Trong lúc Tô Dương tìm người chuẩn bị dạy cho Mộc Thuần một bài học, cô lại không hề hay biết, ở bên ngoài vui vẻ cùng Phi Vũ đi dạo phố.
Trêи đường bán đầy các loại thức ăn ngon, Phi Vũ đi theo cô, thích cái gì thì trực tiếp xòe tay xin tiền. Nhiều người đi ngang qua thấy vậy len lén bĩu môi, ánh mắt khinh thường dừng lại trêи khuôn mặt đẹp trai của anh.
Phi Vũ mới nhận tiền từ Mộc Thuần liền nghe thấy có người nói:
“Thời này không cần chăm chỉ, cố gắng gì cả, có một khuôn mặt đẹp là đủ rồi.”
“Ừ, ăn bám phụ nữ là xong, cuộc sống sung sướиɠ biết mấy.” Lại là giọng điệu cười cợt của ai đó.
Mộc Thuần nhíu mày định lên tiếng thì bị Phi Vũ kéo lại, anh cười tủm tỉm đưa qua cho cô một xâu thịt xiên nướng:
“Cái này ngon lắm, em ăn thử đi.”
Thấy anh không để ý lời người khác, Mộc Thuần cũng đành thôi, nhận lấy đồ anh đưa rồi vừa ăn vừa nghĩ sau này nên tìm việc gì cho anh. Cô lau dầu mỡ bên môi, lẩm bẩm mắng:
“Không thể chấp nhận được, mấy người này thật thích nói linh tinh.”
Nghe cô nói vậy, người nào đó rất vui vẻ vì được bênh vực, trong lòng cũng ấm áp. Ra ngoài hẹn hò với vợ còn được bảo kê, anh rất thích cảm giác này.
Một lát sau, nhân lúc cô không chú ý, Phi Vũ cầm điện thoại của cô bấm rồi lẳng lặng xóa hết tin nhắn, sau đó mới trả lại cho cô.
Từ lúc ở nhà anh đã gọi cho thuộc hạ báo tin bình an, cũng đã nắm được tình hình cơ bản của Nam Cung gia. Chú Ba nói với mọi người anh đã chết ngoài biển do tai nạn ngoài ý muốn, đang cố gắng tìm xác anh để mai táng cho cẩn thận. Hiện tại, công ty rất cần người chăm lo, cho nên ông ta tự đề cử bản thân và đang làm thủ tục hợp pháp hóa quyền sở hữu của mình. Buồn cười đám họ hàng ăn cây táo rào cây sung này lại bắt tay với người khác hãm hại dòng chính của Nam Cung gia!
Ánh mắt Phi Vũ xẹt qua một tia ý lạnh, lúc ngẩng đầu nhìn Mộc Thuần thì trở về vẻ ngây thơ như cũ, trong con ngươi long lanh ánh nước. Bây giờ không trở lại được vì rất dễ bị phục kϊƈɦ, anh cần thêm vài ngày nữa. Hiện tại thì anh chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi ở cạnh Mộc Thuần, mai này trở về Nam Cung gia sẽ rất khó để được yên bình.
Tối đó về nhà, Phi Vũ lại đè Mộc Thuần ra vận động một chút cho tiêu cơm, càng làm càng thích cảm giác quấn lấy cô.
Mộc Thuần nằm dưới thân anh thở hổn hển, mí mắt mở không lên. Cô nghĩ cho dù là lần thứ mấy thì cô cũng sẽ bị anh làm đến nỗi tay chân rã rời thôi, thể lực của anh thật đáng sợ.
Xong việc, Phi Vũ ôm cô ngủ ngon lành. Cô cũng mơ mơ màng màng thϊế͙p͙ đi, cho đến khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu và giật mình tỉnh giấc. Bắt máy, cô nhỏ giọng hỏi:
“Chú Tô gọi cháu có việc gì không ạ?”
“Tiểu Thuần dậy chưa? Nếu dậy rồi thì cháu ghé qua chỗ chú lấy tiền bồi thường nhé.”
“Vâng.”
Mộc Thuần tắt máy, rón rén xuống giường tránh đánh thức người bên cạnh. Cô thay quần áo để ra ngoài, mặc áo sơ mi và quần jean bó, cột tóc đơn giản lại rồi chuẩn bị đi. Trước khi rời khỏi nhà, cô còn để lại một tờ giấy note nói rõ sẽ đến chỗ Tô gia lấy tiền rồi mua cơm về cho Phi Vũ. Cô đã nghĩ chuyến đi này không mất nhiều thời gian, nhưng cô đã nhầm.
Mộc Thuần còn chưa đi được đến chỗ Tô gia thì đột nhiên bị chặn đường bởi một đám đàn ông lạ mặt, mọi người nhìn thấy nhưng phản ứng đầu tiên không phải là báo cảnh sát hay quan sát mà là chạy không kịp quay đầu lại. Xung quanh vang lên tiếng đóng cửa rầm rầm, có tiếng người ta hối nhau:
“Đi mau! Nhanh cái chân lên!”
“Con trai, vào nhà! Đừng có đứng ngơ ra đó nữa!”
Chẳng mấy chốc, trêи con đường lớn chỉ còn lại một mình Mộc Thuần và đám đàn ông kia. Không phải cô không muốn chạy, mà khi cô quay đầu xe liền phát hiện sau lưng mình cũng có người!
Mộc Thuần siết chặt nắm tay, dựng xe đạp vào lề rồi hỏi:
“Các anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, có để luật pháp vào mắt không hả?”
Cô hơi run nhưng cố gắng giữ vững bình tĩnh, tay đặt trong túi quần đã bắt đầu mò mẫm gọi cảnh sát. Một người trong đó phát hiện ra lập tức tiến lên nắm lấy tay cô kéo mạnh:
“Mày định gọi cảnh sát à?”
Cổ tay bị siết đau, Mộc Thuần chịu không nổi phải buông lỏng điện thoại ra. Tim cô đập nhanh như điên, lúc này đã có phần hoảng sợ. Cô biết họ là ai, xung quanh đây ai cũng biết! Là đám côn đồ chuyên đi thu tiền bảo kê ở quanh khu vực, dân giang hồ chuyên đâm thuê chém mướn.
Mộc Thuần hiểu lý do mọi người bỏ chạy, thậm chí không dám giúp đỡ cô, bởi vì nếu dám làm vậy thì người sau này gặp nạn chính là họ!
Người đàn ông vạm vỡ bịt miệng cô lại rồi ra hiệu cho đàn em tiến lên, bọn họ mỗi người một tay lôi kéo cô vào một con hẻm nhỏ. Cô hoảng loạn vừa đấm vừa đá họ, không những không làm gì được mà còn chọc giận tên cầm đầu.
Ông ta túm lấy mái tóc ngắn của cô, nói:
“Mày khôn hồn thì đừng có phản kháng!”