Vân Chức cảm thấy bản thân mình lúc nửa đêm đã hơi thanh tỉnh chút, nhưng cố hết sức mở mắt ra, dưới một mảnh tối tăm đặc sệt lại thấy Tần Nghiên Bắc canh giữ ở mép giường cô, cúi người cách rất gần, hô hấp gần ở bên tai, trầm thấp ẩn nhẫn, nóng đến mức da cô tê ngứa, thật sự là không giống anh chút nào.
Không chờ nhìn kỹ biểu tình của anh, ý thức được khôi phục ngắn ngủi của cô lại lần nữa rút ra, tiếp tục lâm vào hôn mê, cô cực kỳ nghi ngờ bản thân bị hình ảnh bất chợt nhảy ra dọa sợ.
Xem ra lần này cô bệnh rất nặng, đã nặng đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Trong mơ không ngừng bị thái tử gia bóp, dù có tỉnh cũng đoán được ý đồ anh xuống tay với cô, thật sự là có chút quá mức, tuy rằng cô đã gây thêm không ít phiền toái cho anh, đã nói trồng xong đống rau đó mà lại bị buộc phải gác lại, nhưng anh là người mặt lạnh tâm nóng, khẳng định sẽ không đến mức bóp chết đi.
Một đêm này, Vân Chức ngủ thật sự an ổn, sau khi hạ sốt xong, sắc mặt cũng dần dần khôi phục, chờ tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, vài tia nắng xuyên thấu qua tấm rèm cửa, chiếu đến trên mắt khiến cô hơi nheo lại, có loại cảm giác năm tháng an yên không quá chân thật.
Trên đầu giường của cô có đặt nước ấm, nhiệt độ thích hợp, người đưa nước hẳn là vừa mới rời đi không lâu, trong nhà này trừ dì Trịnh ra thì sẽ không có ai tinh tế chăm sóc cô như vậy.
Vân Chức nhuận nhuận yết hầu, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy trên di động có rất nhiều tin nhắn WeChat chưa đọc cùng lời mời thêm bạn tốt, trừ bỏ những người vì hâm mộ Sin mà tới ra thì còn có cả tin nhắn của thái tử gia gửi tới từ mười phút trước, ngữ khí trước sau như một ngạo kiều không dễ dỗ: "Tỉnh rồi thì cũng đừng giả vờ ngủ nữa, dậy nhanh lên."
Trời đất chứng giám, cô chỉ là hơi nán lại trên giường một lát mà thôi, này mà anh cũng biết sao.
Chờ đến khi trả lời anh xong, tầm mắt của cô lại một lần nữa rơi xuống ly nước ấm, nghĩ tới một ý tưởng không mấy chân thật, người chăm sóc cô, sẽ không phải là Tần Nghiên Bắc đó chứ?
Vân Chức lắc đầu, cười bản thân mình nghĩ quá nhiều, ấn vào lời mời thêm bạn tốt, trên cùng là bác sĩ Phương ngày hôm qua cô không có cơ hội gặp mặt.
Bên này cô vừa mới chấp nhận, bên kia Phương Giản đã giống như canh ở trước điện thoại, lập tức gửi tin nhắn tới: "Vân tiểu thư, lần trước cô gọi điện thoại cho tôi, tôi liền mạo muội thêm WeChat của cô, hy vọng sẽ không quấy rầy tới cô, hạ sốt rồi đúng không?"
Vân Chức đoán hẳn là Phương Giản giúp cô khám bệnh và kê thuốc, nghiêm túc cảm ơn anh ta, nói cô đã không sao nữa.
Phương Giản bên kia thấy thế liền gọi điện tới, đầu tiên là nói chuyện trên cương vị là bác sĩ, hàn huyên với cô: "Có phải mấy ngày gần đây cô cố tình ăn uống không điều độ hay không? Không có ý gì đâu, nhưng mà hôm qua tôi khám thì phát hiện dinh dưỡng của cô có chút thiếu hụt, lượng đường trong máu cũng thấp, bề ngoài của cô cũng đã rất tốt rồi, nhưng sức khỏe bên trong lại càng quan trọng hơn."
"Không có..." Vân Chức rũ mắt, "Là thói quen cũ thôi, tôi sẽ tận lực sửa."
Phương Giản có chút khó hiểu, một cô gái lớn lên bình thường, cũng không có cố tình giảm béo, sao dinh dưỡng lại kém như vậy, cô đúng là trường hợp đặc biệt.
Anh ta cũng không hỏi quá nhiều, tiếp tục nói chuyện quan trọng, ngữ khí bắt đầu chần chờ: "Cô ở bên cạnh Nghiên Bắc cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng có thể lờ mờ cảm nhận được tính cách của cậu ta đi, hoặc là nói về mặt tâm lý..."
Phương Giản do dự xem nên tìm từ nào để nói cho thích hợp, dù sao Vân Chức cũng là người của Tần Chấn, về bệnh của Tần Nghiên Bắc, tuy nói bên phía Tần gia xem như là bí mật nửa công khai, nhưng cũng không đại biểu cho việc có thể tùy tiện nói tình huống thật cho người đối địch với mình.
Vấn đề là hai người lại còn đang yêu nhau, Vân Chức sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề của Tần Nghiên Bắc mà thôi, so với lúc đó bị kinh hách trở về không nói được lời nào với Tần Chấn thì không bằng cho cô thời gian chuẩn bị trước.
Anh ta biết là khó, Vân Chức nghe hiểu ý tứ của anh ta, trong lòng rất để tâm, tin tưởng bác sĩ Phương là người tin cậy bên phía thái tử gia, hiểu biết toàn bộ về anh, vì thế liền nói thẳng: "Tình huống tâm lý của anh ấy không tốt, thời điểm phát tác cảm xúc sẽ vô cùng cực đoan, còn có dục vọng phá hư tất cả mọi thứ, đối với đồ vật hay với con người đều sẽ tồn tại tính công kích mãnh liệt, cũng sẽ tự hại mình, thậm chí..."
Câu "có khuynh hướng tự sát" kia, cô cắn môi không nói ra.
Không nhất định.
Hơn phân nửa là do cô suy nghĩ quá nhiều, lần trước anh chỉ là đang nhìn nhà kính mà thôi, không có nghĩ nhảy xuống.
Anh sẽ không.
Phương Giản là bị chuyện này dọa sợ, cách một lúc sau mới hỏi: "Cậu ta từng phát tác trước mặt cô? Cô không trốn sao?!"
Vân Chức tự nhiên mà nói: "Chỉ là nhìn có chút đáng sợ mà thôi, trên thực tế thì anh ấy sẽ không đả thương người khác, thà rằng tự làm tổn thương mình, ngày hôm đó tôi... giúp anh ấy bình tĩnh lại, cho nên muốn hỏi anh một chút, sau này nên cứu anh ấy như thế nào."
Phương Giản sặc một tiếng, ho đến mức như sắp lôi cả phổi ra, không thể tin tưởng những lời Vân Chức vừa nói đều là thật, nghĩ một lát, anh ta dần trấn định lại, cũng đã thông suốt vì cái gì mà Tần Nghiên Bắc không gần nữ sắc lại có thể động tâm với cô, cô đúng là có chỗ hơn người thật.
Như vậy cũng tốt, mặc kệ Vân Chức có ma lực gì, tốt xấu gì trong khoảng thời gian ngắn có thể trấn an Tần Nghiên Bắc, anh ta cũng không cần phải nói cho cô ngay lúc này, Tần Nghiên Bắc không phải không đả thương người mà lúc anh đả thương người ta, cô lại không thể nhìn thấy có bao nhiêu kinh khủng.
Vạn nhất anh ta dọa Vân Chức bỏ chạy, thái tử gia có thể sẽ muốn mạng anh ta luôn mất.
Điện thoại Vân Chức lại nhận được tin nhắn thúc giục không kiên nhẫn của Tần Nghiên Bắc, cô không có chậm trễ ở trong phòng lâu nữa, nói với Phương Giản vài câu xong liền xuống giường rửa mặt, trang điểm nhẹ một chút cho có khí sắc rồi mới đi ra ngoài, nhìn thấy Tần Nghiên Bắc ngồi dưới nhà ăn tầng một, nhấc mí mắt nhàn nhạt liếc cô một cái.
Đã 10 giờ sáng, bình thường anh bận rộn như vậy, thế mà hôm nay vẫn còn ở Nam Sơn Viện, máy tính đặt trên bàn cơm, hai tay vẫn luôn không dừng lại, bớt thời gian nhìn chằm chằm cô, ý bảo cô đi qua.
Vân Chức chạy chậm tới bên người anh, muốn nhìn xem thái tử gia có gì bất mãn về chuyện ngày hôm qua, mà anh lại chỉ hướng về phía cô nâng tay.
Cô theo bản năng khom lưng, tới gần tay anh.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay ấm áp của anh dán lên trán cô, làn da kề sát, kín kẽ dán ở bên nhau.
Vân Chức ngoài ý muốn ngừng thở, nắm chặt ngón tay, mà Tần Nghiên Bắc chỉ sờ có vài giây liền buông ra, thanh âm có chút khàn khàn không rõ, giống như là lười biếng nhàn nhạt vì một đêm không ngủ, lộ ra vẻ hào sảng tùy ý mà cô không thường thấy.
Anh nhạt giọng nói: "Không còn nóng, đi ăn cơm."
Vân Chức lại hoảng hốt cảm giác được nhiệt độ cơ thể đã bình thường của mình nay lại có xu hướng nóng lên.
"Sao, không phải em cũng đo nhiệt độ cơ thể tôi như vậy?" Tần Nghiên Bắc thấy cô thất thần bất động, rất nhẹ mà cười nhạo một tiếng, cô nhóc này nằm mơ cũng đòi hôn, tỉnh lại sờ có cái trán thôi cũng xấu hổ, anh liếc cô: "Hay là nói, chỉ em có thể làm, tôi thì không thể?"
Vân Chức nhỏ giọng nói: "Đương nhiên không phải..."
Chỉ là ai có thể nghĩ đến, thái tử gia sẽ hạ mình làm loại chuyện này chứ.
Bữa sáng trong phòng bếp có bảy, tám món, đều được giữ nóng rất tốt, lúc Vân Chức ăn cũng không cảm thấy nguội chút nào, cô ngồi ở đối diện thái tử gia ăn cơm sáng khó tránh khỏi có hơi khẩn trương, lại không có can đảm tự tiện dịch đi, liền cứ như vậy cúi đầu nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Đôi mắt Tần Nghiên Bắc trước sau đều dừng trên màn hình máy tính, thanh âm gõ bàn phím vẫn luôn không dừng, ngẫu nhiên sẽ chỉ dùng một tay, một tay khác không chút để ý cầm đũa, không nói một lời gắp đồ ăn vào trong bát cô.
Vân Chức thụ sủng nhược kinh ôm bát, thái tử gia lười biếng liếc cô, thần sắc nhàn nhạt, không nóng không lạnh hỏi: "Có ý kiến?"
Có cho cô dũng khí cô cũng không dám.
Rất nhanh đã sắp ăn xong, Vân Chức nhận được tin nhắn giáo viên trong viện gửi tới, thông báo cô địa điểm giao lưu đầu tiên trong hoạt động lần này đã được định, hai giờ chiều nay có mặt, liên hợp với trung ương viện Mỹ thuật nên có hình thức đặc biệt chưa từng có trước nay, không thực hành ở trong trường mà là tới công viên trò chơi kiểu Âu, chủ đề là vẽ vật thực ở trong đó.
Vân Chức tra bản đồ, xác định được vị trí của công viên trò chơi đó, gửi một tin nhắn báo cho giáo viên biết là cô sẽ tới đúng giờ, chờ lúc cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt u ám âm trầm của Tần Nghiên Bắc đang nhìn cô chăm chú, mặt vô biểu tình.
Cô thử nói: "Nghiên Bắc, trường học có việc, tôi phải về đó một chuyến."
Tần Nghiên Bắc không gợn sóng đáp: "Không thể, đồ ăn còn chưa ăn hết."
Nói xong anh liền cầm điện thoại lên, nhìn dáng vẻ là muốn bảo thuộc hạ xin nghỉ cho cô.
Vân Chức thiếu chút nữa cười ra tiếng, cô hiểu Tần Nghiên Bắc là cảm thấy cô bệnh chưa khỏi, đi ra ngoài sẽ nặng thêm, không có ác ý, đơn giản đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng: "Được, vậy tôi sẽ lùi lịch lại."
Lúc này Tần Nghiên Bắc mới như có như không nâng môi dưới, nể tình mà nhìn cô nhiều thêm một chút: "Ở nhà đợi, chiều nay tôi tới viện thiết kế, nếu trở về mà vẫn còn thấy em trong bộ dạng ốm yếu này thì em dứt khoát đóng gói tới khu A ở đi, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi."
Vân Chức càng muốn cười.
Thái tử gia nói lời này như lạnh nhạt uy hiếp cô, nhưng lại bảo cô tới căn biệt thự khu A ở, không phải là đuổi cô ra khỏi Nam Sơn Viện trở về KTX.
Chờ tài xế đem xe chạy xuống tầng hầm, xe lăn của Tần Nghiên Bắc liền đi vào thang máy, Vân Chức cảnh giác nhìn chằm chằm đuôi xe biến mất ở ngoài cửa giao lộ C9, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuốn áo khoác lông vũ dày nhất cùng với khăn quàng cổ đi ra khỏi Nam Sơn Viện, nắm chặt thời gian chạy tới công viên trò chơi, trên đường nhận được WeChat của Giang Thời Nhất, nói muốn tới đón cô, lại bị cô khách khí từ chối.
Vân Chức rất rõ ràng như thế này xem như là lừa Tần Nghiên Bắc, nhưng lấy tính tình của thái tử gia, cãi nhau với anh làm sao sẽ có được kết quả tốt, cô cũng không phải người không biết co dãn, đối với anh, vẫn nên ngoan ngoãn thuận theo ý của anh đi, đến nỗi quay đi làm cái gì thì chỉ cần trước khi anh về nhà liền kết thúc thì sẽ không bị phát hiện thôi.
Vân Chức tới sớm mười phút, Giang Thời Nhất chờ ở trước cổng công viên trò chơi, cầm một ly trà sữa nóng, vừa thấy cô liền đưa qua: "Ấm lắm đó."
Nam sinh thân cao tuấn tú, áo khoác màu đen bao lấy thân hình mảnh khảnh thẳng tắp của anh ta, rất hấp dẫn mắt người khác.
Vân Chức không nhận, Giang Thời Nhất nói ngay sau đó: "Anh đều mua cho mọi người tham gia hoạt động giao lưu, chỉ là thuận tay mang giúp em một ly ra đây mà thôi."
Lúc này cô mới chậm chạp nhận lấy, trên tay lạnh lẽo rất nhanh đã được nhiệt độ ấm áp của ly trà sữa xua đi, gật đầu nhẹ giọng nói "Cảm ơn học trưởng", sau đó nhân lúc anh ta không chú ý, ấn điện thoại chuyển tiền trà sữa về cho anh ta.
Thời gian gấp rút, từ cửa tới nơi để vẽ tranh chỉ có một đoạn ngắn, Vân Chức theo Giang Thời Nhất đi vào trong, không nhìn thấy có một người đứng ở góc tường bên phải của đám đông, đối phương khẽ nhếch môi, cằm như sắp rớt ra, tay lại không hề nhàn rỗi, không tới một phút, album của hắn đã có thêm mười tấm ảnh.
Cô gái đi từ nhà vệ sinh bên cạnh ra, trừng hắn: "Anh làm gì đó Trình Quyết, chụp gái xinh à?"
Trình Quyết liên tục xua tay: "Xinh là thật, chụp cũng là thật, nhưng không phải vì anh đâu, anh đúng là không thể không phục, thủ đoạn của tiên nữ đúng là không bình thường, ở bên người vị kia rồi mà còn không yên phận, dám đội nón xanh cho anh ấy, này không phải tự đào hố chôn mình sao."
Hắn là bị bạn gái cưỡng ép kéo tới công viên trò chơi, một hai phải nhìn cái gì mà hiện trường giao lưu nghệ thuật, hắn vốn dĩ không có hứng thú, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Giang Thời Nhất, tên Giang công tử này bình thường là một người thanh lãnh cao ngạo, lúc này lại mua trà sữa cho cả đám người để nhân cơ hội tặng cho một người, cho dù không phải bạn gái đi nữa thì cũng là đang theo đuổi người ta đi.
Trình Quyết có hứng thú, đứng ở một bên lặng lẽ nhìn nửa ngày, vạn vạn không nghĩ tới sẽ chờ được Vân Chức, sau đó liền nhớ tới ngày đó chính miệng Giang Thời Nhất đã nói, Vân Chức là người anh ta thích, còn bảo hắn chuyển lời cho thái tử gia.
Hắn lại không điên, đương nhiên sẽ không nói, cho rằng đó chỉ là một câu vui đùa mà thôi, kết quả hôm nay lại tận mắt chứng kiến.
Trình Quyết lướt lướt album, tấm tắc hai tiếng, lôi kéo bạn gái đi theo, kế đó hắn đứng ở bên ngoài hiện trường giao lưu, xuyên qua bức tường trong suốt, trơ mắt chứng kiến Giang công tử ân cần tri kỷ lại chủ động với Vân Chức như thế nào.
Dù sao cũng là thời điểm rét nhất trong năm, cho dù hiện trường có được làm ấm thế nào cũng không thể so với trong nhà, Vân Chức có hai lọ thuốc màu đặc thù, dễ dàng bị cứng lại vì lạnh, tay cô lại lạnh, chỉ có thể nắm chặt cốc trà sữa nóng, sau đó lại nắm chặt thuốc màu.
Giang Thời Nhất cách cô rất gần, không nói gì trực tiếp đem trà sữa cô chưa cắm ống hút cắm vào, đưa tới bên miệng cô, lại đổi một ly vừa mới cho người đưa tới càng nóng hơn, đặt trong tay cô ủ ấm, lại cầm lấy thuốc màu, dùng tay của mình thay cô làm nóng.
Anh ta né tránh động tác muốn đoạt của Vân Chức, thấp giọng nói: "Chức Chức, đừng để ý, hôm nay hai chúng ta là cộng sự, tác phẩm lần này có liên quan tới mặt mũi của viện Mỹ thuật Thanh Đại, trước tiên cứ hỗ trợ nhau vẽ cho xong đã rồi nói, cùng lắm thì sau này em trả lại anh tiền trà sữa."
Ở góc độ của Trình Quyết nhìn qua, đây chính là hiện trường chăm sóc âu yếm bạn gái, nói chuyện mà cũng cách nhau gần như vậy, trà sữa cốc uống cốc làm ấm tay, chỉ thiếu cởi quần áo bao lấy cô cho ấm lên thôi.
Trình Quyết càng nhìn càng kìm nén không được, lấy điện thoại ra chụp vài tấm, xen lẫn trong đám người mênh mông vây xem, nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng bạn gái hắn lại cắn cả đường couple luôn rồi.
"Ngại quá tiên nữ ơi..." Trình Quyết thở dài, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nhấn mở WeChat của Tần Nghiên Bắc, "Nếu tôi đã thấy rồi thì không có cách nào gạt vị kia đâu."
Anh ta chọn kỹ mấy ảnh có vẻ ái muội nhất trong đống ảnh vừa chụp kia, sau đó chia sẻ cho Tần Nghiên Bắc, còn rất có lương tâm bồi thêm một câu: "Tiên nữ đúng là rất được săn đón nha, Giang công tử trắng trợn táo bạo theo đuổi người ta kìa."
Vân Chức dịch ghế dựa ra một chút, tận lực kéo dãn khoảng cách với Giang Thời Nhất, chuyên chú vẽ tranh của mình, nét bút cuối cùng của cô vừa mới hoàn thành, bên ngoài liền xuất hiện bước chân vội vã tới của vài người, gọi người phụ trách chính ở đây đi.
Bọn họ cách khá xa, Vân Chức không nghe được họ nói gì, nhưng có thể nhìn thấy sắc mặt người phụ trách càng ngày càng khó coi, liên tục gật đầu đáp ứng.
Ngay sau đó ông ta xoay người về, trực tiếp kêu dừng hoạt động, xin lỗi giải thích: "Ngại quá, mới vừa nhận được thông báo từ bên trên, nửa tiếng nữa có khả năng sẽ xuất hiện thời tiết cực đoan, vì an toàn của mọi người chỉ có thể lựa chọn tạm dừng, hoạt động tiếp theo của chúng ta vẫn sẽ được tiếp tục, bây giờ phiền mọi người trở về an toàn, không cần ở lại đây."
Vân Chức cùng với đại diện của phía bên kia đều đã hoàn thành tác phẩm.
Phong cách cá nhân của Vân Chức rất phóng khoáng, hình ảnh lại rất có tính xâm lược, ba tầng trong ba tầng ngoài vây xem tranh đều yêu thích đến hưng phấn kêu lên một hồi lâu, chỉ chờ xem trình độ của Giang Thời Nhất nữa, nhưng không nghĩ tới đột nhiên lại phải dừng lại, trong lúc nhất thời đều là tiếng oán giận, nhưng nhớ tới thời tiết cực đoan, vẫn là chọn chấp nhận nó.
"Được rồi được rồi, viện Mỹ thuật của Thanh Đại thắng là cái chắc rồi, trình độ của cô ấy căn bản là out trình luôn rồi, những người khác có xem hay không cũng không quan trọng, kệ đi."
Vân Chức nghe được tiếng nghị luận bên ngoài bức tường trong suốt, ngẩng đầu nhìn thời tiết, đúng là vạn dặm không có mây.
Cô có chút hiểu ra, đứng dậy thu dọn giá vẽ, Giang Thời Nhất bên cạnh muốn tới giúp, người phụ trách đã vội vã chạy chậm đến bên cạnh cô: "Vài người bên kia chỉ tên muốn tìm em, em cẩn thận một chút nhé."
Tim Vân Chức đập nhanh, những người ra lệnh cưỡng chế dừng hoạt động là tới tìm cô?!
Cô không kéo dài, bước nhanh đi qua, đối phương đi thẳng vào vấn đề đưa cho cô một phong thư, cô rút ra liền thấy, đầu thư viết "Tổng viện thiết kế phi hành quốc gia", bên dưới là mấy chữ rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp.
[Vân Chức, có phải em muốn chết hay không.]
Vân Chức choáng váng đầu óc.
... Cô bị Tần Nghiên Bắc tóm được rồi?!
Cho dù hiện trường hôm nay có nhiều người vây xem đi nữa, nhưng bọn họ đều là những người thích xem tranh sơn dầu, không hề có quan hệ gì với anh cả, sao anh có thể phát hiện ra chứ! Thái tử gia phát hiện cô thuận miệng gạt anh, có phải sẽ đem cô tróc xương lột da hay không.
Đợi năm phút, Thái tử gia mới gửi tới một tin nhắn thoại dài ba giây.
Cô kề gần bên tai cẩn thận nhấn mở, thanh âm nghe không ra bất cứ cảm xúc gì của Tần Nghiên Bắc va chạm vào màng tai cô: "Trà sữa uống ngon không?"
Không ngon, nhưng Vân Chức biết là, âm dương quái khí tới cực điểm rồi.
Nếu như âm thanh cũng có thể giết người, vậy thì cô đã không còn ở nhân thế nữa.
Người đưa thư khách khách khí khí nói: "Vân tiểu thư, viện thiết kế ở đối diện công viên trò chơi, Tần tổng mời cô qua đó."
Vân Chức sửng sốt, cứng đờ quay đầu lại, lướt qua rào chắn công viên thấy rõ ràng tòa lầu cao mười tầng ở đối diện, bên trên có một dòng chữ đoan chính trang nghiêm rất chói mắt.
Tổng viện thiết kế phi hành quốc gia.
Cô rõ ràng không có khả năng thấy rõ được cửa sổ trên lầu có gì, nhưng không hiểu sao lại có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo dày đặc bao phủ tới, trong chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Vân Chức nhận mệnh, không nghĩ sẽ giảo biện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi lắng nghe thái tử gia trách phạt, nghe theo sự xử lý của anh, nhưng vì có thể vãn hồi một chút mà còn cố ý đi tới tiệm trà sữa cạnh viện thiết kế mua hai ly trà sữa nóng.
Trà xanh hoa nhài ít đường cho Tần Nghiên Bắc.
Đậu đỏ thạch dừa là của cô.
Anh không phải hỏi là trà sữa uống có ngon không hay sao?
Thái tử gia tự phụ như thế, phỏng chừng là chưa từng uống qua thứ đồ rẻ tiền như vậy, vậy thì... cho anh nếm thử mới mẻ một chút, nói không chừng có thể dỗ được.
Giá vẽ cùng đồ đạc của Vân Chức được người của Tần Nghiên Bắc cầm hộ, cô cầm giấy thông hành đối phương đưa cho, siết chặt hai ly trà sữa, đi lên lầu sáu của tòa cao tầng, lo sợ bất an gõ cửa văn phòng, không nghe thấy tiếng đáp lại cụ thể, chỉ có một tiếng cười lạnh trầm thấp.
... Là anh, không sai.
Vân Chức áp xuống nhịp tim đập loạn, giữa cửa nhẹ nhàng đẩy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Nghiên Bắc ngồi ở đằng sau bàn làm việc, tầm mắt không đặt trên người cô, sườn mặt lạnh lùng như phủ thêm một tầng băng sương, không có chút hương khí tình người như lúc ăn sáng với cô.
Văn phòng to như vậy, cô chỉ đứng ở cửa thôi cũng cảm nhận được hô hấp không mấy thông thuận, không khí bên trong ngưng đọng, giống như không biết một giây nào sẽ vỡ ra.
Vân Chức lấy lại bình tĩnh, mới chú ý tới đằng sau Tần Nghiên Bắc còn có một người nữa đang đứng, là Trình Quyết mà cô từng gặp ở quán bar, sắc mặt anh ta không quá tự nhiên vẫy vẫy tay với cô, phát hiện trong tay cô còn cầm theo trà sữa, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép mà lắc đầu.
Tiên nữ không phải rất có thủ đoạn sao, sao lại không tinh ý như vậy chứ, loại trà sữa hai, ba mươi đồng này mua cho Tần Nghiên Bắc, không phải là đang gây sự sao.
Thái tử gia sao có thể uống thứ đồ trẻ con này được.
Vân Chức đi tới trước bàn làm việc, đem trà xanh hoa nhài cẩn thận đặt ở góc bàn: "Nghiên Bắc, lời giải thích tôi đã giải thích trên WeChat cho anh rồi, anh tức giận cũng đúng, cái này... là xin lỗi anh."
Trình Quyết càng sốt ruột hơn.
Hóa ra cô còn mua một cốc cho mình nữa à?!
Tần Nghiên Bắc đến một tia dư quang cũng chưa cho cô: "Sang phòng 605 bên cạnh, không xử lý xong thì đừng có qua đây."
Vân Chức không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe theo lời anh nói, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, còn tiện tay khép cửa lại.
Chờ cô rời đi, Tần Nghiên Bắc mới bủn xỉn giương mắt nhìn ly trà sữa đặt ở kia, ở trước mặt Trình Quyết di chuyển xe lăn đi vào phòng tắm trong văn phòng để rửa tay.
Cô nhóc này bị anh chiều đến đầu óc hồ đồ hết rồi, cái gì cũng dám đem ra khiêu khích.
Còn may là cô hiểu chuyện, biết dỗ người.
Ban nãy anh vẽ bản thảo, ngón tay bị dây chút mực dầu, không thể chạm trực tiếp vào trà sữa của cô được.
Trình Quyết lại tê dại da đầu thay cho tiên nữ, thái tử gia đây là bị làm cho giận đến mức nào mới không thèm liếc mắt nhìn ly trà sữa kia một cái, còn sợ nó bẩn, không muốn ở chung một phòng với nó chứ.
Anh ta vẫn nên nhanh chóng ném nó đi thay cô thôi, miễn cho chốc lát nữa Tần Nghiên Bắc quay lại sẽ có phản ứng lớn hơn.
Trình Quyết cầm trà sữa bên, chuẩn bị ném vào thùng rác rồi lại tìm cái gì đó đắp lên để che đậy đi, trước khi ném anh ta còn nhìn trà sữa nhiều thêm một cái, cũng có chút tò mò, không biết thứ này có vị gì, bạn gái anh ta cũng rất thích uống.
Anh ta do dự vài giây, lại thăm dò nhìn thấy Tần Nghiên Bắc vẫn chưa trở lại, liền trước khi đem nó đi vứt, cắm ống hút vào, thử uống hai ngụm.
... Úi chà, uống khá ngon đấy chứ.
Trình Quyết nhịn không được lại uống thêm mấy ngụm, chuẩn bị tinh thần hăng hái uống xong cái ly trà sữa này rồi ném cũng được, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, tiếng xe lăn nặng nề truyền tới, trong miệng anh ta còn ngậm trà sữa, liều mạng nuốt xuống, niếp bẹp cái ly muốn vứt bỏ.
Mà một khắc đó, anh ta đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi như tróc da bong thịt, kinh hãi ngẩng đầu lên, không thể ném đi, cả người cương cứng, thẳng tắp đón nhận ánh mắt có thể lăng trì người khác của Tần Nghiên Bắc.
Khóe môi Tần Nghiên Bắc mím chặt, cằm banh đến sắc nhọn, ngón tay nắm chặt tay vịn đến mức hơi phát ra tiếng vang.
Trình Quyết tên chó má này dám uống trà sữa?!
Vân Chức mua cho anh, đặc biệt dỗ anh, bị uống hết rồi?!
Trình Quyết như sắp khóc ra, hết đường chối cãi, muốn chạy như điên ra cửa tìm Vân Chức cầu cứu, lúc này vừa hay Vân Chức lại gõ cửa lần nữa, nghiêng người đi vào, trong tay còn cầm trà sữa đậu đỏ của cô, mới vừa cắm vào uống được một ngụm, trên ống hút còn có vết son môi màu hồng nhạt.
Trong lòng Vân Chức đã an ổn hơn nhiều, mới đầu cô còn cho rằng bên 605 có tràng diện kinh khủng gì đang đợi mình, kết quả đi qua mới phát hiện là phòng nghỉ.
Trợ lý chờ sẵn ở trong đã chuẩn bị thuốc cảm cùng với nước ấm cô nên dùng, có cả túi chườm nóng, cô uống thuốc xong liền lập tức gấp gáp trở về, muốn xin lỗi thái tử gia lần nữa, bằng không đều rất xấu hổ với sự chăm sóc của anh.
Không đoán được, lúc vào cửa lại chạm phải tình huống như bom nổ thế này.
Vân Chức nhìn qua nhìn lại vài lần liền hiểu đại khái tình hình, trà sữa đã bị Trình Quyết uống hết rồi.
Cô khó xử nhìn ra bên ngoài, tiệm trà sữa cách viện thiết kế vẫn có chút xa, hiện tại đi mua rồi quay về chắc cũng phải mất mười phút, Trình Quyết có thể hay không sẽ không chịu nổi.
Cô cúi đầu nhìn ly trà sữa của mình, còn hơn nửa, khẩu vị cũng không tệ lắm.
Vân Chức hít sâu, nhẹ nhàng hỏi: "Nghiên Bắc, nơi này của anh có kéo sạch không?"
Tầm mắt như kẹp dao giấu kiếm của Tần Nghiên Bắc liếc cô.
Cô vội nói: "Nếu anh không chê thì tôi cho anh trà sữa của tôi, chỉ là tôi đã uống qua rồi, muốn cắt đầu ống hút bên trên đi thôi, hoặc là có thể mở cái màng bọc bên trên này ra."
Tần Nghiên Bắc nhìn dấu môi đỏ nhạt trên đầu ống hút, nho nhỏ câu người.
Đêm hôm qua anh mới vừa hôn qua nó xong.
Thái tử gia trầm mặt, nâng tay vẫy Vân Chức qua đây, Vân Chức ngoan ngoãn đi tới, hai tay cầm trà sữa đưa qua.
Anh trấn định nhận lấy, đôi mắt lạnh lẽo chuyển hướng sang Trình Quyết đã sớm bị hù chết: "Mở máy ảnh của cậu ra, chụp đi."
Sau đó ngón tay anh khảy khảy ống hút, liếc nhìn Vân Chức một cái, không quá vừa lòng thấp giọng mắng cô: "Em chừng nào mới có thể thành thật một chút, còn tìm kéo? Thừa thãi."
Ra vẻ vô tội.
Giấu đầu lòi đuôi.
Còn không phải là muốn cho anh uống trà sữa của cô sao.
Môi dán ở bên nhau.
A.
Còn may là cô biết dỗ người.
Tần Nghiên Bắc lãnh đạm rũ mi mắt, tự nhiên đem ống hút Vân Chức từng dùng qua đặt ở giữa môi, vết son môi nhợt nhạt cô lưu lại, cứ như vậy mà thân mật khăng khít ép vào giữa môi răng cực nóng của anh.
Danh Sách Chương: