• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dì Trịnh bị áp lực trong thư phòng làm cho thở không nổi dọa sợ, bà đã làm ở Nam Sơn Viện thời gian không hề ngắn, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Tần Nghiên Bắc, nhưng các loại trạng thái của anh thì ít nhiều gì bà cũng từng thấy qua rồi, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên bà cảm thấy sởn tóc gáy như vậy.

Bà hơi trì độn, cũng ý thức được Tần Nghiên Bắc dường như coi bà thành một người nào đó, mà người khác phái có thể xuất hiện trong căn nhà này, còn bị anh hỏi với kiểu ngữ khí như thế kia thì chỉ có một mình Vân Chức mà thôi.

Dì Trịnh sầu khổ.

Vân Chức chắc là đã ba ngày không tới đây rồi, khó trách từ tối ngày hôm trước, Tần Nghiên Bắc đã không cho bất cứ kẻ nào tới đây, hôm nay bà là không yên tâm về bữa ăn của anh cho nên mới liều chết tới xem thử, vạn vạn không nghĩ tới bản thân lại đâm vào họng súng.

Dì Trịnh nói muốn đi, nhưng thực tế lại không dám động, nén lại sự run sợ trong lòng hỏi tiếp: "Tần tổng, ngài xem có cần tôi gọi điện thoại cho Vân tiểu thư không, nếu như cô ấy biết ngài đang đợi, hẳn là..."

Tần Nghiên Bắc ngồi sau bàn làm việc, mặt mày sắc bén bị ánh sáng mơ hồ chiếu tới dị thường khắc sâu, thanh âm của anh trước đó hơi khàn, bây giờ đã thu lại như thường, thấp giọng hỏi lại: "Tôi đợi ai?"

Dì Trịnh run lên, vội xua tay nói sang chuyện khác: "Không có chờ ai cả, là tôi lắm miệng, tôi có mang theo bữa khuya tới, ngài..."

Tầm mắt Tần Nghiên Bắc lướt qua bà, ngừng ở bên ngoài cánh cửa thư phòng đang mở, hành lang trống vắng tĩnh mịch kéo dài, không có bất cứ thanh âm cùng độ ấm dư thừa nào.

Bây giờ đã sắp 9 giờ rồi, cameras ngoài cửa lớn Nam Sơn Viện phảng phất như vô cùng yên lặng, sẽ không có người tới.

Trước kia, mỗi ngày đều có tiếng dép lê nhẹ nhàng vang lên âm thanh lẹp xẹp, trong căn phòng ngủ cách đó không xa có thể nghe được âm thanh vừa vẽ vừa nghe nhạc rất nhỏ, cùng với trước đó anh nói cô nấu cơm khó ăn, cô vẫn luôn ân cần bưng đồ ăn khuya lên, tất cả đều giống như những ảo giác mà lúc phát bệnh anh mơ tới, vốn dĩ đều là những thứ vốn không tồn tại trong thế giới của anh.

Sao anh có thể, mặc kệ bản thân bị một người khống chế cảm xúc đến loại tình trạng này chứ.

Cô đi mua quần áo, muốn đưa cho ai thì đưa, cho anh anh cũng sẽ không cần.

Nếu cô không muốn trở về, ba ngày nay không hề nhắn cho anh một câu, không có giới hạn muốn tiếp tục chọc tức anh, vậy thì dừng ở đây đi.

Anh cũng không phải không có cô thì sẽ không thể sống nổi, huống chi chỉ là một cô bạn gái từ trước tới nay không chịu thổ lộ tình cảm với anh mà thôi, cho dù chia tay thì còn có thể thế nào được chứ.

Bệnh của anh có nặng hơn thì cũng là chuyện của anh, không có liên quan gì tới người khác hết.

Anh không cần cô, không phải là cô thì không thể.

Tần Nghiên Bắc bảo dì Trịnh trở về, thời gian tới không cần tới đây nữa.

Chờ cửa lần nữa đóng chặt, ánh sáng xuyên vào qua khe hở rốt cuộc cũng tắt, anh thong thả đứng lên, nhặt một mảnh vỡ thủy tinh dưới đất lên, dường như không chút để ý nắm ở trong tay, đi đến bên cửa sổ, rũ mắt nhìn chằm chằm nhà kính ấm áp tươi tốt xanh um ở bên dưới.

Năm ngón tay trái của anh siết chặt hơn một chút, làm cho những mảnh vỡ pha lê bén nhọn kia cường ngạnh đâm vào trong da thịt.

Máu tinh tế tràn ra theo khe hở ngón tay, những cảm giác không thể khống chế dưới đáy lòng trong thân thể cùng tinh thần bị cắn nát, nhu cầu bồng bột đối với người nào đó đều bị anh lừa mình dối người ép xuống.

Cũng không có gì cả, đau một chút là sẽ quên thôi, nên sống như thế nào thì tiếp tục sống như thế.

Môi Tần Nghiên Bắc căng chặt, lông mi áp xuống, che lại hết thảy gợn sóng ở trong mắt, anh đột nhiên giơ tay lên kéo chặt tấm rèm lại, làm cho trong phòng hoàn toàn lâm vào bóng tối, ngăn trở lại chút ánh sáng cuối cùng từ nhà kính có thể chiếu tới anh.

Vân Chức muốn buộc anh chủ động đi tìm cô, căn bản là thiên phương dạ đàm*, cứ để cho cô tự mình đối mặt với hiện thực thật tốt, nhìn xem rốt cuộc làm quá mức sẽ có hậu quả gì.

*Thiên phương dạ đàm: Chuyện nghìn lẻ một đêm, ý chỉ chuyện lạ, không có thật

Ngày mai là 26 tháng Chạp, cách trừ tịch lại gần thêm một chút, Thanh Đại đã chính thức cho sinh viên nghỉ, chỉ còn lại có một số sinh viên trong lúc chưa về nhà nghỉ Tết Âm Lịch còn ở xung quanh trường học làm việc, Vân Chức chính là một người trong số đó.

Phòng triển lãm vẫn đang mở cửa làm ăn, bởi vì ngày Tết trang trí mới mẻ cùng với các hoạt động tặng quà tăng lên cho nên việc làm ăn ngược lại tốt hơn so với bình thường rất nhiều. Đường Dao không có ở đây, một mình nhân viên cửa hàng lo liệu không hết việc, Vân Chức liền tới trong tiệm giúp đỡ vẽ tranh.

Tranh vẽ của Sin đều luôn rất được săn đón, không cần bày bán vẫn có người tự nhiên tìm tới mua, hiện tại phòng triển lãm kinh doanh đa số là tác phẩm nhỏ được vẽ theo phong cách khác của cô.

Nhưng sau khi thân phận của Vân Chức được công khai, người vì ngưỡng mộ tranh cô tới đây càng ngày càng nhiều, đặc biệt là khi biết được bản nhân của Sin ở tại phòng triển lãm này, mới có một buổi sáng thôi cơ hồ nơi đây như thể đã trở thành điểm ngắm cảnh off fan của võng hồng rồi.

Vân Chức bận đến mức ngay cả một ngụm nước cũng không kịp uống, thẳng đến khi không biết có ai nói là con đường gần đây sắp bị chặn lại, một đám người mới không cam lòng mà rời đi.

Vân Chức cuối cùng cũng được thanh tịnh, một tay ôm Nhạn Nhạn, một tay cầm cái ly ngồi ở trên sofa nhỏ cạnh cửa sổ sát đất, híp mắt nhìn ánh mặt trời giữa trưa, dư quang nơi khóe mắt lại không tự giác nhảy dựng lên, cô theo phản xạ tính đứng lên, Nhạn Nhạn "ngao" một tiếng nhảy xuống.

Cô nhíu mày nhìn góc đường bên ngoài cửa sổ, vừa rồi ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, giống như có một chiếc xe ô tô màu đen vô cùng quen thuộc ngừng ở đó, chờ cô nhìn kỹ thì cũng đã rời đi rồi.

Nhân viên cửa hàng thuận miệng nói: "Thật kỳ quái, gần đây cũng có hoạt động gì đâu, sao đường lại phải chặn lại chứ? Chức Chức, trước đó chị có nhận được thông báo không?"

Ngón tay Vân Chức siết chặt.

Đương nhiên là không, chỉ là không thể nói nên lời là vì sao, "đường bị chặn" cùng với "thời tiết cực đoan" ở công viên trò chơi lúc trước, như có như không có chút tương tự.

Nhân viên cửa hàng thăm dò qua đây, thấy Vân Chức nhìn ra bên ngoài, chăm chú vào một điểm nào đó, hiểu rõ mà "ồ" một tiếng: "Chị cũng phát hiện ra cái xe đó sao? Lúc nãy em tra ở trên mạng, đó là bản giới hạn toàn cầu đó, cực kỳ đắt đỏ, không biết nhà quyền quý nào ở Hoài Thành có thể mua nổi nó, dừng ở kia cả ngày, vừa mới rời đi thôi."

Vân Chức rũ mi, không có biểu tình gì ngồi trở lại.

Cô vốn dĩ muốn truy hỏi xem cụ thể là loại xe gì, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy thực nhàm chán nực cười, cô biết để làm gì? Để xem có phải Tần Nghiên Bắc hay không sao?

Trước không nói tới chuyện thái tử gia nào còn chú ý tới một con sủng vật đã không còn quan hệ gì, cho dù đó thật sự là anh đi nữa thì hẳn cũng chỉ là vừa lúc đi ngang qua nơi này, vừa lúc từ cửa sổ thấy cô, lại vừa lúc rảnh rỗi nhàn hạ tìm chút lý do chơi đùa với cô mà thôi, chẳng có quan hệ trực tiếp gì với cô cả.

Dừng việc báo ân, cô với anh chẳng khác nào người xa lạ.

Thái tử gia bớt thời gian tới liếc mắt nhìn một con mèo mà thôi, việc mà con mèo này nên làm chính là coi như không nhìn thấy.

Ở góc đường giao lộ phòng triển lãm, đèn đỏ còn đang đếm ngược, Tần Nghiên Bắc ít khi ngồi ở ghế phụ, đôi con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn cánh cửa màu xanh xám ở phía bên kia, từ lúc bắt đầu tới cuối cùng, Vân Chức một bước cũng không có đi ra.

Vài phút trước, cô đứng ở bên cửa sổ rõ ràng đã nhìn thấy xe của anh rồi, vì để đề phòng cô đuổi theo ra dừng ở trên đường lớn không tiện, anh đã lập tức bảo tài xế lái tới đây.

Nhưng mà, cô thế nhưng lại không hề bước một chân ra khỏi cửa.

Tần Nghiên Bắc nhắm mắt lại, tay bên người nắm chặt, miệng vết thương trong lòng bàn tay đau đớn, không ngừng cảnh cáo anh không cần tới nữa.

Cô tùy tiện thế nào thì có quan hệ gì với anh chứ!

Anh đơn phương chia tay, cũng không cần cố ý thông báo cô!

"Tần tổng..." Tài xế tê dại da đầu, khô khốc nuốt nước bọt.

Ông ta rất muốn nói vài câu, Vân tiểu thư tám phần là bởi vì không biết nghe được hai chữ "sủng vật" từ chỗ nào nên mới bỏ nhà đi rồi, đứng từ xa nhìn cô như vậy, cô hẳn là sẽ không mềm lòng, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không dám nói thành lời, khẩn trương hỏi: "Cứ như mọi khi tới công ty mở cuộc họp sao?"

Trước mắt Tần Nghiên Bắc là Vân Chức đang bị một đám người vây quanh, nhận được đủ loại ái mộ, theo đuổi dây dưa của đám người xa lạ, sau đó cô lại dựa vào sofa, trên mặt không chút son phấn, được ánh mặt trời chiếu đến sạch sẽ trong sáng, ôn nhu vuốt ve con mèo trong ngực.

Khớp hàm anh cắn chặt, giống như máu có chút thoát ly khỏi khống chế va chạm vào trong xương cốt.

Muốn cho những người đó biến mất, muốn xách con mèo dư thừa kia ném đi.

Muốn nắm chặt lấy tay cô, đem cô túm về Nam Sơn Viện, cắn cô cũng được, ôm lấy cô cũng được, buộc cô phải nghe lời một chút.

Hầu kết Tần Nghiên Bắc giật giật, lạnh giọng nói: "Cứ như mọi khi, hành trình đã được sắp xếp chiều nay không cần đẩy xuống nữa, thông báo cho người ngày mai sẽ tới sân bay tham gia nghi thức ký hợp đồng hủy bỏ, tôi tự qua đó."

27 tháng Chạp, thái tử gia Tần thị dưới tình huống chân mang thương tích tự mình đi tới sân bay ký hợp đồng, người hợp tác thụ sủng nhược kinh, khẩn cấp đem tất cả mọi thứ sắp xếp đến phô trương.

Đi tới đi lui hai ngày, Tần Nghiên Bắc cố tình chưa từng hỏi tới tình huống bên phía Nam Sơn Viện, cho dù lúc này Vân Chức có biết hối hận chạy về đi nữa thì cũng chỉ biết vồ hụt.

Chuyện như phải miên man suy nghĩ này, cô cũng nên nếm thử tư vị nhiều chút.

Chờ đến khi máy bay đáp xuống đất, trợ lý đứng sẵn ở bãi đỗ xe mở cửa xe, môi mỏng Tần Nghiên Bắc mím chặt, cằm banh đến góc cạnh rõ ràng, nhẫn nhịn không được cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi: "Nam Sơn Viện có người tới không?"

Trợ lý sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Không có, Tần tổng yên tâm, bên phía C9 không có ai dám tới quấy rầy cả."

Tần Nghiên Bắc không nói một lời.

Trái tim giống như bị một thứ vũ khí sắc bén đâm vào, đã sớm chọc vào chỗ sâu nhất, nhìn không ra đã chảy bao nhiêu máu, anh cho rằng mình đã chết lặng sớm không còn để bụng, nhưng vào lúc nó tiếp tục tàn nhẫn đâm sâu vào bên trong, thần kinh anh vẫn nhói lên đau đớn, bất kham chịu đựng.

Trợ lý hoảng hốt đến mức thái dương đổ mồ hôi, không biết nói sai ở câu nào, chính là lo sợ bất an, lại nghe được Tần Nghiên Bắc hỏi: "Vân Chức đang ở đâu?"

Hắn nắm rất rõ hướng đi của Vân Chức, nhanh chóng nói: "Hôm nay Thanh Đại tổ chức Tết Âm Lịch cho những sinh viên bản địa cùng với những sinh viên không về quê ăn Tết, nói là muốn gắn kết tình hữu nghị của toàn trường, Vân tiểu thư hẳn là cũng tham gia."

Tần Nghiên Bắc chậm rãi nhìn về phía hắn, con ngươi đen nhánh giống như tẩm mực đậm: "Tình hữu nghị?"

"... Dạ, các khoa viện, các niên cấp đều có mặt, viện Mỹ thuật bên kia nói rằng Vân tiểu thư là bộ mặt đại diện cho viện, cần phải lộ mặt trong ngày này..." Trợ lý hỏi, "Tần tổng, yến tiệc bên kia đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài qua đó thôi, chủ tịch Thịnh Thụy cùng Thiên Hàng đều ở đó, muốn..."

Tần Nghiên Bắc ngồi ở trong xe, chém đinh chặt sắt đánh gãy: "Tới Thanh Đại."

Trợ lý ngạc nhiên: "Bữa tiệc bên kia?"

Thái tử gia lười biếng nâng mi lên, không thèm thu liễm âm lệ cùng dã liệt mang theo bên người, cười lạnh: "Tôi có nói là sẽ tham gia? Tôi nói rồi, một đám chó má chỉ biết tiền với tiền, có cơ hội ngồi nói chuyện với tôi trên bàn ăn, có thể nói ra chuyện gì liên quan tới công việc?"

Trợ lý xác thật là đã nhận được chút đồ để hỗ trợ ở giữa, lúc này môi run lên, nửa chữ cũng không dám nhắc lại, biết bản thân đã xong rồi.

Tần Nghiên Bắc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, kiên nhẫn đã hoàn toàn dùng hết: "Tới Thanh Đại, còn cần tôi lặp lại sao?"

***

Bữa tiệc giao lưu được tổ chức ở sân thể dục của Thanh Đại, trường học đúng là đã hạ vốn gốc, vì vấn đề cá nhân của sinh viên thôi cũng rầu thúi ruột, trước một tuần đã bắt đầu bố trí hiện trường.

Bình thường sinh viên ăn mặc cái phong cách gì cũng chẳng quan tâm, hôm nay ai nấy cũng trang điểm tỉ mỉ, chỉ có một mình Vân Chức vẫn một thân áo lông vũ trắng, tóc dài tùy ý dùng dây cột lên, vài sợi tóc mai rũ ở trước mặt.

Cô chủ yếu là tới hỗ trợ, đối với gắn kết hữu nghị gì đó không có hứng thú, làm xong yêu cầu trong viện cần là lộ mặt xong liền chuẩn bị lui lại phía sau, trở về tiếp tục kiếm tiền, sớm một chút bán được tranh để trả lại tiền cho Tần Nghiên Bắc.

Mới vừa xách túi đi vòng qua cửa hông, thầy giáo đã ở phía sau đuổi theo cô: "Vân Chức, không muốn ở lại nữa à, loại chuyện như quan hệ hữu nghị này vốn dĩ cũng không thể cưỡng cầu, em lại đây giúp thầy thêm một chuyện nữa là thầy thả em đi liền."

Vân Chức đành phải ngoan ngoãn đứng lại.

Thầy giáo đem cái túi giấy trong tay đưa cho cô: "Bên này thầy có việc không rảnh lo, em thay thầy đưa cái này cho Giang Thời Nhất nhé, trong lớp của thằng bé có bạn học lát nữa sẽ biểu diễn, đây là trang phục diễn xuất."

Vân Chức cảm thấy ngoài ý muốn: "Giang Thời Nhất hôm nay cũng tới?"

Với hoàn cảnh gia đình như Giang Thời Nhất, không giống như người sẽ tham gia quan hệ hữu nghị của trường học, huống chi bây giờ đã gần cuối năm rồi, anh ta thế mà lại có thời gian rảnh để tham gia mấy cái này.

Thầy giáo gật đầu: "Thầy cũng cho là hắn sẽ không tham gia, ai biết vừa thấy danh sách quan hệ hữu nghị là lại đáp ứng liền."

Vân Chức mím môi, không nói chuyện, cầm theo túi quần áo, ánh mắt đảo xung quanh tìm thân ảnh của Giang Thời Nhất, cô vừa đi về phía trước vừa gọi điện thoại, sau khi đối phương nghe máy, giọng nam thanh nhuận chứa ý cười liền truyền tới: "Chức Chức, quay đầu lại đi, bên này."

Vân Chức theo bản năng xoay đầu, nhìn thấy Giang Thời Nhất sơ mi trắng quần đen, thanh phong tễ nguyệt* đứng ở dưới đèn, thu hút rất nhiều sự chú ý của đám nữ sinh ở xung quanh, anh ta cong môi phất tay với cô.

*Vẻ đẹp thanh thoát.

Cô chỉ nghĩ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, vì thế liền gia tăng bước chân chạy về phía anh ta.

Cũng là vào lúc này, thần kinh vốn đang thả lỏng của Vân Chức không hề chuẩn bị mà bỗng nhiên bị kéo chặt, hai chân ngừng lại một chút, thiếu chút nữa đã đứng không vững.

Từ góc độ của cô có thể nhìn đến bên cạnh cửa ra của sân vận động, không biết từ khi nào đã có một chiếc xe lăn dừng ở đó.

Bởi vì giữa sân đang ở lúc cao trào, ánh đèn đều tập trung ở trung tâm, bên kia không có ánh sáng gì nhiều, ngay cả xe lăn hay là người trên xe lăn đều cơ hồ hòa làm một với bóng tối, nếu không phải trong lúc vô ý đụng phải đôi mắt âm trầm của anh thì cũng rất khó nhận thấy được.

Cùng phát hiện ra với Vân Chức còn có lãnh đạo điều hành hoạt động ngày hôm nay, phản ứng còn giật mình hơn so với cô, chạy chậm đi qua, cong lưng tri kỷ nói chuyện.

Nhưng Vân Chức có thể thấy được, đôi mắt đen nhánh cô đã nhìn qua vô số lần kia, xuyên qua trung gian cùng chướng ngại vật ở đây, thẳng tắp dừng ở trên người cô.

Lãnh đạo nhà trường nói nói vài câu, sau đó liền bước nhanh đuổi tới bên người Vân Chức, đè thấp thanh âm nói: "Vân Chức, mau qua đó một chuyến đi. Hôm nay Tần tổng tới viện hàng không vũ trụ bên kia có công việc, vừa vặn đi qua nơi này, nói là muốn gặp em, hai người hẳn là có quen biết đúng không."

Vân Chức đứng ở tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Nghiên Bắc ở phía xa xa, lễ phép khách khí gật đầu với anh, tựa như cô đối với mỗi người mà cô không quá thân quen vậy.

Ôn hòa ngoan ngoãn, lại lạnh nhạt xa cách.

Cô nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi, em với Tần tổng chỉ gặp qua vài lần, không có quan hệ cá nhân gì, người có thân phận như anh ấy, tìm em có thể có chuyện gì chứ, chắc là nhầm lẫn thôi, em đang vội về nhà, chào thầy ạ."

Tần Nghiên Bắc đi ngang qua nhìn thấy cô, lại là nghĩ tới có nhu cầu giải sầu một chút cho nên mới gọi cô qua sao?

Thái tử gia miệng lưỡi lãnh đạm như vậy, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, anh sẽ nói như thế nào chứ, chê cô hôm nay trang điểm tầm thường, chê cô không biết giả ngốc, tiếp tục làm một con mèo có tâm tư không thuần đi mua vui cho người khác?

Vẫn là không gặp là tốt nhất.

Ở đây nhiều người như vậy, cô sợ anh sẽ nói ra lời đả thương người khác, cảm xúc của cô sẽ chịu ảnh hưởng.

Vân Chức lui một bước nhỏ về phía sau, mơ hồ nhìn thấy thần sắc của anh chìm xuống, đôi mắt sắc bén, như thể muốn đem người ta róc xương mổ thịt.

Cô cúi thấp đầu, vẫn cứ theo lẽ thường đi về phía Giang Thời Nhất, đem túi quần áo trong tay đưa tới cho anh ta.

Giang Thời Nhất nhận lấy, lại không buông tay quá nhanh, ngược lại còn lôi kéo tay cầm kéo về phía mình.

Vân Chức có chút thất thần, không kịp thời phản ứng, hướng về phía anh ta thoáng lảo đảo một chút, cơ hồ là đồng thời lúc đó, bên tai truyền tới tiếng thở dài của anh ta: "Chức Chức, lần trước anh nói không sai chứ, Tần Nghiên Bắc từ trước tới nay đều không để người khác vào trong mắt, em có thể nghĩ thông suốt, anh thật sự vui mừng thay em."

Xung quanh Vân Chức ồn ào náo động, xung quanh đều toàn người với người.

Trong tai cô ầm ĩ, ngửa mặt đón nhận ánh mắt của Giang Thời Nhất, trịnh trọng nói: "Học trưởng, hy vọng anh có thể hiểu rõ, có thái độ với Tần Nghiên Bắc ra sao là chuyện của em, anh không cần vui vẻ hay là tức giận hộ em, rốt cuộc thì nói cho cùng, em báo ân cũng không có quan hệ gì với anh cả."

Giang Thời Nhất u ám âm trầm nhìn cô, môi hơi động một chút, giống như đang tự nói, nhỏ đến không thể nghe thấy hỏi: "Vậy nếu, có quan hệ với anh thì sao?"

Âm nhạc trong hội trường nâng cao lên, đám đông vây quanh lại đây để khiêu vũ, Vân Chức không có tâm tư đi đoán khẩu hình của anh ta, tách ra khỏi đây, nhanh chân đi về một cánh cửa ra khác.

Trước khi rời đi, cô không tự chủ được ngoái đầu lại nhìn nhìn, xe lăn đã biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện qua.

7 giờ tối, bên ngoài bãi đỗ xe của Thanh Đại, một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở chỗ tối nhất, giống như dã thú đang trọng thương ngủ ở trong động, cho dù không tiếng động ẩn nấp thì những vệt máu chảy ra cùng với tiếng thở dốc trầm trọng vẫn như cũ rất rõ ràng ở trong bóng đêm.

Tần Nghiên Bắc nửa híp mắt dựa ở hàng ghế sau, gần như là đọng lại yên tĩnh, ngón tay anh quấn quanh một cái vòng cổ kiểu nữ, quà muốn tặng đi lại vô lực rơi ở bên chân.

Lồng ngực dưới áo sơ mi phập phồng lên xuống, mỗi một lần có dưỡng khí chảy vào thân thể đều phảng phất như mang theo vô số những câu hỏi, từ yết hầu bắt đầu cắt xuống, chảy khắp lục phủ ngũ tạng.

Trước kia cô thấy anh thì sẽ thế nào?

Trong mắt đều phủ một tầng hơi nước mềm ấm, vô luận bị anh từ chối như thế nào cũng vĩnh viễn chứa đầy nhiệt tình, mặc kệ có cách từ xa mà nhìn thấy anh đều sẽ chạy vội tới, cười tủm tỉm cong lưng, ngọn tóc có đôi khi sẽ cọ qua tay anh, có chút thẹn thùng cùng sợ hãi, nhẹ nhàng gọi "Nghiên Bắc".

Chứ không phải giống như vài phút trước, giống như đang nhìn một người xa lạ không quen thuộc, rốt cuộc cũng tìm không ra một tia độ ấm mà anh muốn.

Cô chạy về phía người khác, cầm túi quần áo đó, là cái cô tự mình mua sao? Nó căn bản không phải cho anh, mà là muốn ở trước mặt anh tự tay đưa cho những người khác?!

Cô nhóc này đến tột cùng là muốn làm cái gì, kỹ thuật diễn của cô đã tốt đến mức này rồi sao, có thể giả vờ như không yêu đến thiên biến vạn hóa không ai nhận ra như vậy?

Vân Chức không có khả năng như vậy.

Chức Chức không có khả năng không yêu anh.

Cô không phải chỉ đơn giản là muốn gây chuyện với anh đến mức này, ngày hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì khác rồi.

Tần Nghiên Bắc giật giật đầu ngón tay đau đến thấu xương, cầm điện thoại lên gọi đi, mấy câu nói ra như bị mài giũa, nghe có chút chói tai: "Đi tra, buổi tối gia yến hôm đó, lúc tôi không ở bên người Vân Chức, có những ai đã tiếp cận cô ấy!"

Tài xế co người ngồi ở phía trước, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại, lúc này mới mẫn cảm ngồi dậy.

Lời nói mà ông ta do dự mấy ngày nay nhưng vẫn không thể nói ra, bây giờ lại sợ hãi nếu như đó thật sự là lời do chính miệng thái tử gia nói với Vân Chức, vậy không phải là xong rồi sao.

Một lát sau, ông ta vẫn hạ quyết tâm, như đi trên băng mỏng nói: "Tần tổng, có chuyện này... hôm gia yến, lúc Vân tiểu thư xuống xe, có nói một câu, lúc ấy gió lớn, tôi cũng là vừa lúc ở phía sau cô ấy nên mới nghe thấy, phỏng chừng ngài có thể không biết, hơn nữa tôi thấy dáng vẻ cô ấy..."

Tài xế miêu tả đúng sự thật: "Cô ấy cũng không quá để ý ngài rốt cuộc có nghe được hay không, giống như, thực nản lòng thoái chí vậy."

Tầm mắt Tần Nghiên Bắc khiếp người.

Tài xế nuốt nuốt, thuật lại: "Cô ấy nói, cô ấy không phải sủng vật của ngài."

Đến giờ phút này, những mảnh huyền phù phế tích đã sớm tan hoang nay lại phát ra tiếng vang lớn, hoàn toàn sập xuống, từng mảnh nhỏ đâm chọc vào trong cõi lòng của anh.

Hai chữ "sủng vật" đến đột ngột như vậy, cũng làm cho Tần Nghiên Bắc hiểu ra buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Lúc ấy những lời trêu đùa chính miệng anh nói, cùng với những ngôn từ khinh miệt hùa theo của Tần Chấn, toàn bộ trở lại bên tai, cảnh tượng cũng theo đó quay trở lại hành lang tối hôm đó.

Có lẽ là ở trong môt góc nào đó, có lẽ chỉ cách một bức tường, Vân Chức ở trong căn nhà to lớn xa lạ kia, không nơi nương tựa, lẻ loi nghe được bạn trai cô không hề để bụng tới cô.

Anh có thể tưởng tượng được, một mình cô cắn chặt môi, cúi đầu rơi nước mắt, tự biết không thể chiếm được tình cảm của anh cho nên mới kiên trì muốn rời khỏi anh.

Anh lại hỏi ngược lại cô, cô đã nháo đủ chưa, nếu như bây giờ xuống xe, vậy thì cũng đừng nghĩ tới chuyện đi lên nữa.

Điện thoại Tần Nghiên Bắc chấn động, nhưng đã không cần nghe nữa.

Anh tắt máy, nắm chặt điện thoại, ngón tay lặp lại vài lần mới nhấn mở WeChat của tiểu Chức Nữ, vòng bạn bè của cô ba phút trước có đăng một trạng thái, chỉ có hai chữ: [Kết thúc]

Tần Nghiên Bắc thấp giọng cười một chút, đáy mắt chồng chất tơ máu lại giống như đem anh bao phủ, cho dù có giãy giụa thế nào cũng không có chỗ thoát thân.

"Lái xe."

Tài xế cẩn thận hỏi: "Tần tổng, đi đâu ạ?"

Tần Nghiên Bắc nhắm mắt, sườn mặt tái nhợt như sương, miệng vết thương trong lòng bàn tay ẩn ẩn phát ra đau đớn còn nhức nhối hơn so với khi bị cắt đứt.

"Đi đón bạn gái tôi về nhà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK