trước lúc tôi về thì Nhi tới.
Nhi vào thẳng quầy nhìn tôi mãi chẳng nói gì.
- Bạn muốn lấy gì?
- À, một nuóc cam. Vẫn nhìn
- Lấy mình một nước cam.
- Nước cam thôi hả.
- Ùm.
- Vậy cứ ra trước lát tôi mang qua.
- Sao lại bị như vậy. Nói rồi chỉ chỉ vết băng của tôi.
- Tôi không sao.
- Thì... thì
- Thì có sao không? Tôi lạnh lùng
- Mình chỉ muốn quan tâm thôi mà. Nói rồi sụ mặt xuống.
Hà mãi im lặng, tôi thấy vậy cũng im lặng thả hồn vào làn khói trắng. Gần tới nhà thì Hà nói:
- Đừng bao giờ đánh nhau nha anh.
- Sao phải như thế?
- Nhìn anh bị đánh em cũng đau anh biết không?
- Đừng suy nghĩ như thế, không đáng đâu.
- Nhưng em...
- Đừng..... tôi chỉ gắng được câu đó.
Lại bầu không khí yên lặng, tôi thấy ngột ngạt khó thở quá, giờ chỉ muốn được quên hết quá khứ nhưng sao được, quá khứ là một phần của mình mà.
- Thôi về đi. Hà từ từ đi về phòng, nhìn phía sau trông em tội quá, người con gái bé nhỏ yếu đuối ấy. Tôi muốn đến bên chở che bảo vệ lắm chứ nhưng nghĩ lại mình không xứng, đừng làm ai khổ vì mày nữa P ạ. Nhìn em đang khóc, đôi vai khẽ rung tôi cũng đau, còn đau hơn em ý chứ.
Về đến nhà mà cứ khó chịu về lời nói của Hà, tôi hiểu chứ nhưng xin em đừng thế nữa, bỏ tôi đi, tôi không đáng, những ai yêu tôi đều đau khổ hết. Em là một người con gái tốt sẽ có hạnh phúc đến với em. Nhưng đó chắc chắn không phải là anh.
Đizz nẹ nó thằng chó Vũ, làm ngay một vết trên trán mới cay chứ, hỏng hết cả gương mặt. Nhưng sẽ sớm thôi...
Cuộc sống không giống như cuộc đời. Nếu đã chán đời thì phải tìm niềm vui trong cuộc sống và tôi cũng đang đầu tư để tìm chút niềm vui bù đắp đây. Tự nhủ là sẽ vui lắm đây và cũng chắc sẽ sớm thôi.