Hai mươi mấy năm qua, Mộc Thuần chưa từng hối hận vì những việc mà bản thân đã làm, nhưng bây giờ, cô thấy cực kỳ hối hận vì một khoảnh khắc mủi lòng giữ lại Phi Vũ. Hai người vốn không cùng chung thế giới, anh ở trêи cao, cô ở dưới thấp, giữa họ cách biệt một tầng trời. Có lẽ anh nghi ngờ cái thai trong bụng cô là của anh nên cảm thấy nhục nhã, muốn tìm cách giết chết nó? Bất kể là lý do gì, cô cũng chẳng quan tâm nữa.
Tối đó, Mộc Thuần tìm Thiên Tường nói chuyện, hy vọng hắn sẽ giúp cô bình an sinh đứa nhỏ ra.
“Tôi đưa cô ra nước ngoài được không?”
“Lại làm phiền anh rồi.” Mộc Thuần cười gượng. “Tôi phải làm thế nào mới trả được ân tình này đây?”
“Gần nhất tôi cũng sắp phải nhận việc phát triển chi nhánh bên Mỹ, đưa cô đi cùng thôi, không cần bận tâm. Nếu cô thấy mắc nợ tôi thì giúp tôi làm việc là được.”
Đặng Thiên Tường có vẻ rất phóng khoáng, Mộc Thuần phải may mắn đến nhường nào mới quen biết được hai anh em nhà họ, cô gần như chỉ giúp Tiểu Vy một chút, nhưng họ lại giúp đỡ cô vô số lần. Cô gật đầu nói với hắn:
“Tôi sẽ làm không lương, anh chỉ cần cho tôi chỗ ở là được.”
“Ăn ở không cần lo, cũng không đáng bao nhiêu.” Đặng Thiên Tường cười cười, ánh mắt phía sau cặp kính gọng tròn trở nên sáng ngời.
Hắn không phải một người tốt bụng, hắn chỉ tốt với Mộc Thuần vì cô từng giúp Tiểu Vy, và vì hắn vừa mắt cô mà thôi. Đối với những người khác, hắn cũng chỉ xã giao qua lại một chút chứ chưa từng giúp đỡ tận tâm thế này bao giờ.
“Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi chuẩn bị vé máy bay và những thứ cần thiết.”
“Cảm ơn anh…” Mộc Thuần nhìn hắn bằng ánh mắt cảm động.
Đặng Thiên Tường phất tay với cô rồi đi trước, cô ngồi lại trong phòng nhìn ánh trăng mờ ảo chiếu xuống thành phố, lòng lạnh lẽo. Cô đã từng ngồi bên cạnh Phi Vũ ngắm trăng và tâm sự về cuộc đời của cô, đầu tựa lên vai anh, hạnh phúc khi ấy đơn giản và trọn vẹn biết bao. Chớp mắt quay đầu về sau, tất cả ký ức tốt đẹp đều hóa thành mây khói.
Mộc Thuần sờ lên bụng mình, hạ quyết tâm cho dù mai sau ra sao cũng phải bảo vệ đứa trẻ. Nó là con của cô, chỉ của cô thôi!
Hai ngày sau đó, Đặng Thiên Tường lặng lẽ xuất ngoại cùng Mộc Thuần.
Việc tìm kiếm của Phi Vũ đi vào ngõ cụt, cùng lúc, Nam Cung Hòa cấu kết với người khác tấn công vào kho vũ khí ngoài đảo tư nhân của anh.
Phi Vũ chìm trong rắc rối, hai mắt thâm quầng, sắc mặt vô cùng kém. Anh đã cho chú của mình một cơ hội, nhưng có vẻ như ông ta không trân trọng lòng tốt hiếm hoi của anh.
Mặc lên mình một lớp áo chống đạn, thêm một lớp áo ngoài, Phi Vũ cầm lấy điện thoại đi ra ngoài cùng Hải Điền. Hai người lên một chiếc xe màu đen chạy nhanh ra khỏi thành phố.
“Thiếu gia, người của chúng ta bị mai phục, chết quá nửa rồi, bây giờ không đợi thêm người tới sao?”
“Đi trước một chút đi.”
Đã rất lâu rồi Phi Vũ mới cảm thấy muốn giải tỏa thế này, nhìn sắc mặt của anh, sắp tới có lẽ tay sẽ nhuộm không ít máu của kẻ thù.
Nửa ngày sau đó, vì tránh trở thành mục tiêu của đám người kia, Phi Vũ ngồi thuyền tấn công lên đảo. Tiếng súng nổ vang trời đùng đoàng cả một đêm dài, mãi đến gần sáng mới dừng lại.
Phi Vũ ngồi trêи thân của Nam Cung Hòa, lạnh lùng rút con dao đang cắm trêи cổ ông ta ra. Máu tươi phun tung tóe khắp nơi như vừa có ai vẩy sơn đỏ qua nền đất. Toàn thân anh dính đầy vết máu, có vết đã khô đặc lại, có vết chỉ mới bắn lên.
Anh sờ vết thương cũ bên vai, ký ức ngày đó ở bệnh viện hiện lên cực kỳ rõ ràng trong đầu anh. Cái đêm bệnh viện bị đánh bom đó, chính Vương Cẩm đã khiến Mộc Thuần ngã cầu thang, cũng vì vậy mà anh mới một lần nữa mất trí nhớ. Khốn kiếp! Không tìm được Mộc Thuần, mai sau anh biết phải sống thế nào?
Phi Vũ nghiến răng tức giận:
“Đặng Thiên Tường, tốt nhất cậu nên trốn đi mãi mãi, đừng để tôi nhìn thấy cậu xuất hiện ở thành phố S!”
Dám mang người phụ nữ của anh rời khỏi anh, bay quá cảnh sang nước khác để xóa bỏ dấu vết, chuẩn bị thật sự rất kỹ càng.
Lúc Phi Vũ đang ngồi im lặng trêи xác của chú mình, Hải Điền chạy đến, thở hồng hộc nói:
“Thiếu gia, đã xử lý xong những kẻ còn lại.”
Mặt ông dính vết máu tươi trông vô cùng dữ tợn, lúc này thân thể cả hai đều vô cùng tanh hôi, nhưng vốn đã quen với mùi ấy, ông không thèm để ý chút nào.
Phi Vũ một lần nữa ghim con dao trong tay vào ngực của Nam Cung Hòa, dừng lại một chút, sau đó cúi đầu nói:
“Lệnh giới nghiêm, hai ngày kế tiếp không được để bất kỳ ai tiếp cận hòn đảo, dọn dẹp sạch sẽ trước.”
Thấy thiếu gia nhà mình có vẻ mệt mỏi, Hải Điền vội gật đầu rồi chạy đi chỉ huy.
Người đàn ông nằm dưới đất là chú ba của Phi Vũ, người từng ở bên cạnh nhìn anh lớn lên, nhưng cuối cùng ông đã hai lần vì lợi ích mà phản bội, đâm sau lưng anh. Khoảnh khắc ông trở lại cấu kết với người ngoài, anh liền xem ông như kẻ thù, mà đối mặt với địch thủ, không bao giờ được nương tay.
Hiện tại, Đặng Thiên Tường cũng đã trở thành kẻ địch của anh.