"Em đi đâu từ chiều vậy? Sao mồ hôi nhễ nhại thế. Anh mua đồ ăn rồi, em ăn đi"
Nhìn nét mặt của Hân anh đoán đã xảy ra chuyện gì đó.
"Hân, có gì khó khăn em nói với anh. Anh sẽ cùng em chăm sóc Tròn, hai bé cũng là con anh. Chúng ta sống với nhau từ nhỏ em đừng ngại ngần mà làm gì dại dột"
Hân nhìn anh Duy cười "Không có gì đâu, em đi ngoài đường tắc hơi mệt chút thôi"
"Em về ngủ đi, đêm nay anh ở lại với Tròn. Em phải nghỉ ngơi còn có sức lo cho con nữa"
Hân gật đầu, tâm trạng hoang mang ra khỏi bệnh viện. Rồi đột nhiên trong đầu lóe lên một cách có thể kiếm tiền. Chân bước quýnh quáng lên xe buýt.
Hân đứng ở cổng viện huyết học, nơi đây chắc chắn sẽ có người cần máu. Cô chưa kịp dò hỏi thì một ông xe ôm đã xáp lại gần nói nhỏ.
"Đứng đây làm gì? Có bán máu không? Giá cao nhất chỗ này"
Hân trố mắt ngạc nhiên, cô đâu có nói sao ông ta lại biết. Không cần suy nghĩ cô gật đầu. Lập tức người đàn ông ra hiệu cho cô lên xe. Ông ta chở cô vào trong một ngõ sau bệnh viện bảo cô ngồi chờ. Ông ta cầm cái giấy xét nghiệm máu của cô nhìn rồi nói.
"Nhóm máu O ở viện người ta chỉ trả tối đa 1 triệu 1 đơn vị, chúng tôi trả tận 2 triệu, thấy sướng chưa. Vào bệnh viện bán có mà hâm, mấy trăm ngàn chẳng bõ bồi bổ sức khoẻ"
Hân chẳng nghe được ông ta nói gì, chỉ mong nhanh bán được máu còn cầm tiền.
Người đàn ông mới dẫn cô vào một căn phòng kín sau cùng của ngôi nhà. Tại đây như một phòng khám nhưng rất thô sơ không nhiều dụng cụ, đã có một người mặc blouse trắng ngồi chờ. Khi thấy cô vào ngay lập tức xé bao ống tiêm, chuẩn bị sẵn sàng.
Hân vén tay áo lên để lấy ven, chiếc kim to cắm sâu vào mạch, máu chạy từ cơ thể cô rút ra ngoài đầy ống.
"Được rồi" vị kia nói.
Cô ngần ngừ "Tôi... có thể bán thêm không, thêm một đơn vị nữa"
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, người mặc đồ bác sĩ nhìn gương mặt xanh xao của cô lắc đầu.
"Gầy quá, về tẩm bổ tuần sau đến"
"Không, tôi rất khoẻ, tôi biết cơ thể mình. Anh cứ lấy thêm một đơn vị đi"
Ngừoi kia đang ngần ngừ thì gã xe ôm nhanh nhảu.
"Anh cứ lấy thêm 1 đơn vị đi, đằng nào chúng ta cũng cần, không sao đâu"
Hân mừng ra mặt khi bán được thêm 1 đơn vị máu nữa. Vậy là viện phí giảm nhẹ hơn một chút rồi. Vết kim tiêm ở cổ tay đã sưng lên nhưng cô không cảm thấy đau, trong đầu giờ chỉ có một suy nghĩ con cô sẽ được khoẻ. Giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống trên khuôn mặt cô. Tròn ơi, vậy là con được cứu rồi.
Người mặc áo blouse trắng dặn dò chế độ sau lấy máu một chút rồi Hân lại đi về với Tròn. Có được tiền, cô nộp luôn một nửa viện phí. Tròn bắt đầu giai đoạn lọc máu lần một.
Chạy đi chạy lại lo tiền khắp nơi, cộng với bán quá nhiều máu Hân đã hoàn toàn kiệt sức. Khi tình hình sức khoẻ của bé con tạm thời qua cơn nguy kịch thì cô đổ bệnh.
Một ngày mưa, Hân chạy từ chỗ làm về qua trung tâm tiếng Anh dạy thêm rồi vào viện với con. Leo được đến cầu thang bộ tầng 3 thì cô lăn ra ngất xỉu. Cô được đưa vào phòng cấp cứu tạm thời vì thiếu máu trầm trọng.
Duy đứng bên cạnh giường nhìn người phụ nữ mắt nhắm nghiền đang phải truyền dịch. Anh không biết Tròn lại xảy ra tình trạng nguy kịch như thế, dường như Hân đã phải chạy vạy khắp nơi để lo tiền đến kiệt sức, vậy mà cô không nói với anh một lời. Cô ấy quá kiên cường. Anh nhìn cổ tay cô đầy những vết lấy ven mày nhíu lại. Cô ấy đã phải tiêm truyền nhiều lần thế này sao anh không biết?
Anh nhìn cô một chút rồi sang phòng Tròn ẵm bé xuống vườn hoa, chờ vú Sáu để nói chuyện. Vú Sáu cũng không biết Hân làm gì để có số tiền đó. Bà chỉ biết cô đi làm suốt ngày suốt đêm không nghỉ một chút nào, thi thoảng lại thấy đi đâu đó về mặt mũi xây xẩm xanh xao ngày càng gầy guộc.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hân đang chơi với Tròn và Bi dưới vườn hoa bệnh viện thì giọng nói lanh lảnh của một cô gái vang lên.
"Chị Tú Hân, chị Tú Hân có phải không?"
Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc cô giật mình, theo bản năng kéo Bi nép vào người mình.
"Chào... Nhạn Phương!"
"Hì hì mấy năm không gặp rồi, chị sao lại ở đây, bé bị làm sao?"
"Ừ, bé... con chị bị ốm"
"Em về hẳn Việt Nam rồi, ra đây làm thanh tra Bộ Y tế. Đi lại giữa Sài Gòn và Hà Nội"
Nhạn Phương nhìn Hân. Hơn hai năm kể từ ngày gặp ở Anh, giờ nhìn Hân khác quá, không còn vẻ tươi trẻ như ngày xưa mà giờ gầy gộc và xanh xao hơn rất nhiều. Chuyện của anh trai mình và cô gái này chia tay cô cũng chỉ nghe ba mẹ nói sơ qua là không hợp nhau chứ cũng không hỏi nhiều. Phong cách của cô sống phóng khoáng theo phương tây, không yêu nhau nữa thì chia tay là chuyện thường tình. Nhưng cô có trực giác anh trai và cô gái này yêu nhau đến sống chết, vậy mà lại chia tay. Nhìn thấy hai đứa trẻ trong lòng Hân, Nhạn Phương lại càng ngạc nhiên hơn. Không lẽ... lấy chồng rồi?
"Hai bé là..."
"Hai bé là con của tôi" Hân vội vàng ngắt lời, ánh mắt không dấu được sự hốt hoảng và lo lắng.
"Bé sao lại phải vào viện? Mấy tuổi rồi chị?" Phương thuận miệng hỏi.
"À ừ, cũng được hơn một tuổi, mới...mới sinh. Con bị ốm"
Phương nhìn thấy Hân lúng túng lại nghĩ rằng cô đang xót con nằm viện, tay bé đầy những băng gạc lấy ven thế này chắc là bệnh cũng không nhẹ.
Phương ngồi xuống nắm tay Tròn, nhìn gương mặt bụ bẫm dễ thương thấy thiện cảm vô cùng. Cô ôm bé vào lòng.
"Con bị sao thế này, cô thương quá. Cô không phải bác sĩ tiêm đâu nè, cô là thiên thần áo trắng đây"
Nói đoạn rút cây kẹo mút màu sắc ra đưa cho hai bé. Bi thấy cô bác sĩ dễ thương cũng sà vào lòng. Hân đứng bên cạnh run lập cập, chỉ sợ Nhạn Phương phát hiện ra điểm gì đó.
"Bé bị sao vậy chị? Nằm ở khoa nào em xem"
"Không cần đâu cảm ơn cô Phương. Cháu bị nhiễm trùng giảm tiểu cầu đang lọc máu, đã qua giai đoạn nguy kịch, gần khoẻ rồi"
Phương ôm hai đứa trẻ sinh đôi trong lòng cưng nựng, dễ thương ghê, ước gì mình có hai đứa cháu cục cưng như thế này.
Trống ngực Hân đập thình thịch, cô đang không biết làm thế nào thì Duy vừa đến, tay anh xách hai túi đồ ăn lớn.
"Bi Tròn của ba đâu rồi?"
Hai đứa trẻ thấy vậy thoát ra khỏi lòng Phương chạy lũn chũn đến ôm cứng chân anh. Duy đặt túi đồ xuống, hai tay bế xốc hai đứa trẻ lên. Hai đứa trẻ thích thú ôm cổ anh cười khúc khích.
Nhạn Phương kín đáo quan sát một chút. Đây là chồng của cô ấy sao? Đẹp trai thật, trông rất điềm tĩnh và vững chãi, cũng không kém cạnh gì ông anh trai mình thậm chí còn đĩnh đạc hơn. Sao nhìn anh ta lại có chút quen mắt thế nhỉ, cô nhìn sang hai đứa bé sinh đôi, thì ra hai bé giống bố, thảo nào thấy quen quen.
Nhìn cách người đàn ông kia chăm sóc lũ trẻ là biết yêu vợ đến mức nào. Thế này thì chỉ có anh trai cô nặng tình yêu sống yêu chết thôi.
Nhạn Phương vẫn yêu thích cuộc sống phóng khoáng ở trời tây, thế nhưng ba mẹ và anh trai nhất quyết thuyết phục cô về Việt Nam cho bằng được. Về nước cô bị anh trai đẩy ngay bệnh viện đang trong quá trình xây dựng. Cô cũng có đến thăm anh trai chị dâu một vài lần. Nhìn cách hai người giao tiếp với nhau là đủ thấy anh trai và chị dâu không hạnh phúc. Anh trai cô dường như lại còn biến thành người khác, trầm tĩnh hơn và suốt ngày chúi đầu vào công việc. Bây giờ anh ấy lại còn đi học và tình nguyện liên miên, dường như đối với anh ấy, gia đình không còn quan trọng nữa.
***
Tròn lại bước vào giai đoạn lọc máu thứ 2. Bác sĩ cho biết tình hình của con đã tiến triển rất tốt. Qua đợt lọc này nữa là con có thể xuất viện, miễn dịch tự nhiên của bé có thể tự kháng và khỏi bệnh hoàn toàn khi lớn lên.
Thông báo mang niềm hạnh phúc tột cùng đến với Hân, nhưng áp lực tiền viện phí lại đè nặng lên vai cô. Tiền lương mấy chỗ đã ứng cả rồi không thể ứng nữa, tiền tiết kiệm không có, bây giờ chỉ còn cách bán máu. Mà cô đã bán quá nhiều lần, nếu bán thêm nữa sẽ nguy kịch cho sức khỏe. Tròn phải hoãn đợt lọc máu này vì không đủ tiền viện phí.
Đưa con về phòng trọ nhỏ, cô đứt từng khúc ruột. Con chơi đùa bình thường được một hai tuần là lại sốt cao không thể hạ được. Con lại phải nhập viện nằm phòng vô trùng. Cô có làm ngày làm đêm cũng không đủ tiền viện phí cho con. Hân bấm bụng bước vào một nhà hàng bia tươi.
Chủ quán nhìn cô gái trước mặt xanh như tàu lá, lắc đầu. Nhìn cô gái thế này thì sức đâu mà uống bia.
“Chị cho em thử, em nhất định sẽ làm được”
Thay bộ váy ngắn trước hở sau nhìn mình trong gương cô nuốt nước mắt. Vì con mình phải làm, nếu không thì con sẽ nguy hiểm đến mạng sống. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn những ánh mắt như hổ vồ của đám đàn ông đang chúc bia chúc rượu, cô lại rụt người lại. Tại sao mình phải làm việc này, rồi chẳng may mình sa ngã Bi Tròn lớn lên sẽ nghĩ thế nào đây? Cô bỏ cuộc, cô hoàn toàn bỏ cuộc.
Ra khỏi quán bia, nước mắt đã ướt đẫm, không còn con đường nào nữa, cô đến cổng viện huyết học. Gã xe ôm thấy cô đến vui mừng ra mặt, cô gái này có nhóm máu O có thể truyền cho bất kỳ nhóm nào, mà lại không kỳ kèo mặc cả, giao dịch rất nhanh. Hai người nhanh chóng đi vào ngõ nhỏ quen thuộc.
Hân đã quen với việc này, gật đầu chào người mặc áo blouse trắng rồi tự động vén tay áo lên. Kim tiêm chuẩn bị đâm vào thì một giọng nói tức giận hét lên.
"Bỏ cô ấy ra"
Vị bác sĩ trẻ giật mình làm rơi ống tiêm xuống đất.
Nước mắt tường vi - Chương 40: Chị ấy lấy chồng rồi
Hân giật mình quay lại nhìn thấy Duy ở cửa, cô vội rụt tay lại.
"Anh..."
Duy tức giận nắm tay cô kéo ra ngoài. Anh không nói một lời đẩy cô vào xe đỗ xịch trên một con đường vắng. Hân nhìn anh tức giận không nói một lời. Anh chắc hẳn đang rất giận cô. Hôm nay anh cùng một vài người bạn đi vào quán bia, thấy cô đi từ trong ra, thẫn thờ như người mất hồn. Anh gọi không nghe, thấy lạ anh bèn đi theo. Ai ngờ cô ấy lại vào chỗ này để bán máu.
"Tại sao em lại không nói với anh? Anh là người ngoài sao?"
"Em xin lỗi, em nợ anh nhiều rồi"
"Cho nên em không muốn nợ anh nữa đúng không? Em định nói như vậy đúng không?"
Hân không nhìn anh, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa xe.
"Hân, chúng ta đã sống bên nhau suốt thời thơ ấu, cùng gọi mẹ Mai là mẹ, em xem anh là người ngoài, em có nghĩ đến cảm giác của anh không? Em nghĩ anh giúp đỡ mẹ con em là anh mong một ân tình sao? Em có nghĩ đến Tròn và Bi không? Em làm thế này đổ bệnh thì ai sẽ chăm hai bé???"
"Hân, anh biết em không có tình cảm với anh, em có thể từ chối anh, nhưng hai bé thì không. Hai bé gọi anh là ba anh không thể khoanh tay nhìn con của mình như vậy. Anh giúp hai con của anh không phải giúp em"
Duy nhìn xuống tay Hân ánh mắt trầm xuống, chi chít trên tay cô là những vết tiêm. Cô gái này không biết đã bán máu bao nhiêu lần rồi. Lỗi của anh, dạo này vào dự án mới công ty vô cùng bận cho nên không vào viện được nhiều.
Hân ngẩng đầu lên, nhìn đường chân trời trước mắt nắng chói loà. Đôi tay của cô đang vò nát vạt áo, cô cất giọng nghèn nghẹn.
"Anh Duy, em cảm ơn anh. Cảm ơn đã xem Bi Tròn như người thân"
Anh thật sự quá tốt, cô không biết sẽ đền đáp anh kiểu gì.
Duy thở dài, anh không biết làm cách nào để có thể kéo cô ấy lại gần. Dẫu làm cùng công ty, gặp nhau hàng ngày nhưng càng ngày hố sâu ngăn cách giữa họ càng lớn.
***
Hôm nay Tròn ra viện, Duy cẩn thận một tay ôm bé một tay xách đồ. Hân vế Bi bên cạnh tươi cười, cảnh tượng của một gia đình hạnh phúc.
Nhạn Phương đứng từ xa nhìn gia đình trẻ kia, ánh mắt hâm mộ nhưng cũng tiếc cho anh trai mình.
Xe chạy thẳng đến chung cư của Duy, Hân ngạc nhiên hỏi.
"Anh, sao lại đi về đây?"
"Anh và vú Sáu chuyển đồ hai bé về đây rồi. Con vừa ốm dậy, anh không muốn con anh phải khổ"
Hân "…"
Cô nhìn sang vú Sáu, vú đã tảng lờ đi chỗ khác, nhanh thoăn thoắt cầm túi đi vào thang máy theo sau Duy. Hân đành đi theo sau.
Lên nhà, thấy Duy đã trang trí phòng sơn lại thành màu xanh hồng, có đầy đủ đồ chơi đồ dùng cho hai bé. Anh nhanh nhẹn thả hai con vào bể bóng màu sắc, hai bé thích thú cười khúc khích.
Hân nhìn hai con cảm thấy mình thật có lỗi, cô không lo được cho hai con cuộc sống đầy đủ, hai bé rất hiếm khi được mẹ dẫn đi trung tâm vui chơi. Những trò chơi bé biết chỉ đơn giản là mấy trò gấp giấy, cắt hoa dán hình cô tự làm ở nhà.
Duy nhìn sang, thấy cô tần ngần mà lòng nặng trĩu, tại sao ông trời lại ngược đãi cô gái nhỏ của anh như vậy. Từ nay, dù cô ấy có muốn từ chối như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ bù đắp cho hai đứa nhỏ, kéo cô ấy về bên mình.
"Hân này, căn nhà này có 3 phòng, em ở một phòng, vú và hai cục cưng ở 1 phòng, anh ở phòng bên kia. Anh ở không hết mà lại phải đi khảo sát công trình suốt năm suốt tháng để không rất phí. Em đưa hai cục cưng đến đây để anh đỡ phải sang bên kia. Hơn nữa, còn có người giữ nhà cho anh không bị cũ nát nữa"
"Nhưng em…"
"Thế nhé, anh phải lên công ty đây. Chiều nay anh không ăn cơm, em và cục cưng ăn đi nha"
Chưa kịp để cô từ chối, Duy đến cưng nựng tạm biệt hai bé rồi vọt thẳng ra ngoài. Hân nhìn anh cảm động không nói nên lời. Nhà này làm gì có chuyện cũ nát, chẳng qua anh muốn lấy một lý do để cô ở lại đỡ ngại thôi. Cô ở tạm một thời gian vậy, dẫu sao bây giờ cũng không còn tiền để đóng tiền nhà và gửi hai con vào nhà trẻ. Cô sẽ cố gắng làm thêm kiếm tiền để chuyển ra chỗ khác.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Triết lững thững đi vào nhà, Nhạn Phương vừa thấy anh đã chạy ra ôm cổ tót lên lưng.
"Hai, mặt gì như đưa đám vậy ta. Vất công ty, bệnh viện cho người ta cả năm trời về không vui hả?"
"Vui, vui lắm, mày để ba mẹ ở nhà một mình ngao du sơn thủy chán mới chịu quay về Việt Nam ai vui nổi"
"Thôi điiiii! Ông anh hồi này trở chứng lo cho ba mẹ quá ha. Lo thì sinh cho ba mẹ vài đứa cháu đi kìa"
"Mày lấy chồng đi rồi anh sinh"
"Anh sinh được thật chứ? Hay anh em bị đứa nào nó bẻ cong rồi" Nhạn Phương cầm quả chuối tiêu trên bàn lắc lắc.
Triết lườm con bé đến cháy mặt "Mồm miệng không nói được câu nào có duyên sao?"
"Em nói không đúng sao? Anh đã lấy vợ được gần 2 năm rồi, lại là bác sĩ bị làm sao thì phải biết chứ. Chỉ còn một khả năng giới tính của anh có vấn đề, khả năng còn lại là…” Nhạn Phương không nói tiếp liếc mắt đi chỗ khác.
Triết hiểu câu nói của em gái là gì. Anh cũng không đáp lại, lặng lẽ đi ra vườn ngồi ngắm mấy luống thạch thảo.
Từ nhà bếp, Phương nhìn anh trai qua ô cửa sổ. Anh trai càng ngày càng ít nói, càng ngày càng trầm ngâm, thà anh cứ phong lưu đào hoa như ngày xưa còn có chút quen thuộc.
Bà Hạnh nhìn theo ánh mắt của con gái, gương mặt già nua cũng không được vui vẻ gì, bà khẽ thở dài.
“Mẹ, có thật là anh con không có vấn đề gì chứ? Cưới nhau gần hai năm rồi mà không thấy con cái gì cả. Hay là anh con đi tu rồi?”
“Nó không động đến con Sương, hai vợ chồng cãi nhau suốt ngày, hồi đầu còn ngủ chung giường chứ giờ thì mỗi đứa một nơi”
“Mẹ có biết anh hai con đang nộp đơn nghỉ ở Anlux không?”
“Có”
“Sao mẹ biết?”
“Con Sương đến đây kêu hoài”
Phương khá ngạc nhiên, chẳng phải anh trai cô quay lại với mối tình đầu sao? Sao lại hờ hững với chị dâu như thế. Có vẻ như có chuyện gì đó mà cô chưa biết. Đầu tiên là anh hai đột ngột bán công ty để xây bệnh viện, rồi đẩy cho cô quản lý đi học chuyên tu mấy tháng, về rồi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến bệnh viện, suốt ngày vào các cô nhi, bản làng chữa bệnh.
"Mẹ, Hân phản bội anh trai đúng không?"
"Con nói gì kỳ vậy. Hai đứa nó hết tình cảm với nhau thôi"
"Mẹ, mẹ có dối con đúng không, anh trai đang ngồi trầm ngâm kia kìa, chắc chắn còn tình cảm với Hân. Đợt trước sang Anh, con chứng kiến tình yêu của hai người đó rồi. Không thể nào anh ấy yêu sai người được"
"Chia tay rồi, bây giờ nó đã lấy vợ con đừng nhắc đến con bé Hân nữa, vợ chồng nó lục đục mẹ cũng buồn"
Phương ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định nói với mẹ.
"Mẹ này, Hân lấy chồng rồi, còn sinh hai đứa bé rất bụ bẫm nữa"
Bà Hạnh tròn mắt "Lấy chồng rồi, đã sinh con?"
Nhanh thế sao! Tin tức này sao bà không nghe thấy, cưới ít ra ông bà bên đó cũng phải có tin tức chứ. Chẳng lẽ ông Tuyên keo kiệt đến nỗi không tổ chức một cái đám cưới cho con bé. Cuộc đời con bé quá khổ sở và thiệt thòi. Nghĩ đến Hân, nước mắt bà Hạnh lại chảy ra.
"Hai đứa bé sinh đôi, bụ bẫm đáng yêu lắm. Con gặp tại bệnh viện nhi Hà Nội, anh chồng thì phong độ vô cùng, mà lại trông rất yêu chiều Hân"
Xoảng!
Âm thanh chiếc cốc rơi khiến Phương và bà Hạnh nhìn ra, Triết đứng ở cửa bếp, mắt đã đỏ lên.
"Phương, em nói cô ấy lấy chồng sinh con rồi sao?"
Anh nắm tay em gái bóp chặt lắc mạnh. Phương đau điếng giật tay ra.
"Anh hai bình tĩnh"
"Nói anh nghe nhanh lên"
"Đúng, Hân lấy chồng rồi. Sinh hai đứa trẻ sinh đôi được 1 tuổi xinh xắn và đáng yêu lắm. Bé gái bị bệnh, điều trị ở viện nhi em gặp hôm đi thanh tra. Chồng Hân giống..."
Chưa nghe hết câu em gái nói, Triết vội vàng lao ra xe phóng vút đi.
Cửa phòng bị gõ ầm ầm, Phong nhíu mày. Ai mà bất lịch sự thế này. Anh chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng đã bật mở.
“Phong, cậu giấu tôi chuyện của Hân?”
“Giấu cái gì?”
“Cô ấy kết hôn sinh con, chẳng lẽ cậu là giám đốc không biết”
“Kết hôn???”
Phong cau mày, lâu rồi anh cũng không hỏi han gì tình hình ngoài Hà Nội, vả lại cũng không phải chuyện của mình nên không quan tâm lắm, báo cáo kết quả nhân viên làm việc tốt là được. Thời gian này anh đã rất đau đầu và mệt mỏi đi tìm Lam, có một chút thời gian rảnh nào là lại chạy về quê Lam, ở chỗ đó chỉ mong cô sẽ về.
“Tôi đâu quản đời sống riêng của nhân viên được. Cả ngày trăm công nghìn việc. Mà này, cô ấy kết hôn thật sao?”
“Sinh con luôn rồi. Nhưng tôi không tin”
Nhìn thấy thằng bạn cay cú, Phong bật cười “Cậu có làm sao không vậy? Cậu đi lấy vợ bắt cô ấy thủ tiết chờ cậu sao? Ích kỷ quá đấy, phải chúc mừng người ta chứ”
Triết không nói gì, đưa tay đỡ trán, gương mặt ánh lên sự đau khổ tột cùng. Anh cứ ngỡ là cô ấy rất yêu mình, yêu đến sống chết. Biết là sẽ không đến được với nhau, nhưng giờ nghe tin cô ấy đã có người khác, lại sinh con nhanh như vậy cảm thấy nhức nhối và hụt hẫng không thể quen. Trong suy nghĩ của anh chưa bao giờ tưởng tượng được cô ấy sẽ thuộc về người khác.
Phong nhìn Triết thẫn thờ đi ra khỏi phòng, với tay lấy điện thoại bàn.
“Gửi vào mail cho tôi tình hình công việc cụ thể trong 2 năm qua của nhân viên tên Cao Thanh Tú Hân, trưởng nhóm nội dung truyền thông nội bộ chi nhánh Hà Nội”
Triết đi ra khỏi công ty Phong, không biết làm thế nào lại đến được sân bay. Anh không suy nghĩ được gì, chỉ biết mình đã mua một vé chuyến bay gần nhất ngồi máy bay ra Hà Nội rồi đến thẳng Avenue đứng dưới sảnh. Hà Nội bắt đầu vào đông, từng cơn gió lớn thổi nghiêng những cây ven đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bây giờ là giờ tan sở, Hân đi xuống sảnh tầng 1. Cầm điện thoại nói chuyện với vú Sáu, dặn dò vú đón hai đứa trẻ để mình mua ít đồ cho Bi Tròn.
Triết nhìn thấy cô, ánh mắt lấp lánh tia sáng, trái tim đập rộn ràng. Cô ấy vẫn như ba năm về trước, chỉ khác là mái tóc đã dài được buộc lên cao năng động và tươi trẻ. Cô ấy đứng trước mặt anh, không phải là cơn mơ mỗi đêm mà là thật, cô ấy bằng xương bằng thịt, sự tươi trẻ năng động thủa xưa vẫn vậy, giờ còn có chút đằm thắm và quyến rũ hơn.
Bên tai là giọng nói dịu dàng của cô đang nói chuyện điện thoại khiến lòng anh ngứa ngáy.
Đè xuống tạp niệm trong lòng, ánh mắt của anh say đắm gương mặt của cô, cẩn thận nghe cô nói chuyện, ánh dương chiều rạng mơn man nhẹ trên gò má mềm mại. Đã nhiều lần anh cho rằng mình không thể chống đỡ được đến ngày gặp lại cô, ở nơi tối tăm không thể thấy ánh mặt trời trong vài năm thì bây giờ chính là hy vọng duy nhất, là ánh sáng mặt trời của anh.
Âm thanh vui tươi hào hứng không nhịn được thoát khỏi miệng.
“Hân, Hân!”