Bà Lan cũng vừa lau tay vào tạp dề, vừa đi ra đón.
Ninh Vũ có chút ngại ngùng lại thực ngoan ngoan gọi chú dì. Lan Quốc Hải và bà Lan vội vàng đáp lời, mời nàng ngồi. Ninh Vũ da thịt mịn màng vừa thấy là biết con nhà thành phố, Lan Quốc Hải và bà Lan sợ tiếp đón khách chậm trễ, nên cứ hỏi nàng đi đường xa vậy có mệt không. Tuy tiểu Húc cũng là người ngoài, nhưng dù sao cũng là còn dâu tương lai, lần đầy tiên gặp chị hai và bạn của chị, liền vội vàng đi rót nước cho hai người.
Chờ bỏ đồ xuống, Lan Duệ liền giới thiệu, coi như để quen biết nhau. Tiểu Húc tên là Lý Vinh Húc, cùng tỉnh mà khách thành phố với Lan Gia, nhà cũng ở nông thôn.
Lan Hinh kín đáo đánh giá tiểu Húc một chút, cô gái này dáng vẻ đoan chính, trong ánh mắt có chút ngại ngùng, xem nàng làm việc thật ra khá nhanh nhẹn. Lan Hinh cũng biết quê nhà của nàng, cách thành phố có vẻ gần, núi không cao, đường xá cũng đỡ hơn, mấy năm nay công nghiệp phát triển, mảnh đất đó bắt đầu dần dần được khai phá, các hộ nông dân ở quanh đó bị chiếm dụng cũng được nhận chút bồi thường, cuộc sống cũng không tệ lắm, còn ai không được bồi thường cũng có thể làm công ở mấy nhà máy gần đó, hoặc là bán đồ ăn. Cho nên điều kiện so với chỗ nhà họ Lan ở thì tốt hơn nhiều.
Bà Lan tiếp đón mọi người lên bàn cơm.
Đồ ăn đã dọn xong, bởi vì trong nhà có khách, hơn nữa biết hôm nay Lan Hinh cũng dẫn bạn từ thành phố về, cho nên từ sáng sớm Lan Quốc Hải đã đi chợ, mua thịt, lại làm chút rau trộn. Bà Lan bận rộn đến trưa, vừa đun vừa nấu, lúc này đều mang lên bàn, có bát có chén còn có tô sứ, đầy ắp thức ăn, thực phong phú.
Ông bà Lan hôm nay tâm tình tốt lắm, con trai dẫn bạn gái về, hai ngày qua trong lòng hai ông bà đã vui muốn nở hoa. Con gái lớn hôm nay lại dẫn bạn về, ngày mai đứa con gái thứ hai cũng dẫn bạn trai lại, có thể nói đây là việc vui nhất sau khi con bé Lan Gia lên đại học.
Cho nên Lan Quốc Hải vốn không hay uống rượu thậm chí còn để bà Lan đi rót vài ly.
Hương vị đồ ăn đương nhiên không hơn được đầu bếp ở [Lan tâm thực phủ], gạo là loại pha tạp nhà trồng, nấu chín lên ăn cũng không có mùi hay dẻo thơm gì. Các món ăn thật ra lại cực kỳ mới mẻ, đều là món địa phương. Mà dù thế nào, Ninh Vũ vẫn ăn không ít. Thứ nhất là vì hai ngày qua trên đường đi cũng chẳng ăn được mấy thứ ngon, vả lại, những món nấu ở nhà dù thế nào cũng có thứ hương vị ở ngoài tiệm cơm không có. Ăn vào miệng lại tựa hồ đặc biệt dễ nuốt.
Bà Lan hỏi Ninh Vũ ở đây có quen không, ăn có quen không. Ninh Vũ liên tục gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Lan Hinh đã cười mở miệng: “Em ấy chỉ đến chơi thôi, ba mẹ đừng coi người ta như bảo bối thế chứ.”
“Con xem con nói kìa, người ta không quản đường xá xa xôi đến nhà mình chơi, cần phải chiêu đãi thật tốt chứ.” Mẹ Lan là rất hiếu khách, năm đó trong nhà rất nghèo, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt đến hai lần, nhưng chỉ cần có khách tới là thế nào cũng phải đến cửa hàng thịt bên kia ngọn núi để mua nửa cân thịt đãi khách, huống chị hiện giờ trong nhà điều kiện tốt lắm.
Ninh Vũ ăn ngoài miệng dính dầu mỡ, muốn tìm giấy ăn để lau, lại bỗng nhiên phát hiện trên bàn cơm không có, nhìn thấy ông Lan lấy tay lau miệng, Ninh Vũ tuy không quen nhưng vẫn học theo, đưa tay lau miệng một chút, cười nói với bà Lan: “Nơi này tốt lắm ạ, đồ ăn vừa mới mẻ lại tươi, hơn nữa tài nấu nướng của dì giỏi quá, đến thành phố có thể làm đầu bếp mà. Hơn nữa nơi đây vừa ra khỏi cửa là non xanh nước biếc, khiến người ta tinh thần vui vẻ thoải mái.”
Một tràng nịnh nọt này tuy hai ông bà nghe không hiểu cái gì mà tinh thần vui vẻ thoải mái, nhưng dù sao vẫn hiểu được ý Ninh Vũ, nhất là bà Lan được khen ngợi tài nấu nướng lại cười toe toét, dùng sức giới thiệu với Ninh Vũ: “Trình độ của dì làm sao có thể so được với đầu bếp chứ, cũng chỉ có thể nấu vài món ăn gia đình thôi, nghĩ sao làm vậy, cũng không biết có đúng hay không……Chỉ cần con ăn quen miệng là được rồi, bất quá những món đó thật ra khá mới lạ, hơn nữa không giống mấy món bán trong thành phố, cái gì mà thuốc trừ sâu vói phân hoá học, mấy thứ thúc giục tăng trưởng này nọ dùng được đều dùng. Từ khi Lan Hinh giảng cho dì với chú hiểu thức ăn đừng dùng mấy thứ đó, thực phẩm trong nhà năm nay đều không dùng một chút thuốc hoá học nào. Trong thành phố mua không được đâu.”
“Thảo nào lại ăn ngon đến thế.” Ninh Vũ vội vàng dùng hành động thực tế để tỏ vẻ ca ngợi đối với đồ ăn đầy trên bàn, đưa đũa gắp rau dưa ăn ngon lành.
Lan Hinh nén cười, nghĩ thầm cô nhóc này nhưng thật ra có thể khiến hai ông bà vui vẻ.
“Nghe nói con thường xuyên đến tiệm cơm của Lan Hinh phụ giúp, chắc hẳn biết nấu nướng nhỉ.” Thân là bà chủ gia đình, chuyện mà bà Lan có thể trò chuyện với Lan Hinh cũng chỉ có thể là việc bếp núc.
“Con không biết ạ, con chỉ phụ thôi, bưng bát bưng đũa chạy vặt.” Trong đầu Ninh Vũ “ầm” một cái, nghĩ mình thật thất sách, hẳn trước đó nên đến học anh chàng đầu bếp kia một chút mới phải.
“Người ta còn đang đi học, sức lực chủ yếu tập trung vào học tập, sao có thể giống bà, một bà già thì trừ nấu cơm ra còn có thể làm gì?” Lan Quốc Hải bắt đầu nói bà Lan.
“Đó cũng phải. Nấu cơm là việc nhỏ, học hành là việc lớn. Ba đứa nhỏ nhà mình khi đi học cũng không nấu nướng gì, thời gian quý giá, học càng nhiều càng tốt, đọc sách có ích, những người nói đi học vô dụng đều là những người học không giỏi.” Bà Lan lại bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
“Đúng vậy, hai bác vất vả để ba đứa con ăn học bao năm hiện tại nhìn xem cuộc sống tốt như thế, hơn nữa ai nấy đều thành tài. Thật sự là một chuyện rất xuất sắc.” Lời này của Ninh Vũ không tính là nịnh hót, ba đứa nhỏ nhà quê có hai đứa là nghiên cứu sinh, một là sinh viên chưa tốt nghiệp, hơn nữa đều là những trường học trọng điểm, tuyệt đối là việc không hay gặp, kỳ thật cho dù là một gia đình có điều kiện tốt trong thành phố cũng hiếm thấy. Bất quá cũng phải nói, trong thành phố cũng không nhiều gia đình một nhà nuôi ba đứa con.
“Đúng thế, nhà chúng ta thật ra có tiếng trong cả thôn.” Ông Lan nghe được lời này của Ninh Vũ, cười đến mặt nhăn thành một đoàn. Ông vốn không phải người nói nhiều, lúc này uống hai ly rượu, trên khuôn mặt đen đúa cũng phiếm sắc hồng, máy hát bắt đầu mở: “Đến trấn trên, người khác thấy chú cũng đều gọi một tiếng Lan lão thái gia. Ai không hâm mộ chứ. Ngay cả mấy thầy cô trên đó thấy chú cũng gọi thế. Con không biết đâu……Ở trấn trên nhiều người đi học như vậy, người ta chào hỏi thầy Chu, thầy Chu đều chỉ ‘ừ’ một tiếng rồi đi, chỉ duy nhất mỗi lần thấy chú đều phải dừng lại hỏi một chút xem tình hình ba đứa con nhà chú thế nào. Lần nào cũng nói, con cháu nhà họ Lan rất có tiền đồ.”
“Uống hai ngụm nước đái ngựa liền bắt đầu khoe khoang khoác lác rồi.” Bà Lan ở bên cạnh cười mắng.
Lan Quốc Hải cũng không để ý đến bà.
Ninh Vũ cười gật đầu: “Dạ rất có tiền đồ, ai cũng ham học.”
“Người ta nói Lan Quốc Hải chú đây cả đời mong điều gì? Cũng chỉ mong con cái có tiền đồ, cái bản mặt già này của chú cũng nở mày nở mặt.” Lan Quốc Hải hôm nay uống cao hứng. Một mặt vì con trai đậu nghiên cứu sinh, con gái thứ hai có công ăn việc làm tốt, cũng dẫn bạn trai về, con gái lớn hiện tại kiếm tiền cũng tốt. Còn có gì chưa đủ đây?
Việc duy nhất không thoả mãn chỉ sợ cũng là việc con bé Lan Hinh này mắt thấy đã sắp hai mươi sáu rồi mà sao không có đối tượng nào hết? Việc này ở quê đều coi như độ tuổi không gả được chồng nữa rồi.
Cho nên đề tài thay đổi, Lan Quốc Hải uống hai ngụm rượu xong liền hỏi Lan Hinh: “Đời này của ba cũng thoả mãn, chỉ có một việc duy nhất không hài lòng chính là con. Con là chị cả, sao lớn vậy còn không dẫn đối tượng nào về thế? Con nhìn em gái em trai mình kìa, đều có đối tượng cả. Như thế thì phải nói sao đây?”
Lan Hinh mỉm cười, gắp đồ ăn cho Lan Quốc Hải: “Con nói này ba à……Ba uống nhiều quá rồi phải không?”
“Ba uống đâu có nhiều đâu, hồi tết con về nói những lời đó, ba biết, cũng hiểu. Ba và mẹ đã nói chuyện với nhau. Hồi đó nhà mình quả thật nghèo, cũng chỉ có mình con là trụ cột, áp lực rất lớn, ba biết. Nhưng hiện tại không giống, Gia Gia đi làm tiền lương cũng rất cao, có biết không, hiện tại con bé có thể kiếm hơn bảy ngàn, hơn bảy ngàn đó……” Lan Quốc Hải chậc lưỡi cảm thán, hơn bảy ngàn, ở trong lòng ông là một con số rất lớn. Ở quê liều mạng trồng trọt, liều mạng nuôi gà nuôi heo, dưới tình huống mưa thuận gió hoà, không phải ba năm năm năm thì cũng chưa chắc để dành được ngần đó.
“Lần trước con nói những lời ấy, làm cho người làm cha này trong lòng thật sự rất khó chịu. Cái nhà này, là do chị hai như con gầy dựng nên, là người làm cha làm mẹ chúng ta không có khả năng. Nhưng nhà mình hiện tại cũng để dành được nhiều tiền, nợ nần cũng đã trả hết, con nên lo nghĩ cho việc chung thân đại sự của mình đi.” Lan Quốc Hải nói.
Bà Lan cũng ở bên cạnh phụ hoạ: “Đúng thế đúng thế……con không kết hôn, em trai em gái con làm sao có thể kết hôn, lớn nhỏ có thứ tự.”
“Nói vậy đâu có được ạ, suy nghĩ kiểu vậy không phù hợp đâu ba mẹ. Hai đứa nếu thích ai, có đối tượng thì cứ làm quen, muốn kết hôn thì kết hôn, cũng không thể vì con mà làm chậm trễ hai đứa.” Lan Hinh cảm giác như da đầu căng ra, nói một hồi lại nói đến chuyện này, lý do lần trước nói ra hiện tại cũng không được, xem ra lần này mình sẽ trở thành đối tượng trọng điểm bị công kích.
“Đây chính là phong tục mà, làm sao có thể có đạo lý lớn không lập gia đình mà nhỏ đã gả cho người khác được, người ta sẽ chê cười mất.” Lan Quốc Hải tuy rằng thật thà, nhưng cũng là người sĩ diện.
“Con nói này ba mẹ, tư tưởng này của hai người không được đâu.” Người nói là Lan Duệ, thằng bé vừa ăn vừa nói chen vào.
“Sao lại không được chứ? Việc này không có phần cho con nói chuyện, nếu con muốn kết hôn thì vẫn phải xếp hàng sau hai chị mình, đừng nghĩ lung tung nữa.” Lan Quốc Hải nói chuyện với Lan Duệ cũng không khách khí như nói với Lan Hinh. Mặc dù ở quê hiện tượng trọng nam khinh nữ phổ biến, nhưng ở nhà họ Lan lại không rõ ràng. Ở trong lòng Lan Quốc Hải, nói chuyện với con gái phải nhã nhặn, nhỏ nhẹ mềm mỏng, đổi lại với con trai thì ông cũng không khách khí.
“Con cũng không có ý này. Bây giờ con còn đang đi học, kết hôn cái gì, còn sớm lắm. Nhưng chị ba cũng đã hai mươi sáu, ngày mai dẫn bạn trai về, nếu thấy thích hợp thì theo ý con muốn kết hôn thì cứ kết hôn. Chị hai bạn trai còn không có, ba mẹ không thể ép chị hai vì để chị ba có thể lấy chồng mà ra ngoài tuỳ tiện mắt nhắm mắt mở chọn đại một người chứ?” Lan Duệ nghe giọng điệu ba nói với mình, cũng không tức giận, vừa ăn vừa tiếp tục nói.
Hai ông bà không nói gì.
Lan Duệ thừa dịp hai người không chú ý, hơi nghiêgn đầu nháy nháy mắt với Lan Hinh và Ninh Vũ, sau đó lại tiếp tục nói: “Về chuyện đối tượng thì cũng phải nhìn vào duyên phận, duyên phận đến thì tự nhiên sẽ có, còn duyên phận chưa tới thì không thể cưỡng cầu. Cho nên mấy chuyện kiểu như thúc giục thì không thể đâu. Ba mẹ nghĩ lại mà xem, chị hai hiếu thuận với ba mẹ như thế, đối xử với con và chị ba lại tốt đến vậy, nếu thật sự vì bản thân mà khiến cho tụi không không kết hôn không lập gia đình được, thì chẳng phải chị hai sẽ vì chúng ta mà lập tức tìm đại một người sao. Vạn nhất vì cho đủ số, lại lỡ tìm phải một người cổ vẹo mắt lé thì chẳng phải sẽ hại cả đời chị hai sao.”
“Con nói gì thế hả! Cái gì mà cổ vẹo mắt lé chứ?” Ông Lan bị những lời này chọc giận, hét lên một câu, nhưng cũng không nói tiếp. Trong lòng ông cũng nảy lên ý tưởng như vậy, nhỡ đâu ép Lan Hinh quá, con bé lại tìm đại một người thiếu tay thiếu chân về thì phải làm sao bây giờ?
“Ông xem ông doạ con sợ kìa, còn có khách nữa đó. Có người nói như ông vậy sao?” Bà Lan vội vàng hoà giải: “Dù sao việc này ông lo lắng cân nhắc thì lo, nhưng chúng ta cũng không thể ép con được. Phải tìm người thích hợp, người tốt! Phong tục cái gì, ba mẹ sẽ không quản. Mấy đứa đều là người có học, sau này cũng sẽ chẳng quay về vùng núi này, cho nên không cần lo mấy chuyện lạc hậu đó.”
Lan Duệ đắc ý nghiêng đầu làm mặt quỷ với Lan Hinh cùng Ninh Vũ, nhưng tiểu Húc lại không biết rõ ẩn tình trong đó, thấy vẻ mặt của Lan Duệ, có phần không hiểu ra sao.
Trái tim vốn treo lơ lửng của Ninh Vũ lúc này cũng thả lỏng xuống. Xem ra Lan Hinh đã làm tốt công tác tư tưởng với em trai em gái mình, chuyện trong nhà có Lan Gia và Lan Duệ hỗ trợ, coi như bớt được rất nhiều trở ngại.