…?”
Chưa kịp nói hết ông Sang đã ngắt lời “Không phải như con nghĩ”
Hạ Sương vội vàng chào ông Sang rồi ra khỏi bệnh viện. Ông Sang nhìn theo con gái, tự dưng cảm thấy rất lo lắng.
Hạ Sương đứng ở cửa nhà ông Tuyên, tay cầm giỏ hoa quả bấm chuông mấy lần.
Người làm ra mở cửa, chào hỏi cô. Người làm quen mặt với Hạ Sương, đây là người yêu của cậu Triết nhưng mấy năm nay không thấy ghé tới. Bây giờ cô ấy còn xinh đẹp hơn xưa. Nhớ năm ấy lúc chia tay, cậu Triết buồn bã một thời gian dài, còn chuyển ra ở riêng. Từ ngày cô Hân tới đây thì cậu ấy mới năng về nhà, lại còn rất vui nữa. Người làm đang thắc mắc không hiểu cô Sương đến đây làm gì khi cậu Triết đã có người yêu mới rồi.
Bà Hạnh xuống nhà nhìn thấy Hạ Sương đã có vẻ không vui. Nhưng bà vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng.
"Chào cháu, từ hồi về nước không thấy qua chơi"
Hạ Sương hơi tẽn tò, quả thật cô yêu Triết nhưng ít khi qua nhà ông bà Tuyên.
"Dạ cháu cũng bận bác ạ. Với lại cháu nghĩ hai bác không tiện, dù sao hai bác cũng sắp có con dâu mới rồi"
Nhắc đến con dâu mới, bà Hạnh cười tươi như hoa.
"Ừ, con bé nó ngoan và đáng yêu lắm. Nhọc nhằn khó khăn gì của thằng Triết nó cũng chia sẻ hết"
Bà Hạnh nhớ tới mấy năm trước Hạ Sương bỏ con trai bà lúc nó chưa có sự nghiệp gì đã sôi máu trong lòng.
Hạ Sương giận đến tím mặt nhưng vẫn cố ngọt nhạt.
"Dạ vâng, cháu cũng gặp cô ấy mấy lần rồi, trông cũng dễ thương... Uhm... lại là con gái bạn thân của mẹ nữa, thì chắc là hợp với bác rồi"
Bà Hạnh giật mình, mặt đã tái lại. Nó nói cái gì vậy, tại sao nó biết được chuyện đó. Nhìn sắc mặt của bà Hạnh, Hạ Sương cười khẩy trong lòng, trúng tim đen của bà ta rồi.
"Phải không bác, cháu cũng có biết qua cô Thạch Thảo một chút. Cháu nhớ không nhầm thì cô ấy rất giống với Tú Hân, phải không bác?
Bà Hạnh đang không biết làm thế nào thì ông Tuyên đi xuống. Ông nhìn sắc mặt vợ có chút lo lắng.
"Có chuyện gì sao, bà không khoẻ chỗ nào à? Tôi gọi thằng Triết về khám xem sao”
“Tôi không sao, ông đừng gọi con, tôi chỉ choáng váng một chút thôi, hôm nay trời oi quá”
Hạ Sương kín đáo quan sát ông Tuyên, có vẻ như ông ấy rất yêu vợ, vậy thì sẽ không có chuyện ông ta vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi vợ.
"Chắc là bác Hạnh hơi mệt. Thôi cháu xin phép về đây. Hôm khác cháu sẽ đến chơi với hai bác sau"
Sương đi rồi, bà Hạnh mới ôm ngực ngồi xuống ghế.
"Ông ơi làm sao bây giờ, con nhỏ đó nó biết tôi và Thạch Thảo là bạn thân"
Ông Tuyên hơi thảng thốt một chút nhưng rồi bình ổn lại ngay. Ông vỗ vai bà an ủi.
"Bà đừng lo lắng, chắc là nó cũng chỉ đoán thôi, vì con bé Hân rất giống bà Thảo. Hoặc nó nghe người ta nói về mối quan hệ của bà ngày trước thôi"
“Tôi cũng mong như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng. Con bé này, nó không hề đơn giản như vẻ ngoài. Tôi chỉ sợ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”
“Bà đừng quá lo lắng, chúng ta cũng đã già rồi, có thể sự thật không giấu được mãi. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không để bà liên luỵ. Vả lại không phải mỗi chúng ta, việc này còn liên quan đến nhiều người, những người đó sẽ phải có trách nhiệm giữ bí mật”
Ông bà nhìn nhau thở dài, không biết sự việc gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mấy năm nay gặp lại con bé Hân, những hình ảnh năm đó lại trở đi trở lại trong tâm trí ông Tuyên, rõ mồn một, đau buồn và thương tâm đến nhói lòng.
Nước mắt tường vi - Chương 24: 17 năm trước
Hồi đó, ông Tuyên là một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất bệnh viện công của thành phố. Còn ông Sang là giám đốc và cũng là người sáng lập ra bệnh viện quốc tế lớn nhất thành phố AnLux.
Nhà ông Tuyên rất nghèo, nói là làm bác sĩ có thể kiếm được nhiều tiền nhưng ông lại là người có y đức, không bao giờ có chuyện nhận phong bì phong bao như người khác, cũng chẳng hề có chuyện ông làm ở phòng khám tư. Ông muốn chuyên tâm cứu người bệnh trong bệnh viện.
Hôm ấy, vốn ông Tuyên không có ca trực, nhưng 11 giờ đêm lại nhận được cuộc điện thoại của giám đốc bệnh viện AnLux mời ông đến gấp, có ca mổ khẩn cấp cần một người có tay nghề như ông. Bà Hạnh vội vàng sửa soạn cho chồng đến bệnh viện. Chạy đến cổng bệnh viện thì thấy một băng ca người bệnh đầy máu được chuyển xuống, ông Tuyên kịp nhìn thấy bạn thân của vợ nằm trên cáng được bác sĩ đẩy nhanh vào phòng cấp cứu. Quanh người bà là dây rợ chằng chịt, tình huống đang vô cùng nguy cấp.
Lúc đó, ông đã định chạy theo vào nhưng bị ông Sang ngăn lại, nói có một ca sinh thiếu tháng phải mổ đẻ khẩn cấp và điều ông vào phòng mổ. Ông Tuyên không chịu, khăng khăng phải vào cứu bạn thân của vợ. Sảnh bệnh viện lúc đó rất đông bác sĩ chứng kiến cuộc cãi vã của họ.
“Tôi là bác sĩ phẫu thuật, không phải bác sĩ đỡ đẻ. Một ca mổ đẻ bình thường cần đến tôi sao? Người kia đang nguy kịch, tôi phải vào đó” Ông Tuyên hét lên.
“Anh không phải là bác sĩ của bệnh viện này, anh được mời đến đây để mổ đẻ” Ông Sang gằn giọng.
“Nếu không phải là bác sĩ của bệnh viện này, tôi không làm ca này. Tôi chuyển bệnh nhân kia về bệnh viện thành phố”
Đã đến nước này, ông Sang không thể giữ bình tĩnh được nữa. Ông ta kéo ông Tuyên vào phòng riêng.
“Anh có muốn chức trưởng khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện công thành phố không?”
Ông Tuyên khựng lại. Cái giá đưa ra của ông Sang quá lớn. Bao nhiêu năm ông làm việc cần mẫn, luôn được lãnh đạo đánh giá cao nhưng không được thăng chức. Là bởi ông không có quyền, không có tiền. Mà đồng lương bác sĩ còm cõi không đủ nuôi vợ con. Nhưng ý nghĩ ấy vừa loé lên trong đầu đã bị hình ảnh bà Thảo người đầy máu đè xuống. Ông nuốt nước bọt, cảm thấy như không thể hô hấp nổi.
Ông Sang quan sát nét mặt của ông Tuyên, nhỏ giọng cười cười.
“Tôi biết bệnh nhân kia là bạn thân của vợ anh. Nhưng tôi đảm bảo sẽ phân bác sĩ tốt nhất của bệnh viện tôi vào ekip mổ cho cô ấy, sẽ không có vấn đề gì xảy ra”
“Với lại, ca sinh mổ lần này là con gái của công ty bất động sản An Phú,ông đã nghe danh rồi chứ. Người ta đã yêu cầu đích danh anh mổ chính. Anh từ chối như vậy liệu có nể mặt người ta không?”
Lời ông Sang chầm chậm tiếp tục đánh vào tâm lý ông Tuyên “Anh Tuyên à, cuộc đời này không có nhiều cơ hội và cơ hội chỉ đến vào thời điểm nào đó trong đời. Tôi thấy anh có một cậu con trai học rất giỏi, cậu bé cũng có ước muốn đi du học. Tôi nghĩ là anh nên tạo cơ hội cho cháu nó phát triển tương lai”
Nghĩ đến con trai, ông Tuyên đầy tự hào và hãnh diện, nếu có môi trường tốt, thằng bé nhất định sẽ thành tài. Ông Tuyên cúi mặt, cắn chặt môi từng từ từng ngữ phát ra chậm rãi.
“Anh phải đảm bảo Thạch Thảo được bác sĩ mổ giỏi nhất bệnh viện này đứng chính”
“Được, tôi đảm bảo tất cả những gì tôi nói” Ông Sang chắc nịch vỗ vai ông Tuyên. Ông Tuyên thở dài, đi vào phòng mổ đẻ.
Đang miên man trong câu chuyện thì tiếng chuông cửa reo lên. Bà Hạnh nhìn ra, vội vàng định thần tâm trí lại rồi ra mở cửa. May quá con Sương vừa về xong.
"Hai đứa về rồi sao, không gọi mẹ đưa xe nhà đi đón"
"Bọn con đi taxi được mà mẹ"
Hân vừa vào cổng đã ôm riết bà Hạnh. Bà cưng chiều vuốt tóc cô.
"Thế nào, con có thích chuyến đi không? Thằng Triết có làm gì khiến con buồn không, có đưa con đi chơi không?"
"Con có đi chơi, còn tới thăm Nhạn Phương, còn mua nhiều quà cho hai bác nữa. Chưa bao giờ con được đến Anh, thích lắm bác ạ"
"Từ nay bác sai thằng Triết năm nào cũng phải đưa con đi du lịch đó đây"
Hai người cười vang, Hân cứ tíu tít bên cạnh bà Hạnh. Triết nhìn cảnh trước mặt trong lòng ngập tràn hạnh phúc, vợ tương lai của anh hợp mẹ chồng hơn cả chồng rồi.
Hôm nay bà Hạnh vào bếp làm rất nhiều món ngon. Hân cứ loay xoay bên cạnh bà, cô thật sự muốn trở thành một người phụ nữ của gia đình như bà Hạnh. Nhớ lại lúc trước, khi chưa gặp anh, cô rất ghét nấu nướng, việc đó hoàn toàn đùn đẩy cho Lam. Chẳng hiểu tại sao khi yêu anh, cô luôn muốn tìm hiểu sở thích ăn uống của anh, luôn muốn tự mình nấu những món anh thích. Nghĩ đến cảnh anh ăn những món mình nấu và khen ngon, cô bất giác mỉm cười.
Triết đã thay đồ đi xuống, chen giữa mẹ và người yêu.
"Hai người làm gì mà loay hoay cả buổi vậy, lại còn bí mật nữa"
Hân nâng đĩa chả giò lên cho anh nhìn "Em đang học làm món này này"
Triết vuốt sợi tóc dính mồ hôi trên trán Hân, thấy mặt cô đỏ bừng trông đến đáng thương. Anh biết cô là người hướng ngoại, không thích chuyện bếp núc. Vậy mà giờ lại cố học những món này, đúng là toàn tâm toàn ý vì anh.
"Hai người không cần bày biện quá nhiều món đâu, cuối tuần để nghỉ ngơi, thích thì gọi đồ về cho đỡ mệt"
Bà Hạnh trở đũa cả gõ lên đầu con trai một cái.
"Thằng khờ này, có biết là con bé học cả buổi vì con không hả"
Miệng Triết méo xệch đưa tay sờ trán "Mẹ, không lẽ con không hiểu sao, con chỉ không muốn mẹ và Hân vất vả thôi"
Bà Hạnh cười tủm tỉm, hoá ra thằng con trai bà cũng biết ý rồi, không khờ khạo vô tình như ngày xưa nữa. Cũng nhờ con bé này, khiến con trai bà thay đổi theo hướng tích cực hơn.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Triết liên tục gắp đồ ăn cho Hân. Cô lừ mắt nhìn anh nhưng anh không hiểu gì, cứ vô tư quan tâm người yêu như thể cả thế giới chỉ có đôi ta vậy.
"Hai đứa cứ tự nhiên, không cần phải ngại ba mẹ, đằng nào cũng về sống với nhau, tình cảm săn sóc được cho nhau là tốt"
Hân đỏ mặt xấu hổ, sống với nhau sao? Cô chưa từng nghĩ đến điều này, sống với anh trong một gia đình sẽ như thế nào nhỉ? Dù chưa nghĩ đến cảnh chung sống của vợ chồng sau này nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải xa anh là trong lòng cô đã thấy cồn cào rồi.
Ông Tuyên gắp một miếng cá đặt vào chén bà Hạnh rồi chậm rãi nói.
"Hai đứa kết hôn sớm được không? Ba mẹ cũng già rồi, thèm một đứa cháu bế bồng cho vui" ông đưa mắt nhìn bà.
"Ba con nói đúng đó, hai đứa cưới nhau đi, sau đó muốn ở riêng cũng được. Hoặc hai đứa đi đăng ký kết hôn sớm, mẹ không chờ được nữa rồi"
"Bác..."
"Tuân lệnh ba mẹ"
Triết cười tươi nhìn Hân đang nhìn mình ngơ ngác, ánh mắt say mê cô không dứt được.
Ăn xong ngay lập tức Triết không chờ được đến ngày mai, kéo Hân đến Uỷ ban thành phố. Anh muốn đăng ký kết hôn ngay. Anh muốn rước cô về nhà, không thể chịu được thằng kiến trúc sư suốt ngày cứ kè kè bên cô ấy.
Ăn cơm trưa xong Triết một hai kéo cô ra xe đi đăng ký kết hôn. Nghĩ về cảnh tương lai sống chung một nhà, cô nở nụ cười hạnh phúc. Cuộc đời cô thật may mắn khi có anh bên cạnh, lại có bố mẹ chồng vô cùng tâm lý nữa.
Xe đang lách qua dòng người để đi đến uỷ ban thành phố thì chuông điện thoại của Triết vang lên dữ dội.
“Alo, cái gì. Tôi qua ngay”
Nhìn vẻ mặt của Triết có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra. Hân lo lắng quay sang anh hỏi dồn “Anh, sao vậy?”
“Uh, bây giờ mình qua nhà Phong trước đã, Lam bỏ đi rồi”
Hân quýnh quáng, cái gì mà Lam bỏ đi. Cậu ấy mấy hôm trước còn nhắn tin cho cô là về quê, làm sao có thể bỏ đi như vậy? Cậu ấy rất yêu anh Phong cơ mà. Hân lật đật lấy điện thoại ra gọi cho Lam nhưng không được, nhắn tin facebook, zalo không trả lời.
Hai người đến nhà Phong đã thấy Tú ở đó, cô giật chai rượu trong tay Phong.
“Trời ơi hai người đến rồi. Ông đến chết mất với cái thằng này. Ông đang vướng một đống sổ sách ở công ty nó gọi ông đến đây. Ông vừa đến nó nắm cổ ông nó đè ra hun hít mồm cứ Lam Lam. Tởm lợm quá, của hai người tất. Ông đi cọ mồm”
Hân nhìn mấy vỏ chai rượu bên cạnh bàn, lại nhìn sang người đàn ông không còn sức sống, râu ria lởm chởm đôi mắt đục ngầu. Bất chợt một nỗi chua xót dâng lên cánh mũi. Lam, cậu đi đâu không nói một lời.
“Cậu đừng uống nữa, tỉnh táo mà đi tìm cô ấy chứ!”
“Cô ấy đi rồi, bỏ tôi đi thật rồi. Cô ấy đinh ninh tôi có liên quan đến cái chết của ngoại” Phong rũ mắt cầm chai rượu đưa lên miệng.
Hân thẫn thờ, Lam thật sự bỏ đi sao? Con nhỏ này sao đi lại không nói với cô một lời? Sao cô có cảm giác chuyện này có gì đó lạ lùng.
“Tôi xin lỗi hỏi câu này, anh có nghĩ cậu ấy bị Diệp Anh bắt cóc không?”
Phong im lặng, Triết nhíu mày suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Anh quen Diệp Anh từ nhỏ. Nó là đứa tiểu thư nhõng nhẽo đỏng đảnh nhưng cũng rất nhát, không có gan làm điều đó đâu”
Anh quay sang Hân thấy mắt cô đã đỏ hồng “Em đừng lo, chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy thôi”
Vì chuyện của Lam, Hân nhất định không chịu đăng ký kết hôn. Ngày nào còn chưa tìm được tin tức của bạn cô còn chưa thể yên tâm hạnh phúc một mình.
Hai người ra xe, thắt dây an toàn xong Hân bỗng nhìn sang Triết hỏi.
“Anh này, liệu có khi nào chúng ta đang yêu nhau thắm thiết như vậy rồi một ngày nào đó lại phải chia xa như họ không?”
“Em đừng nghĩ linh tinh, chúng ta yêu nhau không có rào cản ràng buộc nào cả. Làm sao có chuyện xa nhau được, trừ phi em cố tình rời xa anh” Triết lau nước mắt trên mặt cô “Em đừng lo lắng, chắc chắn Phong sẽ tìm được Lam về, hai người bọn họ sinh ra là của nhau, giống như anh và em vậy”
Hân nhìn anh nói chắc nịch lòng ấm lại. Cô sẽ không rời xa anh đâu, dù có việc gì xảy ra đi chăng nữa cũng không có chuyện đó. Cô yêu anh, yêu rất nhiều!