“Mẹ nói đi, con nghe đây ạ.”
Trong lòng Triển Nhược Lăng rung lên một hồi chuông báo động, cô rót cho mẹ một ly nước, “mẹ, mẹ uống nước trước đi ạ.”
Mẹ Triển nhận lấy ly nước cô đưa qua, nhấp một ngụm sau đó đặt lại trên bàn trà, nghiêm túc nói: “A Lăng, con cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, sao đến giờ vẫn không chịu tìm bạn trai thế hả?”
Triển Nhược Lăng dở khóc dở cười, “mẹ, con vừa mới về, mẹ bảo con đi đâu tìm bạn trai đây ạ?”
“Con ở Tây Ban Nha lâu như thế, tại sao không tìm lấy một người mà yêu đương?”
Triển Nhược Lăng chợt hiểu ra, cô nhỏ giọng nhắc nhở mẹ: “Mẹ, trước khi con đi Tây Ban Nha, là mẹ một mực nhắc đi nhắc lại với con không được có bạn trai người nước ngoài…”
Mẹ Triển không ngờ con gái lại có trí nhớ tốt như vậy, bị cô nói như vậy cũng có chút lúng túng, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Mẹ có bảo con tìm bạn trai người nước ngoài đâu? Ở Tây Ban Nha không phải cũng có nhiều người Trung Quốc lắm à!... Con xem Tần Nhã, hai đứa cũng tầm tầm tuổi nhau, thế mà người ta đã kết hôn bốn năm rồi đấy. Con mau mau chóng chóng tìm một người bạn trai rồi yêu đương đi, cứ lề mề mãi thế này thì quá ba mươi mất.”
“Dạ. Con biết rồi.” Triển Nhược Lăng cúi đầu, “ừ” một tiếng.
Mẹ Triển thở dài một hơi, lầm bầm trong miệng: “Cái con bé ngốc này, chẳng biết có nghe lọt vào tai không nữa…, Aizz, nếu mà A Vọng còn sống, bây giờ cũng đã tốt nghiệp đại học, không chừng cũng có bạn gái luôn rồi…” Càng nói, ánh mắt càng trở nên ảm đạm.
Triển Nhược Lăng dùng hai tay ôm lấy ly nước không lên tiếng, đáy mắt lướt qua một cái nhìn đầy u ám, buồn bã.
Mẹ Triển rất nhanh đã trở lại như bình thường, vỗ nhẹ vào tay cô lên tiếng: “Được rồi, con mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tắm xong, Triển Nhược Lăng bó gối ngồi trên giường, tiện tay cầm lấy điện thoại, bấm vào nhật ký cuộc gọi, xem đi xem lại dãy số đang hiện ra trên màn hình.
Phương tiện liên lạc như điện thoại, dù rất tiện lợi, nhưng với những người không thân thiết nhau, người ta càng thích lựa chọn nhắn tin hơn, chỉ những khi có việc mới dùng đến chức năng gọi.
Đại học năm thứ nhất, cho dù thỉnh thoảng hai người có liên lạc với nhau, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc gửi tin nhắn mà thôi.
Hơn nữa, trong số những tin nhắn gửi cho anh, có rất nhiều tin là tin nhắn gửi theo nhóm.
Chia cách nhiều năm như vậy, vậy mà anh lại bất thình lình gọi điện thoại tán gẫu với cô?
Không thể nói rõ trong lòng đang là cảm giác gì. Trái tim đột nhiên trở nên không còn bình tĩnh nữa. Tựa như có một sợi chỉ nhỏ rất dài, rất mỏng, đang chầm chậm quấn vào nhau rối tung.
Thoát khỏi mục nhật ký cuộc gọi, cô mở chức năng phát nhạc của điện thoại.
Giọng hát của nữ ca sĩ người Na-uy Lene Marlin trầm bổng du dương mang theo sự nhẹ nhàng từ tính như một lời thì thầm vang lên trong phòng:
“Người yêu hỡi, anh đang nghĩ gì về em.
Em không còn là em của ngày tháng cũ.
Nếu anh vẫn chẳng thể nào biết đến em.
Liệu cây bút này sẽ kể ra câu chuyện thế nào.
Em đoán anh không hề là một người xa lạ.
Nhưng em đâu thể nào làm bạn với anh.
Có lẽ sẽ mất rất lâu, nhưng em nghĩ anh sẽ đợi.
Đợi đến khi anh đối mặt với em bằng những suy nghĩ chân thực nhất của mình.”
(Hey what do you think of me now
Am I not like I once were
Still if you don"t know me
What"s the story of this pen*
I guess you"re not a stranger
And I can tell you"re not a friend
It might take a while but I guess you"ll manage waiting till then.
Then when you confront me with your thought)
Giai điệu của bài hát như những con sóng dập dềnh vô tận, từng đợt không ngừng vỗ vào bờ, dịu dàng mềm mại, quấn quít vỗ về bên tai.
Cô nâng tay trái lên, yên lặng nhìn chuỗi hạt màu xanh hải quân đang ôm lấy cổ tay mình.
Điện thoại đang cầm trong tay đột ngột rung lên, cô có tin nhắn mới.
Triển Nhược Lăng bấm vào xem, Dư Tri Hàng gửi tin nhắn cho cô: “Bạn cô thế nào rồi? Đã xuất viện chưa? Có cần tôi giới thiệu bác sĩ xem qua tình hình cô ấy không?”
Triển Nhược Lăng không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện lần trước khi gọi điện thoại cho cô, vội vàng trả lời: “Mấy ngày trước cô ấy đã xuất viện rồi, dù sao vẫn nên cảm ơn anh một tiếng!”
Qua vài giây, điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Dư Tri Hàng.
Cô bắt máy, giọng nói ôn hòa từ bên kia điện thoại truyền vào tai: “Triển Nhược Lăng, cô nói vậy khiến tôi xấu hổ vô cùng, tôi không giúp được gì cho cô cả.”
Triển Nhược Lăng chân thành nói: “Có tấm lòng như vậy là đủ rồi.”
“Tôi từng nghe người khác nói, người gái biết nói tiếng Tây Ban Nha có tấm lòng rất lương thiện, bây giờ thì tôi tin rồi, bạn cô có một người bạn như cô, đúng là hạnh phúc.”
Giọng nói đầy hơi thở nam tính dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “Triển Nhược Lăng, thực ra tôi gọi điện thoại đến vì còn một chuyện nữa, ngày mai cô có thời gian rảnh không tôi mời cô ăn cơm?”
Triển Nhược Lăng ngẩn ra, do dự một lúc, sau đó trả lời: “Ừ, được.”
Đã gần đến tết, không khí đón tết ngày càng rộn ràng trên khắp phố phường, rất nhiều cửa tiệm đã bắt đầu treo câu đối đỏ trên cửa.
Dư Tri Hàng hẹn Triển Nhược Lăng ở một nhà hàng chuyên món Nhật. Cách trang trí bên trong vô cùng yên tĩnh tao nhã, ánh đèn phủ lên không gian một màu vàng nhạt ấm áp, giai điệu đặc trưng của nhóm nhạc Himekami lãng đãng nhẹ trôi trong không khí.
“Thật sự rất cảm ơn anh. Cô ấy chỉ bị sái chân, không nghiêm trọng, cũng đã hồi phục được bảy tám phần rồi. Nằm viện hai ngày sau đó được bác sĩ cho xuất viện.” Triển Nhược Lăng lần nữa nói cảm ơn với Dư Tri Hàng.
“Vậy thì tốt. Lần sau nếu có việc gì cứ nói với tôi, có thể giúp được gì tôi sẽ cố gắng hết sức. Phải như vậy mới không thấy áy náy với câu cảm ơn này.” Dư Tri Hàng mỉm cười.
Tuy Triển Nhược Lăng là con thứ hai trong nhà, anh hai Triển Cảnh Việt lúc nào cũng chăm sóc cho cô, nhưng dù gì đã ở Tây Ban Nha tận năm năm trời, vì vậy sớm đã học được cách tự lập, bất cứ việc gì đều phải dựa vào bản thân mình trước. Có điều lúc này nghe những lời Dư Tri Hàng nói, quả thật thịnh tình khó khước, cô liền lên tiếng: “Vâng, vậy phải cảm ơn anh trước rồi.”
Có vẻ Dư Tri Hàng rất vừa lòng, anh nhìn cô rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Triển Nhược Lăng, làm bạn gái tôi được không?”
“Cái gì?” Triển Nhược Lăng buông đũa, hơi nghi ngờ có phải thính lực của mình xảy ra vấn đề gì rồi không.
Anh nhíu mày, đôi đồng tử đen sáng ẩn sau hàng mi dày nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, nhưng lại không nói gì.
Triển Nhược Lăng đành nuốt nước bọt, kiên trì hỏi lại: “Vì sao?”
Dường như Dư Tri Hàng đã lường trước phản ứng này của cô, thoáng cười: “Vì sao à? Vì cảm thấy em rất tốt, muốn được ở bên cạnh em.”
Triển Nhược Lăng sững người đến nửa ngày mới khổ sở mở miệng: “Nhưng mà, Dư Tri Hàng, chúng ta mới chỉ gặp mặt vài lần...”
Dư Tri Hàng nhẫn nại nhìn cô, “Triển Nhược Lăng, thực ra, thời gian không phải là vấn đề.”
Triển Nhược Lăng tức thì im lặng, lại đưa mắt nhìn anh. Không thể không thừa nhận, anh rất điển trai, đường nét trên gương mặt anh tuấn, ánh mắt sâu sắc có thần.
Người đàn ông ở tuổi này, trên người mang theo sức hấp dẫn rất lớn, một người có tuổi trẻ, có sự nghiệp, giữa hai đầu chân mày tỏa ra khí chất và sự sáng suốt trí tuệ.
“Rất xin lỗi, tôi...” Không biết nên nói gì, cô chỉ lắc đầu.
Dư Tri Hàng im lặng quan sát phản ứng của cô, đột ngột hỏi: “Triển Nhược Lăng, em có một đoạn quá khứ, có phải không?”
Triển Nhược Lăng nhếch môi, gật đầu: “Phải.”
Quá khứ của cô in sâu hình bóng của một người. Nhưng, chỉ là đơn phương mà thôi. Đối với anh mà nói, có lẽ cô chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh.
Dư Tri Hàng dùng tay gõ nhẹ mặt bàn, thăm dò: “Người đó đang ở Australia phải không?”
Triển Nhược Lăng khẽ nhíu mày, “trước đây thì đúng, bây giờ đã trở về rồi.”
“Em cảm thấy hai người có thể ở bên nhau?” Dư Tri Hàng day day chân mày.
“Không, trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.” Triển Nhược Lăng lắc đầu, trong lòng chợt ảo não, mơ hồ nói tiếp: “Rất nhiều lúc, ngay cả tôi cũng không rõ bản thân mình đang nghĩ thế nào.”
Anh nhẫn nại hỏi: “Vậy em đang chờ đợi điều gì?”
“Thực ra tôi cũng không biết, chỉ là có lúc xem chuyện này như một thói quen, cho nên cũng không nghĩ đến việc sẽ thay đổi.”
Triển Nhược Lăng chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt điềm nhiên.
Ánh mặt trời nhạt màu từ sau lưng tòa nhà cao tầng xiên xiên rót xuống, phản chiếu qua cánh cửa kính tạo thành những tia sáng màu trắng lấp lánh, trong không khí thoảng sự ấm áp.
“Có một từ ngữ dùng để miêu tả tính cách con người, gọi là cố chấp.”
Triển Nhược Lăng từ từ thu hồi tầm mắt, nhếch khóe môi, “tôi nghĩ, có lẽ tôi chính là kiểu người đó.”
Dư Tri Hàng hơi nghiêng người về trước, tay anh phủ lên bàn tay đang đặt trên bàn của cô, lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, em không cần đưa ra kết luận một cách quá sớm, chúng ta có thể thử, hoặc là, trước hết cứ tiếp tục làm bạn như thế này, tôi có thể đợi em.”
“Đợi?” Triển Nhược Lăng không rút tay lại, ánh mắt điềm tĩnh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Năm tháng quá dài, cô luôn ôm lấy một mối tình vô vọng, trước giờ chưa từng nghĩ đến kết quả, chỉ đơn giản muốn giữ lấy tình cảm này. Loại tình cảm như thế này, theo từng hơi thở, từng nhịp tim đập thấm vào toàn thân, ăn sâu vào tận xương tủy.
“Dư Tri Hàng, anh rất tốt, chỉ là con người tôi, tương đối cố chấp, có những khi tôi đã nhận định một việc gì, thì sẽ không biết cách nào để bản thân trở nên linh hoạt.”
Dư Tri Hàng thu tay lại, ngồi tựa vào lưng ghế, sắc mặt có chút mệt mỏi, “Triển Nhược Lăng, thực ra ai cũng đang tìm kiếm cho mình những điều thoải mái trong cuộc đời này, tôi không biết em kiên trì như thế có ý nghĩa gì...”
Đôi lúc trong đầu cô cũng lướt qua suy nghĩ này: Kiên trì thế này có ý nghĩa gì đây?
Triển Nhược Lăng đột nhiên nở nụ cười nhẹ, “vậy thì, Dư Tri Hàng, anh có được xem là đang kiên trì không?”
Dư Tri Hàng ngẩn người, sau đó đành bất lực cười: “Vậy tức là, tôi không có cơ hội?”
“Như anh đã nói, chúng ta có thể làm bạn với nhau.” Triển Nhược Lăng hấp háy mắt.
Dư Tri Hàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa như đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực, sau đó mở mắt ra, ánh mắt đã sắc bén trở lại, “Triển Nhược Lăng, thực ra tôi không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc. Tôi đã nói rồi, bất cứ ai cũng tìm kiếm cho mình những điều khiến bản thân thoải mái, nếu như không vì gần đây em gái tôi phải phẫu thuật, tôi sẽ không dễ chùn chân như vậy.”
Ý nghĩa trong lời nói đã thể hiện rất rõ ràng.
Triển Nhược Lăng âm thầm thả lỏng, ngẫm nghĩ lại những điều anh vừa nói, cô không kiềm được lên tiếng hỏi: “Em gái anh phải làm phẫu thuật gì?”
Dư Tri Hàng cười khổ trong lòng. Rõ ràng cô vừa từ chối anh, thế nhưng vẫn thân thiết hỏi thăm tình hình em gái anh.
Một người con gái tốt như vậy, tại sao người gặp gỡ cô ấy trước lại không phải là anh?
Từ nhà hàng đi ra, Dư Tri Hàng lái xe đưa cô về.
Trước khi xuống xe, Dư Tri Hàng gọi cô lại, “Triển Nhược Lăng, nhớ kỹ, sau này gặp phải chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói với người bạn này đấy.”
“Được!” Triển Nhược Lăng trịnh trọng gật đầu với anh.
Ngày hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Triển Nhược Lăng ngồi xe đến nơi hẹn ký hợp đồng thuê phòng trọ, sau đó đến nhà sách thành phố dạo một vòng.
Từ ga tàu điện ngầm bước ra, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô: “Triển Nhược Lăng?”
Cuối câu giọng điệu hơi cao lên, tựa như không quá chắc chắn, thế nhưng vẫn rót vào tai vô cùng dễ nghe.
Triển Nhược Lăng nghi hoặc quay người lại, ánh mắt lấp lánh nụ cười.
Người đàn ông trước mặt, trên người mặc âu phục màu đen, vẻ bề ngoài vừa mang theo nét khí khái vừa toát ra sự thông minh trí tuệ, ánh mắt đen như mực ấm áp, giống hệt gương mặt được giữ lại trong ký ức của cô.
Khóe miệng Triển Nhược Lăng cong lên thành một nụ cười nở rộ đẹp mắt, ánh sáng lung linh phát ra từ đôi đông tử đen láy: “Ngôn Dật Khải?”
“Cậu vẫn còn nhớ mình cơ à? Vinh hạnh cho mình quá đi mất.” Ngôn Dật Khải cười hiền hòa, cẩn thận quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, “Triển Nhược Lăng, bao năm rồi không gặp, cậu càng ngày càng đẹp ra đấy, mình sắp không nhận ra cậu rồi này. Quả nhiên con gái có mười tám phép biến hóa mà! Vừa nãy mình đứng phía sau cậu, muốn gọi lại sợ nhận nhầm người...”
Đây là những lời thực lòng của cậu.
Người trước mặt, mặc áo voan trắng, cổ áo lá sen tôn thêm vẻ duyên dáng nữ tính, dây áo khoác lay động trong gió, càng làm cho người mặc thêm phần tự nhiên, phóng khoáng. Cách trang điểm nhẹ nhàng đem lại cho người khác ấn tượng về một người con gái dịu dàng, thanh khiết, hoàn toàn khác với cô bạn học Cao trung luôn thích mặc quần áo màu đen trong ấn tượng của cậu.
So với ngày trước, vẫn là gương mặt đó, nụ cười nhàn nhạt đó, chỉ là trải qua nhiều lắng đọng thời gian, đã không còn vẻ lơ đãng thoáng buồn như trước kia nữa.
Mình sắp không nhận ra cậu rồi này.
Câu nói vấn vít bên tai.
Chợt nhớ lại, hôm đó Chung Khi cũng nói với cô như thế.
Triển Nhược Lăng mỉm cười, hai đầu chân mày khẽ chau lại, “cảm ơn! Ngôn Dật Khải, mình vẫn còn nhớ cậu mà.”
Ngôn Dật Khải bước đến một sạp báo gần đó mua hai chai nước, cậu đưa một chai cho Triển Nhược Lăng, nói tiếp: “Nếu không phải buổi họp lớp năm kia nghe được Trình Tư Dao nói, bọn mình vẫn không biết cậu đi Tây Ban Nha đâu...”
Triển Nhược Lăng vừa nghe, trong lòng cảm thấy có lỗi không thôi.
Khi ấy Trình Tư Dao có nói với cô, cô ấy và Ngôn Dật Khải nói chuyện trên QQ, cậu ấy vẫn thường nhắc đến cô.
Cô vội lên tiếng: “Thật ngại quá, lúc ấy mình đi vội quá, quên nói với các cậu.”
Không phải quên, mà là cố ý không báo. Năm ấy, cô nghe được tin Chung Khi ra nước ngoài do chính cậu ấy nói ra, hơn một năm sau lại đến phiên cô, nhưng vì cậu ấy và Chung Khi rất thân với nhau nên cô mới không cho cậu ấy biết.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút ích kỷ.
Dưới bất cứ góc độ nào, nếu không có bạn học Ngôn Dật Khải này, nếu như năm đó Chung Khi không đem mối quan hệ giữa hai người ra làm trò cười, tất cả mọi chuyện sau này sẽ không thể nào có cơ hội xảy ra. Nếu vậy, cô bé vừa mới trải qua tai nạn xe như cô chỉ có thể học chung một lớp với Chung Khi, nhưng chẳng bao giờ có cách gì nói chuyện với anh. Và tự nhiên, cũng sẽ không có mười năm kiên trì với nhiều nỗi buồn như thế này.
Năm lớp 11 sau khi điều chỉnh chỗ ngồi, cô và Ngôn Dật Khải cũng ít tiếp xúc với nhau hơn, lên lớp 12 phân ban, hai người gần như không nói chuyện, mãi đến khi học đại học, mới thỉnh thoảng gửi tin nhắn chúc mừng mỗi dịp lễ tết. Ấn tượng cuối cùng của cô về cậu ấy cũng dừng lại ở buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, cùng cậu ấy đến khu vui chơi chơi trò ném bóng. Trong suốt một giờ đồng hồ đó, cô chỉ thấy tuyệt vọng, còn cậu ấy ở bên cạnh ném bóng với cô.
Ngôn Dật Khải lắc đầu: “Nói đùa với cậu thôi, đừng có căng thẳng. Quên hỏi cậu, cậu về nước khi nào vậy?”
Ngày ấy, cô cứ luôn cúi đầu khiến một người trước nay luôn bình tĩnh như cậu cũng bắt đầu dậy sóng trong lòng, về sau, mấy lời đồn đại trong đám bạn học dần lắng xuống, nhưng cậu và cô cũng chẳng còn giữ được mối quan hệ thoải mái, vui vẻ như trước đây. Theo từng ngày cô bị Chung Khi bắt nạt, lớp 10/6 dường như cũng không còn ai nhớ đến hai người từng là đề tài chọc ghẹo của cả lớp năm xưa.
Cô vốn không phải là người rất cởi mở, năm lớp 12 sau khi chia lớp, gần như cậu không có dịp tiếp xúc với cô – cũng có lẽ, suy cho cùng hai người không có duyên gì với nhau. Một chút cảm tình từng dành cho cô, bởi vì khoảng cách giữa hai người cùng ngày càng bị kéo dãn ra, theo thời gian trôi qua, mối tình nhỏ cũng dần dần phai nhạt.
Sau khi lên đại học, các bạn học từng chung nhau dưới một mái trường bắt đầu có cuộc sống riêng của mình, việc học, công việc của Hội sinh viên, yêu đương,... đủ hình đủ dạng, vô cùng phong phú, đặc sắc. Cho dù thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với bạn học Cao trung, nhưng rõ ràng không thể so sánh với bạn bè đại học. Mỗi dịp lễ tết, Ngôn Dật Khải và cô đều gửi tin nhắn chúc mừng cho nhau, nhưng ngoại trừ như vậy, hai người hiếm khi liên lạc. Tốt nghiệp đại học, quay trở về thành phố N cậu mới giật mình nhận ra, đã rất lâu rồi không nghe được tin tức gì của cô, mãi đến họp lớp năm kia mới nghe Trình Tư Dao nói cô đã sang Tây Ban Nha du học.
Suy cho cùng đã là việc từ vài năm trước, vì vậy khi Ngôn Dật Khải nghe được tin này mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Chỉ có một điều khá thú vị chính là, khi Trình Tư Dao nói đến việc cô đã ra nước ngoài, dù cả lớp ai nấy đều bất ngờ, nhưng chỉ có phản ứng của người này khiến cậu hoàn toàn không thể ngờ tới.
Người đàn ông đứng đối diện cô, vẻ mặt ôn hòa, mỗi câu nói đều như mang theo cảm giác mát rượi của ngọn gió sớm mai, tựa như cậu ấy lại trở về là cậu bạn cùng lớp đáng mến giúp cô giải bài tập.
Trong lòng Triển Nhược Lăng không hiểu sao cảm thấy vô cùng thoải mái, cô trả lời: “Cuối tháng 12 năm ngoái.”
Ánh mắt Ngôn Dật Khải nhìn thẳng về phía trước, “tính thử xem nào, cậu ở Tây Ban Nha phải hơn năm năm, gần sáu năm rồi nhỉ... Tây Ban nha có vui không?”
“Cũng được. Mình vốn định quay về rồi. Nơi đây mới là nhà mình.”
“Khéo nói thật đấy!” Ngôn Dật Khải tán thưởng gật đầu với cô.
Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó lại nói: “Nếu đã về rồi, lần sau nếu có họp lớp, Triển Nhược Lăng, cậu nhất định phải đi đấy.”
Hàng chân mày của Triển Nhược Lăng nhướn cong như vầng trăng non, bật cười, gật đầu đồng ý: “Ừ, được chứ. Nhất định mình sẽ tham gia.”
Ngôn Dật Khải xem đồng hồ đeo tay, sau đó lên tiếng: “Mình còn có việc, không làm lỡ thời gian của cậu nữa, cứ thế nhé, tạm biệt!”
“Tạm biệt.” Triển Nhược Lăng vẫy tay với cậu.
Ngôn Dật Khải đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất trên phố đông người, thật lâu mới thu hồi tầm mắt.
Người con gái trong ký ức, đến cuối cùng vẫn rời xa cậu.
Chỉ là, kết quả như thế này, cậu đã đoán ra từ rất lâu trước đây.
Cầm chai nước trong tay chần chừ một lúc, sau đó cậu lấy điện thoại từ túi quần ra.
Vì hôm nay là cuối tuần, người đến nhà sách đông hơn bình thường, Triển Nhược Lăng mua vài quyển sách, tính tiền xong cô liền đi thẳng ra cửa lớn.
Cô nhắn tin cho Triển Cảnh Việt: “Anh hai, quyển sách anh nhờ em mua, em mua được rồi.” Sau đó cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường, TV đang phát bản tin thời sự.
Ánh mắt cô vô tình lướt ngang màn hình TV, sau đó bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, bèn lập tức quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Qua cánh cửa kính cao sát đất, dễ dàng nhìn thấy TV bên trong.
Thời sự đang đưa tin về một lễ trao giải, bên dưới màn hình là dòng tiêu đề: Khách sạn Thánh Đình Holiday giành vị trí số một tại lễ trao giải Top 10 khách sạn của năm diễn ra vào ngày hôm qua.
Lễ trao giải được tổ chức tại trung tâm hội nghị thành phố.
Người đại diện khách sạn Thánh Đình Holiday lên nhận bằng khen danh dự là một người cô vô cùng quen thuộc.
Anh mặc âu phục màu đen, trên cổ thắt cravat có hoa văn vân chéo, khóe môi hơi cong lên, lễ phép mà không hề cứng nhắc. Ánh đèn chói mắt đậu trên người anh, phác họa những đường nét trên gương mặt anh càng thêm rõ nét, ánh sáng rạng ngời phát ra từ đôi đồng tử đen như mực.
Cô cứ đứng như thế bên ngoài cửa hàng, ánh mắt không di chuyển chăm chú nhìn vào màn hình TV, tựa như cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại chiếc TV bên trong đó.
Cứ như thế hơn mấy phút liền, suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu không ngừng trôi dạt.
Thì ra, năm tháng có thể thật sự làm thay đổi một con người.
Buổi tối hôm ấy, cả nhà cô đến Thánh Đình ăn cơm, khi bác Liên hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố mẹ anh, anh đã nói thế nào nhỉ?
Nhờ phúc của bác, hai người họ vẫn khỏe.
Cách dùng từ kín kẽ, lịch sự như thế.
Người chỉ biết bắt nạt cô trong trí nhớ, trải qua sự gột rửa của thời gian, đã trở thành một người thâm trầm, kín đáo đến thế, mỗi động tác nhấc tay duỗi chân đều toát lên sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, thần thái tự nhiên bình tĩnh đứng trong khách sạn của mình chuyện trò vui vẻ với ông trùm bất động sản Liên Chấn Khâm.
Tám năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Anh của ngày hôm nay đã là một người đàn ông chính chắn vững vàng, còn đâu dáng vẻ ưa bỡn cợt, nhởn nhơ của thời niên thiếu?
Không biết việc này và kỳ thi Cao khảo bất lợi năm ấy có quan hệ gì với nhau không?
Trong ấn tượng của rất nhiều người, Chung Khi luôn là một vẻ thiếu nghiêm túc. Nhưng cô biết, nội tâm của anh cứng rắn hơn bất cứ người nào – năm ấy, cho dù đối mặt với một việc trọng đại như kết quả thi Cao khảo không được như ý, anh vẫn điềm nhiên, bình tĩnh.
Thực ra, trước nay con người anh luôn như vậy, thiếu nghiêm túc trước mặt người ngoài, chỉ với người thân mới để lộ ra nét mặt thật sự giấu dưới nụ cười hi hi ha ha kia. Năm đó, rất nhiều nữ sinh bị vẻ mặt lạnh lùng thỉnh thoảng mới thể hiện ra của anh đánh lừa, mà cảm thấy e ngại. Trình Tư Dao ngồi chung bàn với anh hai năm, mới bắt đầu cảm thấy anh không tồi. Thực ra, cả đám nam sinh bọn họ chơi với nhau vô cùng sôi nổi ầm ĩ, ngay cả một người ôn hòa như Ngôn Dật Khải, khi ở trong nhóm cũng trở nên hoạt bát hơn bình thường rất nhiều.
Bao nhiêu năm đã qua như thế, anh đã thành công đứng ở một nơi cao, có sự nghiệp của riêng mình.
Chỉ là, quá khứ của anh, thành công của anh, đều chẳng có chút liên quan gì đến cô.
Thất thần đứng lặng trên phố, lan man suy nghĩ xa vời, cảm giác thất vọng chán nản không ngừng bám rễ trong lòng.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên làm đứt đoạn những suy tư.
Cô lấy điện thoại từ trong túi xách, là một dãy số lạ gọi đến.
Năm năm ở Tây Ban Nha, cách mỗi tháng mẹ và anh hai Triển Cảnh Việt sẽ gọi điện thoại đường dài quốc tế cho cô, bây giờ về nước số lần nghe điện thoại hiển nhiên cũng ít đi. Nhưng có vẻ những ngày gần đây, số lần nhận điện thoại của cô đã tăng trở lại.
Triển Nhược Lăng lơ đãng bấm vào phím nghe, sau đó đưa điện thoại đến bên tai: “A lô, xin chào?”
“Tôi thấy cậu đứng sững ở đó nửa ngày rồi đấy, sao lại không bước vào? Đang nhìn gì vậy?” Một giọng nam sắc bén từ bên kia điện thoại truyền đến, giọng điệu vừa có phần biếng nhác vừa thoải mái, tựa như một buổi chiều muộn mùa hè có gió chợt lướt qua, nhẹ nhàng thổi mát bên tai.
Dường như ngay lúc này cả thế giới đột ngột trở nên im lặng, âm thanh phố xá ồn ào tản lạc trong không khí, chỉ còn lại giọng nói phát ra từ điện thoại, từng chữ rõ ràng truyền vào tai.
Lẽ nào...
Triển Nhược Lăng bừng nhận ra giọng nói của anh, cô nâng tầm mắt nhìn bốn phía.
“Tôi đứng ở đối diện.” Âm thanh cởi mở, nhàn nhã, lại mang theo sự vui vẻ, tựa như tâm trạng người ấy đang rất tốt.
Triển Nhược Lăng xoay người, ánh mắt dừng lại ở một điểm nhìn.
Cô nhìn thấy, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại phía bên kia đường, anh lười biếng đứng tựa vào xe, một tay chống vào mui xe, tay kia cầm điện thoại đang đưa tay vẫy tay cô.