• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến nhà hàng, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc đi trên đường, Miêu Chấp nói với Lan Hinh chương trình hôm nay, trưa thì ăn cơm, đến chiều trò chuyện rồi đánh bài, tối ăn cơm xong sẽ đi hát karaoke, chơi đến đêm rồi mới giải tán.

Lan Hinh kỳ thật cũng không muốn đi, ngồi trên xe suốt hai ngày một đêm, rất mệt mỏi, nhưng nếu đã tìm mình đến tận đây thì cũng cần phải đi một chút, tuy cả quãng thời gian trung học cũng không có gì đáng để hoài niệm.

Nhà hàng đã đặt cũng không xa lắm. Miêu Chấp xách hành lý cho Lan Hinh, dẫn cô đón xe đi rất nhanh đến nơi. Mà bánh bao kia Lan Hinh đã sớm ăn xong rồi.

“Ồ……Lan Hinh……” Vừa mới vào cửa nhà hàng, một cô gái ăn mặc cực kỳ hợp mốt nhìn nhìn Miêu Chấp, rồi đứng từ xa chào hỏi Lan Hinh, sau đó khanh khách cười: “Chờ cậu mãi, chờ cậu mãi đó…..”

Miêu Chấp không đợi Lan Hinh trả lời đã lập tức mở miệng, cao giọng cười: “Em gái phụ trách đón tiếp Hà Mỹ của chúng ta……nhìn thấy Miêu ca ca sao không chào hỏi thế?”

Lan Hinh trong lòng cười thầm, Miêu Chấp nhưng thật ra còn nhớ rõ, biết mình không nhớ rõ tên những người này, nên lập tức hô lên giúp mình.

Trong lúc nhất thời, hai câu đối thoại lớn tiếng này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đám bạn học đang tán gẫu với nhau ở đằng kia.

Có người đứng dậy, cười gian trêu ghẹo: “Đúng rồi, Hà Mỹ lúc nào cũng đem Miêu ca ca đặt trong lòng, ngày ngày thân thiết trìu mến trong tim……Nhưng thật ra Miêu ca ca ông sao lại không nhắc tới người ta chút nào thế? Sáng sớm vừa đến, mới thấy mặt đã nói phải chạy tới nhà ga đón Lan mỹ nữ, sao thấy Hà muội muội lại không tỏ vẻ gì thế?”

“Thể hiện đi thể hiện đi……” Lúc này đại bộ phận mọi người cùng nhau ồn ào.

Miêu Chấp hơi nhướn mày, sau đó cười giơ tay: “Các đồng chí vất vả! Hôm nay rượu tôi mời……Thế nào?”

“Mời rượu cái gì, ôm Hà Mỹ mới thích hợp……Chờ ông mãi…..Bằng không thì ôm Lan tài nữ của chúng ta một cái đi…..Lâu lắm rồi không gặp, thân thiết một chút thôi……” Trong đám bạn bè lại có người tiếp tục ồn ào.

Lan Hinh cũng không để ý, cười cười chào hỏi với vài người bạn học coi như có chút ấn tượng.

“Được rồi được rồi, ồn ào cái gì, Hầu Tử chết tiệt ông đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà, đã làm cha rồi mà còn không nghiêm túc thế!” Hà Mỹ vung tay làm bộ đánh cậu bạn lớn tiếng nói kia, sau đó đi lên đón Miêu Chấp và Lan Hinh……

“Đã lâu không gặp! Cậu ngày càng đẹp.” Lan Hinh mỉm cười đưa tay về phía Hà Mỹ.

“Ha ha……Đã lâu không gặp, nếu không phải Miêu Chấp và cậu cùng đi vào thì tôi thực sự không nhận ra cậu chính là Lan Hinh…..Thay đổi cũng nhiều thật, dáng vẻ ngày càng đẹp đó……Làm sao còn có nửa phần bóng dáng trước kia……” Hà Mỹ bắt tay với Lan Hinh, sau đó thuận thế đặt hai tay lên vai Lan Hinh, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới.

Lan Hinh mỉm cười, cô có chút ấn tượng với Hà Mỹ. Khi đó, cô ta là uỷ viên phụ trách các hoạt động vui chơi giải trí, là mỹ nhân sáng chói nhất lớp, mang theo vẻ mặt tự tin kiêu ngạo nhất, tựa hồ cùng mình……Có thứ khoảng cách tương đối xa xôi, cảm giác đó, cũng giống như……cô ta là ngôi sao toả sáng lấp lành trên vũ đài, mà mình thì như người qua đường lướt qua từ đằng xa, không có chút liên quan. Cô ta là chúng tinh phủng nguyệt, còn mình lại côi cút độc hành…..

Chỉ không ngờ nhiều năm không gặp, giờ lại tỏ vẻ thân thiết như thế. Lan Hinh nghĩ, có lẽ mọi người đều đã trưởng thành……

“Buổi họp mặt bạn cũ mấy năm qua đều không thấy bóng dáng cậu đâu, năm nào cũng nhắc tới cậu, không biết Lan Hinh nhà chúng ta hiện tại đang học nghiên cứu sinh hay được thăng chức ở nơi nào rồi?” Hà Mỹ mắt sáng long lanh nhìn Lan Hinh.

“Mở một tiệm cơm nho nhỏ thôi.” Lời Lan Hinh nói vẫn rất thản nhiên, ôn hoà, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Hà Mỹ.

Tất cả mọi người im lặng! Miêu Chấp hơi nhíu mày, tựa hồ đã có dự cảm không lành.

Toàn bộ đại sảnh chỉ còn đọng lại lời cuối cùng Lan Hinh nói. Cũng hoặc là những lời này ở trong đại sảnh không ngừng biến hoá rồi dội ngược trở về, cảm giác đó như hoá thành sợi tơ, sau đó không ngừng được lặp lại, rối rắm, biến thành tấm lưới, bao phủ toàn đại sảnh, sau đó chui vào tai từng người……

Mở một tiệm cơm nho nhỏ……Ha ha, thật đúng là nực cười. Bùn nhão chẳng thể trát được tường, cà rốt chẳng thể lên được bàn tiệc, Lan Hinh vẫn là Lan Hinh, vẫn là Lan Hinh bần cùng mạt rệp. Mặc dù trong cả lớp, cô học đại học tốt nhất, tuy nay không còn đi giày bộ đội, quần con trai, không mặc áo sơ mi ngắn một đoạn, áo hoa đỏ, quần vải rách, nhưng Lan Hinh vẫn là Lan Hinh…..

Cô nữ sinh từng xanh xao vàng vọt, ăn mặc buồn cười lại tựa hồ trở về trước mặt mọi người. Từng nghĩ biểu tình lạnh nhạt của cô, ánh mắt bình tĩnh đó đại biểu cho việc cô có một cuộc sống mới thoát thai hoán cốt, mà thời trung học, mọi người cũng không thể không bội phục cô, nghĩ có lẽ đứa quỷ nghèo này cũng có thể một bước bay lên trời……

Đáng tiếc……tiếng cười chê chung quy vẫn là tiếng cười chê, có lẽ số mệnh chính là như vậy, ngay từ lúc sinh ra cũng đã được định sẵn……

Có người nhịn cười, có người đã cười, nhiều năm sau mọi người rốt cục lại cười vì Lan Hinh, là châm biếm, cũng là cười thoả mãn……

Có người đổi đề tài, nói về họ, có người nhỏ giọng nghị luận —- lại một lần nữa, bàn tán về Lan Hinh.

Con người luôn có thói hư tật xấu, mà tật xấu này khiến bọn họ luôn hy vọng bảo trì một loại cao ngạo, đối mặt với một người từng bị mình khinh thường nay trở nên mạnh mẽ hơn họ, họ thường thường thích tìm kiếm nhược điểm của đối phương, sau đó bàn tán……Mà những thứ phỏng đoán này sẽ chắp cánh cho sự cao ngạo mà cuồng vọng vô tri.

Hà Mỹ vẫn giữ hai vai Lan Hinh, trong ánh mắt trừ sự trào phúng còn có một phần ác độc: “Phải rồi……Xem trí nhớ của tôi này, sao tôi lại quên mất được nhỉ, mấy bữa trước có nghe một cô bé đàn em nhắc tới, nói cậu mở một tiệm cơm. Như vậy thật tốt, cậu xem, sinh viên tốt nghiệp đại học phần lớn đều chỉ có thể đủ ăn đủ mặc. Thời nay tìm việc thật sự không dễ, tiền cũng không có là bao. Tôi là có một người mẹ tốt, chuyện công việc xem như gặp may. Miêu Chấp có ông bố tốt, ở thị trấn nho nhỏ này, tiếng nói còn có chút trọng lượng, bất quá bọn tôi đều ở lại cái thành phố nhỏ này không có lý tưởng gì, làm sao giống cậu……”

Hà Mỹ dừng một chút, có điều ám chỉ. Miêu Chấp nhíu mày, bỏ chiếc túi của Lan Hinh xuống, nhưng lại không nói gì.

Lan Hinh nhìn Hà Mỹ, ánh mắt ấy có vẻ xa xôi mà lạnh lùng…..Nhiều năm sau, lại muốn ôn lại những thứ đã trải qua ngày trước sao? Cười nhạo? Hay là công kích ác độc? Dù có thế thì thế nào?

Bạn hơn người ta ở một mặt nào đó rồi, đến khi ngoái đầu lại nhìn, bất quá chỉ như xem kịch mà thôi. Họ vừa không thể kiểm soát cuộc sống của mình, mà giá trị của mình cũng không thể hiện ở nơi này, như vậy mình không sợ miễng lưỡi thế nhân, thì lời người ta nói sao có thể làm tổn thương mình? Thứ thủ đoạn ti tiện này, chỉ càng khiến người ta chê cười mà thôi……

Cho nên, Lan Hinh cười. Nhiều năm trước khi gặp phải tình huống như vậy, Lan Hinh sẽ cụp mi nhắm mắt, nao núng sợ hãi, sau này lại học được cách dùng ánh mắt hiên ngang không chút sợ sệt đáp lại, rồi sau đó học được cách mặc kệ nó, không để ý tới. Mà nay, Lan Hinh học được cách dùng tâm tình xem người ta diễn trò nhìn hết thảy — nhân sinh trăm loại sắc thái, cái ác từ tâm mà sinh ra……

Hà Mỹ đứng trước biểu tình ôn hoà lạnh nhạt không chút hứng thú kia, đột nhiên có cảm giác như bị trêu đùa……Tựa như mình hao tổn hết tâm cơ, chuẩn bị kiếm sắc, nhưng lúc đâm ra lại phát hiện trước mặt mình là không khí, mà người kia vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy châm biếm nhìn mình……

Vẻ mặt kia là châm biếm……

Rõ ràng mình muốn đùa giỡn cô, mà nay lại biến thành bị cô đùa cợt. Thứ cảm giác này khiến cô ta cảm thấy phẫn nộ.

Cố rặn cười một tiếng, Hà Mỹ thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Sau khi cười nhạo cùng nhẹ giọng bàn tán, mọi người bắt đầu ý thức được bầu không khí nguy hiểm giữa Lan Hinh và Hà Mỹ……

Xem kịch là chuyện rất nhiều người yêu thích, huống chi có Hà Mỹ biểu diễn, bình thường đều đáng giá xem. Cô gái này chưa bao giờ làm chuyện vô ích.

Hà Mỹ thấy tất cả mọi người im lặng, lực chú ý đã được hấp dẫn trở về, vì thế khoé môi hiện lên chút kiêu ngạo, lại biểu hiện ra vẻ hâm mộ: “Bọn tôi toàn đám nhà nghèo cửa nhỏ, sao có thể so được với cậu…..Người không có một xu dính túi, vừa tốt nghiệp một cái là có thể tự mình đầu tư buôn bán……Tuy cậu là loại bùn loãng chẳng trát được tường, mở một quán cơm nhỏ, nhưng mà Lan Hinh à, không phải cậu tự bán mình đấy chứ? Cho nên, tôi thực sự bội phục cậu, có thể đem tiền vốn của đàn bà con gái tận dụng một cách triệt để đến thế……”

Hà Mỹ nói xong, hơi hơi nheo mắt nhìn Lan Hinh. Cô ả muốn nhìn Lan Hinh xấu mặt, muốn nghe thấy người khác bàn tán về cô, muốn cô ở trước mặt mọi người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, tốt nhất có thể nhìn thấy cô khóc, thấy cô tức giận……

Đúng như Hà Mỹ mong muốn, đám bạn học đều đưa ánh mắt lên người Lan Hinh, trong ánh mắt ấy có biết bao hèn mọn. Từ “bán” thốt ra từ miệng Hà Mỹ kia nhắc nhở mọi người có một thứ thủ đoạn có thể khiến người ta một bước lên trời thì chính là tự bán thân thể.

Đáng tiếc Lan Hinh không đứng lên giải thích như dự đoán của mọi người, hoặc là tức giận, cô chỉ nhìn Hà Mỹ chăm chú, sau đó nở nụ cười, vẫn là nụ cười mỉm vân đạm phong khinh, nhưng trong nụ cười lại mang theo khinh bỉ, mang theo vẻ cúi nhìn người dưới, ẩn chứa mỉa mai.

Sau đó cô mỉm cười nghiêng đầu, nhìn Miêu Chấp, không nhanh không chậm mở miệng: “Miêu Chấp, bánh bao ăn ngon không?”

Mặt Miêu Chấp đen đến mức có chút doạ người, trong nỗi xấu hổ ẩn chứa một ngọn lửa giận hừng hực che dấu không được, chỉ không biết lửa giận đó là vì cái gì. Khi đối mặt với câu hỏi của Lan Hinh, hắn đáp: “Không ăn nổi.”

“Vậy còn muốn tôi mua ba cái cho cậu không?” Lan Hinh hỏi lại, vẫn ôn hoà như thế.

Miêu Chấp nhìn Lan Hinh thật sâu, trầm mặc. Lan Hinh tỏ vẻ không sao cả nhìn hắn, mỉm cười. Miêu Chấp không trả lời, nhưng ánh mắt mọi người chất chứa đầy nghi vấn nhìn hắn, mà Lan Hinh vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, dưới sự lạnh nhạt ấy có thứ sức mạnh khiến người ta không thể nào chạy thoát — nếu chạy trốn chính là kẻ yếu.

“Nếu cậu nguyện ý!” Hắn không biết Lan Hinh muốn nói gì, cho nên không tìm được một đáp án tốt nhất. Hắn không tin Lan Hinh là loại người mà Hà Mỹ nói — loại người đó sao có thể ăn thứ bánh bao như vậy, hơn nữa còn ăn ngon lành.

Lan Hinh mỉm cười, gật gật đầu: “Cậu là người không tệ, Miêu Chấp.”

Lan Hinh nói xong, sau đó quay đầu nhìn Hà Mỹ: “Loại người đê tiện quả nhiên vẫn cứ đê tiện, người vô tri như cậy quả nhiên dù có học cũng sẽ không thông minh nổi. Tôi và Miêu Chấp vốn không có gì cả, cậu cần gì phải dùng loại thủ đoạn tự kể lể vô tri đó để đối phó tôi? Không có người đàn ông nào thích một thứ con gái ngu ngốc hay dùng tâm cơ cả, không chiếm được Miêu Chấp, đương nhiên là cậu, vẫn như cũ — một kẻ hèn hạ…….”

Lan Hinh nói xong, đưa tay vẫy vẫy với mọi người: “Được rồi, nơi này có vẻ như không hoan nghênh tôi, không quấy rầy mọi người dùng cơm, tôi mới ăn cái bánh bao ở nhà ga, bụng cũng no rồi……” Lan Hinh cười, lui ra sau hai bước, xoay người xách đồ của mình lên, sau đó cười cười với những người kia: “Gặp lại mọi người, thực vui đó!”

Sau đó, Lan Hinh tiêu sái xoay người, bỏ lại sau lưng một khoảng lặng.

Ánh mắt mọi người dừng trên bóng dáng cô, người vẫn một mực thuần phác thế lại đi bán thân thể mình sao? Nghi vấn này được đặt trong lòng, sau đó tự hỏi, cũng là lời mới nói hôm nay, mà theo bóng dáng Lan Hinh càng lúc càng xa, ánh mắt mọi người lại đều chuyển qua Hà Mỹ — đê tiện? Phải, rõ ràng đã biết Lan Hinh mở quán cơm, còn cần gì phải hỏi ra để mọi người chê cười. Vô tri? Có lẽ thế, bởi vì trong ánh mắt Lan Hinh nhìn Hà Mỹ là sự thương hại. Hèn hạ? Phải, bởi vì sự nhiệt tình của Miêu Chấp với Lan Hinh mới khiến Hà Mỹ dùng hết tâm cơ để đối phó với Lan Hinh……

“Lan Hinh!” Hà Mỹ khản giọng thét lên. Lớn như vậy, lần đầu tiên bị người khác vũ nhục đến thế. Vô tri, hèn hạ! Hà Mỹ chỉ cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lòng: “Mày là đồ nghèo mạt rệp!”

Đúng vậy, một người khố rách áo ôm, nhưng đây là sự thật mà mọi người đều biết……

Mà Hà Mỹ kêu gào rồi liền đưa tay chộp lấy bình rượu trên bàn, ném về phía Lan HInh.

“Đủ rồi!” Miêu Chấp hét lên, át lấy tiếng gào của Hà Mỹ. Chai rượu va leng keng, nghe được Hà Mỹ khản giọng khóc mắng.

Thì ra, doạ người không phải Lan Hinh, mà là Hà Mỹ……

Mà Lan Hinh đã đi ra khỏi nhà hàng, trò khôi hài như thế, thật lãng phí thời gian……Sắp đến giữa trưa, thời tiết bên ngoài tốt lắm. Lúc này còn có thể đón xe về nhà……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK