Triển Nhược Lăng dùng sức miết chặt quai túi, tựa như bằng cách này có thể đem đến cho mình nhiều sức lực hơn, nhưng trong đầu chỉ hoàn toàn trống rỗng.
Anh vẫn còn nhớ cô.
Đã tám năm qua rồi, anh vẫn còn nhớ ra cô.
Trong lòng không rõ đang cảm động hay được giải thoát, hốc mắt lại nóng lên.
Nhưng mà, thế này cũng ích gì kia chứ?
Triển Nhược Lăng mở miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “thế à?”
Đúng thế, anh đương nhiên không nhận ra em rồi. Chúng ta đã tám năm không gặp nhau rồi mà.
Tám năm, dài đến mức nào.
Vết thương từ những năm tháng niên thiếu, giờ phút này, không chút giữ lại bị xé toạc ra.
Cô bất giác nghĩ, nếu như anh vẫn là anh của trước đây, hoặc giả cô có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh.
Chỉ là gặp lại nhau, mới hoảng hốt nhận ra anh đang đứng trước mặt cô lúc này, đã là một anh hoàn toàn khác rồi.
Bộ dạng non nớt thuở thiếu niên đã được cởi bỏ, thay vào đó là sự trưởng thành, thận trọng của một người đàn ông.
Mong chờ lâu như vậy, thật sự có thể đợi đến bây giờ, vậy mà cô lại không biết làm cách nào để đối mặt với anh.
Lâm Vi Lan kinh ngạc mở tròn mắt, há hốc miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thầm cảm thấy dường như lúc này bản thân có chút thừa thãi, vậy là, cô dùng giọng nói rủ rỉ chỉ đủ cho chính mình nghe, cằn nhằn một câu: “Đúng là có biết nhau thật… Thế giới đúng là thần kỳ.”
Cô chú ý đến, vẻ dịu dàng lướt qua trên gương mặt nghiêm nghị thường ngày của sếp mình, trong ánh mắt mang theo sự ôn hòa và thân thiết, không giống với bình thường luôn lạnh lùng và cẩn trọng.
Vạt nắng mỏng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, gương mặt được cất giữ từ lâu trong ký ức giờ phút này lại càng trở nên rõ nét.
Chung Khi hơi nhướng mày, ánh mắt thâm sâu mang theo tâm sự chuyên chú nhìn vào cô, đôi mắt đen sáng rực không thể nhìn thấu, cuối cùng ánh mắt anh ở lại trên gương mặt cô, tựa như muốn nói với cô điều gì đó.
Trong ánh mắt của anh, mang theo quá nhiều nỗi niềm, nghiền ngẫm, suy tư, còn nhiều thứ nữa, cô không tài nào hiểu hết.
Chìm trong cái nhìn của anh, không hiểu sao Triển Nhược Lăng lại bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Một ý nghĩ vụt lên trong đầu, đột nhiên cô nhớ lại bức thư năm nào – bức thư cuối cùng cô viết gửi cho anh.
Không biết anh đã xem bức thư ấy hay chưa, chỉ là không muốn, những tâm tình không chút che đậy kia của mình bị vạch trần trước mặt anh.
Năm đó viết thư gửi cho anh, là vì cho rằng anh sẽ không xem được, cho nên rất an tâm mà viết.
Suy cho cùng cô chỉ là một kẻ nhát gan, ngay lúc này anh đứng trước mặt cô, nhưng toàn bộ dũng khí nhìn thẳng vào anh đều bị cô đánh rơi hết mất rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách đột ngột vang lên.
Không nghi ngờ gì, chính cuộc điện thoại này đã cứu cánh cho cô.
Triển Nhược Lăng vội vàng lục lấy điện thoại trong túi xách, gần như cảm động đến rơi nước mắt nhấn vào phím nhận cuộc gọi: “A lô?” Ngay bây giờ, cô quá cần một điều gì đó đánh lạc hướng chú ý của mình, để không cần phải nghĩ đến người đang đứng trong phòng bệnh nữa.
“A Lăng.”
Là giọng nói của Triển Cảnh Việt.
Triển Cảnh Việt trước nay đều dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện với cô, vì vậy cô cũng dùng tiếng Quảng Đông trả lời anh trai mình: “Anh hai, có việc gì ạ?”
Lâm Vi Lan và Triển Nhược Lăng đều bị cuộc điện thoại thu hút sự chú ý, không ai chú đến, ánh mắt điềm tĩnh thâm trầm của người đang đứng cạnh cửa sổ đột ngột trở nên ảm đạm, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy trào phúng.
Triển Nhược Lăng xoay người rời khỏi phòng bệnh, bước ra hành lang nghe điện thoại.
Chân vừa bước ra ngoài, nước mắt suýt chút nữa đã không giữ được mà trào ra.
Từng nghĩ rằng, ngay cả gặp mặt anh cũng là một mơ ước hão huyền.
Vậy mà anh đã từ đất nước Australia xa xôi trở về Trung Quốc, lại còn đang đứng trước mặt cô.
Cô chưa từng nghĩ chỉ mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, lại làm cô gần như nghẹt thở.
Bên tai vang lên giọng nói của Triển Cảnh Việt, vô cùng êm tai: “Lát nữa anh và chị Kỳ đi mua thức ăn, tối nay em có ăn cơm nhà không? Có cần bọn anh mua luôn phần của em không?”
Triển Nhược Lăng dùng tay vịn vào lan can hành lang, có lẽ vì nắm quá chặt, những đầu móng tay đều trở nên trắng bệch, cô cúi đầu nhìn xuống tầng dưới, chậm rãi hít thở, trả lời: “Em ăn cơm nhà. Anh bảo chị Kỳ nấu thêm phần cho em nữa.”
“Được, lát nữa anh nói với cô ấy. Vậy cứ thế nhé.” Triển Cảnh Việt nói xong liền cúp điện thoại.
Cuộc gọi đã kết thúc nhưng Triển Nhược Lăng vẫn kẹp điện thoại bên tai, vừa nghĩ đến người đang đứng trong phòng bệnh, tay chân lại bắt đầu luống cuống, đầu óc cũng trở nên trì trệ, hỗn loạn.
Chung Khi đưa mắt nhìn theo dáng người vẫn đang đứng ở hành lang, từ chỗ anh đứng chỉ thấy nửa người nhìn nghiêng của cô, gió thổi qua hành lang, lùa vào áo khoác của cô, ánh nắng cuối ngày phủ lên nửa khuôn mặt cô một lớp bụi vàng trong suốt, mái tóc đen dài ôm lấy bờ vai.
Trợ lý gọi điện thoại đến, cẩn thận lên tiếng: “Chung tổng, buổi tiệc tối nay…”
Chung Khi lạnh nhạt ngắt lời cậu ta: “Tôi nhớ.”
Anh cất điện thoại, bước lại gần giường bệnh, thân hình cao lớn hơi hạ thấp xuống: “Lâm Vi Lan, cô cứ yên tâm dưỡng thương, đợi vết thương ở chân lành hẳn hãy trở lại làm việc.”
Giọng nói duy trì vẻ lạnh lùng, hờ hững lịch sự như thường ngày, tựa như những việc vừa nãy đều chưa từng xảy ra bao giờ.
Ánh mắt mang theo sự gần gũi thân thiết đã lạnh nhạt trở lại.
Lâm Vi Lan nhận thấy áp lực của sếp lại lần nữa đè lên người mình, bèn lập tức trả lời: “Vâng. Cảm ơn Chung tổng!”
Cô vén chăn muốn ngồi dậy, “Chung tổng, anh phải đi à? Để tôi tiễn anh.”
“Không cần.” Chung Khi phất tay với cô, ý bảo cô cứ nằm lại trên giường, “tôi sẽ bảo Tiểu Trịnh ngày mai đến thăm cô.”
Nói hết câu liền bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang, Triển Nhược Lăng vừa cất điện thoại, ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sâu xa đang nhìn mình.
Chung Khi đi thẳng về phía cô, đến bên cạnh cô mới dừng lại.
Nhìn anh từng bước tiến đến gần mình, cả người Triển Nhược Lăng lập tức cứng đờ như bị buộc chặt không thể cử động được, trái tim treo trong lồng ngực vừa căng thẳng vừa lo lắng không yên. Cô cắn môi không biết nói gì, ngơ ngẩn nhìn anh.
Sự bồn chồn của Triển Nhược Lăng đều lọt hết vào mắt Chung Khi, đáy mắt anh thoáng chút thất vọng, cuối cùng chỉ đành gửi gắm vào tiếng thở dài im lặng, “Triển Nhược Lăng, tôi có việc phải đi trước…”’
Triển Nhược Lăng theo thói quen trả lời: “À, bye bye.”
Cô chỉ mong anh đi ngay lập tức.
Thế nhưng, từ một nơi nào đó sâu trong lòng lại dấy lên cảm giác thất vọng như có như không. Hai người bọn họ vội vội vàng vàng gặp lại nhau, sau đó anh đi mất. Thậm chí đến thời gian để nhìn ngắm anh cho thật kỹ cô cũng không có.
Đôi mày kiếm của Chung Khi nhướng lên, thong thả lên tiếng: “Tôi còn chưa đi, cậu gấp cái gì?”
Triển Nhược Lăng bị anh hỏi như vậy, lập tức nghẹn lời.
Cảm giác quá đỗi quen thuộc, dường như lại được quay về những ngày tháng lớp mười một. Khi ấy, anh ngồi chếch sau lưng cô, gần như mỗi ngày đều mỉa mai chòng ghẹo cô.
Quãng thời gian đã đi mất ấy, giống như suối chảy ngược dòng, chậm chạp lững lờ cuốn lấy trái tim cô.
Loại cảm giác dường như đã bị thời gian làm phai nhạt đi ấy, chỉ cần một câu nói của anh đã dễ dàng sống lại trong cô.
Người đứng trước mặt, dường như lại biến thành nam sinh Cao trung suốt ngày ăn hiếp cô.
Một chút nho nhỏ này thôi cũng đủ làm trái tim không yên của cô bình tĩnh lại.
Chung Khi nhẹ mỉm cười, điềm tĩnh lấy điện thoại trong túi ra, ánh mắt đen như mực sáng lấp lánh nhìn vào cô: “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”
Cô kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào cô, bình tĩnh nói: “Bạn học cả, lưu lại số điện thoại, sau này dễ liên lạc.”
Sau này dễ liên lạc.
Viền mắt cô chợt nóng lên.
Chợt nhớ lại, năm nhất đại học gửi tin nhắn cho anh, anh đều không mặn không nhạt trả lời lại, về sau anh đến Australia, cô cũng không còn cách nào để liên lạc với anh nữa, thế nhưng năm ba, năm tư đại học mỗi lần đến sinh nhật anh, cô đều gửi tin nhắn chúc mừng vào số điện thoại không còn ai sử dụng kia. Trước đây cô đã nghĩ, cô sẽ mãi cố chấp giữ lấy một số điện thoại trống không.
Bây giờ, anh lại chủ động hỏi cô cách thức liên lạc.
Đầu óc cô đã hoàn toàn ở vào trạng thái mờ mịt, máy móc đọc ra một dãy số.
Chung Khi vừa nghe vừa lưu dãy số vào điện thoại, ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển giữa những phím bấm, sau đó cất điện thoại vào túi quần, trên gương mặt hiện ra một nụ cười ôn hòa, “vậy tôi đi trước đây, tạm biệt…”
Hai chữ cuối cùng, mềm mại tựa như lời thì thầm nhỏ nhẹ, trong gió lạnh thổi qua, vẫn mang theo sự lưu luyến bịn rịn đầy ấm áp, thế nhưng lại lập tức tản nhanh theo gió, nhanh đến nỗi khiến người ta muốn đưa tay níu lại những không cách nào giữ được.
Chiếc Mercedes màu đen ra khỏi cổng bệnh viện Nhân Ái, chạy nhanh trên đường Bách Du.
Tia nắng cuối cùng theo mặt trời khuất dần sau đỉnh núi phía xa, hoàng hôn buông xuống khắp mọi ngả đường.
Chung Khi cho xe ngoặt vào một con đường phía bờ sông, sau đó dừng xe lại bên bờ, tắt máy.
Đèn xe từ từ tối lại, anh mở cửa xe, bước ra ngoài đứng tựa vào xe, yên lặng ngắm nhìn mặt nước dập dềnh.
Đang vào mùa đông, hoàng hôn như một chiếc lồng chụp lên mặt sông, một tầng hơi nước mỏng nhẹ nhàng trôi ngang mặt nước. Dãy núi xa xa là một màu đen sẫm in trên nền trời, dưới ánh hoàng hôn càng trở nên quạnh quẽ cô đơn.
Đèn hai bên đường lần lượt mở sáng, từng luồng khí lạnh vấn vít trên từng ngọn cây lay động trong không khí.
Một người đàn ông vẻ bề ngoài anh tuấn đứng tựa người vào xe, hướng mắt nhìn về phái dãy núi phía xa suy nghĩ đến thất thần, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc từ thời Hy Lạp cổ. Ánh đèn yếu ớt phản chiếu trên gương mặt càng làm nổi bật đôi mắt sâu và sóng mũi cao của anh.
Cái lạnh của mùa đông lẫn trong không khí, thổi đến bên người, lạnh đến tê người.
Vào một ngày mùa đông như thế này, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Anh vẫn nhớ trước đây cô thích mặc quần áo có màu đen.
Ngày hè nóng bức, ánh mặt trời gay gắt đến mức có thể vắt khô cả người, đồng phục bắt buộc của trường có áo thun thể dục ngắn tay màu trắng, nhưng gần như cô chưa từng mặc bao giờ, lúc nào cũng chọn quần áo màu đen. Đến cuối thu, cô vẫn ăn mặc theo phong cách ngày hè, áo thun ngắn tay màu đen, để mặc cho gió tùy ý thổi.
Liêu Nhất Phàm từng nói với anh: “Chung Khi, mặc dù Triển Nhược Lăng thích mặc quần áo màu đen giống mày, nhưng mà hình như cậu ấy còn thích màu đen hơn cả mày nữa, gần như một năm bốn mùa lúc nào cũng mặc đen…”
Vẻ ngoài của cô, so với tấm hình Quý Tấn cho anh xem gần như không không khác biệt gì nhiều, nhưng so với những năm tháng Cao trung, đi qua những lắng đọng của thời gian, đã thêm vào vẻ ấm áp tỏa ra từ trong nét mặt, giống như được rửa qua nước suối, trong veo tươi mát.
Hôm nay cô không mặc áo đen giống ngày trước, mà là một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần jeans đậm màu, cùng với áo khoác ngoài màu kem, cả người toát nét mềm mại nhã nhặn, vô cùng rung động lòng người.
Chung Khi nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa xe, lần nữa ngồi vào ghế lái.
Anh không lập tức khởi động xe, mà bấm nút hạ kính xe xuống.
Gió lạnh luồn qua cửa kính thổi vào, làm loãng đi nhiệt độ trong xe. Đèn hiệu màu xanh nhấp nháy trên bảng điều khiển, thắp lên không gian một đốm sáng mờ mờ.
Bọn họ biết nhau đã mười hai năm rồi, nhưng thật sự thân quen chỉ có hai năm lớp mười và lớp mười một, mười năm sau đó đều là những năm tháng chia ly, hơn nữa lại có đến tám năm không liên lạc gì với nhau – năm tháng dồn nén lại nhiều như thế, anh phải làm thế nào để tìm về lại đây?
Chung Khi gục đầu xuống bảng điều khiển.
Một mình cô, ở Tây Ban Nha ròng rã năm năm.
Một mình.
Chỉ nghĩ đến đây, một cảm giác thất bại khó nói nên lời lại bóp ngẹt con tim.
Anh ngẩng đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra tìm đến số điện thoại vừa lưu lại lúc nãy.
Bên trong xe chỉ có tiếng gió đông đang thổi, anh nhìn vào dãy số, cả người như một bức tượng bất động.
Qua rất lâu sau, anh mới cất điện thoại vào túi, sau đó khởi động máy, chiếc xe màu đen rẽ ngoặt một vòng, hướng ra đường Nam Tân, chạy về khách sạn.