"Buổi tối hai người ngủ cùng nhau sao?" Triệu Tiểu Vân tò mò hỏi.
"Làm sao có thể!" Đường Nghiên thẳng thừng phủ nhận, có chút đỏ mặt nói: "Làm sao mình có thể ngủ cùng cô ấy chứ đều có phòng riêng cả."
"Ààà... vậy nhà của cô Kỷ cậu hẳn là rất lớn." vẻ mặt Triệu Tiểu Vân có chút ao ước
Đường Nghiên mím môi, không dám chắc nói: "cũng không tồi...đợi lát nữa cậu sẽ biết."
"Mình có thể đến xem sao?" Triệu Tiểu Vân kinh ngạc.
"Cậu là bạn tốt nhất của mình cô Kỷ chắc chắn sẽ để cậu đến xem."
Kỷ Du Thanh đứng ở một bên khác thỉnh thoảng nhìn phía Đường Nghiên, thấy hai đứa nhỏ đang tán gẫu trông rất vui vẻ.
"Nhỡ đâu người nhà của cô ấy không thích hoặc ghét mình thì sao? vì dù sao mình cũng là người ở nông thôn, cũng không có văn hóa cao, ăn mặc bình thường." Triệu Tiểu Vân lo lắng hỏi.
"Không không, cô Kỷ không phải loại người như vậy." Đường Nghiên vội vàng an ủi: "Lúc mới đến Hoa Đô, mình so với cậu dáng vẻ còn quê mùa hơn, là một con bé nông thôn còn nôn mửa ra xe cô ấy cơ. Cậu so với mình tốt hơn nhiều, thật đấy! Quần áo của cậu hôm nay cũng tốt lắm, nhìn xem thật sự."
"Thật sao?" Triệu Tiểu Vân lấy lại một chút tự tin.
Đường nghiên gật đầu thật mạnh như khẳng định, "Đừng suy nghĩ nhiều, có mình ở đây."
Trên đường đi mấy lần chuyển tuyến, ba người cùng nhau xuống tàu điện ngầm, vừa vặn đã hơn mười một giờ trưa, Kỷ Du Thanh nhìn đồng hồ, nói với hai cô gái: "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi."
Gần đó có một nhà hàng mà Kỷ Du Thanh khá quen thuộc, cô dẫn đầu đi tới trước, Triệu Tiểu Vân kéo Đường Nghiên, nhỏ giọng nói: " Cô Kỷ làm nghề gì vậy?"
Đường Nghiên lắc đầu, nói mình cũng không biết rõ lắm, "Hình như là làm việc ở một công ty lớn, những chuyện khác thì mình không biết."
Khi gọi món, Kỷ Du Thanh đưa thực đơn cho hai cô gái nói họ có thể goi bất cứ thứ gì họ thích, Triệu Tiểu Vân đã sợ hãi một lúc lâu khi nhìn thấy con số trên thực đơn giá cả cũng quá cao đi.
Đường Nghiên cũngcó cùng suy Nghĩ với Tiểu Vân, cả hai đều cảm thấy rằng nó quá đắt tiền, vì vậy hai người ngầm hiểu ý nhau mà chọn những món ăn rẻ nhất trong thực đơn.
Kỷ Du Thanh đành phải cầm lấy thực đơn, bổ sung thêm mấy món ăn, đồng thời giảng giải cho Đường Nghiên: "Hôm nay bạn thân của con tới Hoa Đô, chúng ta với tư cách là chủ nhà phải chiêu đãi bạn thật tốt, hiểu không?"
chúng ta......
Đường Nghiên trong lòng vui mừng, cô Kỷ coi nàng như người cùng phe với cô ấy.
Nàng lập tức thay đổi quay sang nói với Triệu Tiểu Vân: "Đúng, cậu không cần khách khí muốn ăn cái gì liền gọi cái đó không cần phải tiết kiệm."
Khóe miệng Triệu Tiểu Vân giật giật: Người bạn này thay đổi suy nghĩ cũng quá nhanh rồi.
Sau đó, bảy tám món ăn lần lượt được mang lên, món nào cũng cực kỳ tinh xảo bày biện đa dạng, Triệu Tiểu Vân một đường đói bụng nhét đầy một miệng thức ăn cười nói hôm nay được hưởng hào quang của Đường Nghiên nên mới được ăn nhiều món ngon như vậy.
Đường Nghiên trong lòng rất cảm kích, cô rất biết ơn cô Kỷ đã giúp cô tiếp đãi bạn bè, sau này nhất định sẽ báo đáp những ân tình này với cô.
Sau khi ăn xong, ba người rời khỏi nhà hàng đi bộ băng qua cầu vượt, xe của Kỷ Du Thanh đậu ở bãi đậu xe ngầm của trung tâm mua sắm đối diện, vị trí rất dễ tìm.
Hành lý của Triệu Tiểu Vân được đặt trong cốp xe, Đường Nghiên ngồi phía sau để có thể nói chuyện với Tiểu Vân.
Kỷ Du Thanh dường như đã hình thành thói quen mở bốn cửa sổ ô tô khi lái xe.
"Xe này của cô ấy là xe đại bôn đó." Triệu Tiểu Vân thì thầm cảm thán với nàng.
Đường Yên nghiêng đầu hỏi: "đại bôn là cái gì?" Thứ lỗi cho nàng thực sự không biết gì về ô tô cả.
"Là một chiếc Mercedes-Benz." Triệu Tiểu Vân lại nói.
Đường Nghiên lại nói: "Mình thật ra biết BMWs nha", sau đó cười nói thêm: "Không phải có câu thà ngồi trên BMW khóc còn hơn cười trên xe đạp sao, hahahahaha..."
"Cậu vẫn ngốc nghếch như vậy QAQ." Triệu Tiểu Vân không nói nên lời.
Kỷ Du Thanh đang lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu, có thể nhìn toàn cảnh mọi chuyện xảy ra sau lưng, khóe miệng hơi nhếch lên một vòng cung, không khỏi cảm thấy buồn cười với Đường Nghiên cô gái này thật ngốc nghếch lại đáng yêu.
Trên đường đi, Triệu Tiểu Vân đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe cảm thán không thôi giống hệt như khi Đường Nghiên lần đầu tiên đến đây, cho đến hôm nay nàng vẫn bị sốc bởi cảnh tượng của đô thị nhộn nhịp, Hoa Đô lớn như vậy, vẫn còn rất nhiều nơi chờ nàng khám phá, chờ nàng để lại dấu chân.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Triệu Tiểu Vân vừa bước vào nhà đã không tiếc lời khen ngợi, "Cô, nhà của cô thật ngăn nắp."
Kỷ Du Thanh mỉm cười nhanh chóng nói với Đường Nghiên, "Mang Tiểu Vân đến phòng bên cạnh phòng con để cất hành lý đi, đó là phòng khách trong nhà."
Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, đang muốn làm thì bị Kỷ Du Thanh ngăn lại: "Chờ đã, để cô đi cho con đi thay quần đi."
Đường Nghiên hiểu ý, nàng thật sự quên mất chuyện đáng xấu hổ này mặt xám xịt chạy vào phòng.
"Con gây phiền toái cho cô rồi." Triệu Tiểu Vân nói.
"Không có gì, bạn của Nghiên Nghiên cũng là khách của cô." Kỷ Du Thanh giúp cô ấy mang hành lý vào phòng, Triệu Tiểu Vân có ấn tượng đầu tiên rất tốt với người phụ nữ trước mặt, Khó trách khi Nghiên Nghiên thích cô ấy nhiều như vậy mỗi lần hai người nói chuyện đều nhắc đến cô ấy rất nhiều.
Kỷ Du Thanh không muốn làm phiền thời gian ôn lại chuyện cũ của hai đứa trẻ nên cô dẫn Triệu Tiểu Vân vào phòng khách, chào hỏi rồi rời đi, Triệu Tiểu Vân không thể ngồi yên một mình, dù sao cũng là một môi trường xa lạ vì vậy cô vội vàng đi tìm Đường Nghiên nàng vừa thay một chiếc quần sạch.
"Nhà cô Kỷ của cậu thực sự lớn thậm chí còn dành hẳn một phòng khách cho mình." Triệu Tiểu Vân cảm thấy tất cả những điều này thật khó tin, cô vốn định đến gặp Đường Nghiên một chút rồi ngủ đại trên mặt đất một đêm hoặc ở lại một khách sạn nhỏ gần đây.
"Cô Kỷ là một người rất tốt, lúc nào cũng chu đáo." Đường Nghiên nói.
"Nghiên Nghiê, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu." Triệu Tiểu Vân vẫn như trước vô cùng thân thiết nắm lấy tay nàng.
"Nói chính xác thì là tám tháng." Đường Nghiên dừng lại một chút, "Thật ra thì mình cũng có rất nhiều chuyện muốn nói."
"Cậu nói trước đi!" Hai người đồng thời lên tiếng, ngầm hiểu.
Một giây sau, hai người đều phá lên cười, Đường Nghiên vội vàng nói: " vẫn là cậu nói trước đi."
Triệu Tiểu Vân mím môi đột nhiên tâm trạng của cô ấy giảm đi rất nhiều, thở dài một cái.
Đường Nghiên cũng trở nên khẩn trương, phỏng đoán nói: "Có chuyện gì sao?"
"Thực ra lần này mình đến Hoa Đô không được sự đồng ý của gia đình họ phản đối kịch liệt, mình quá tức giận nên bỏ việc mua vé tàu đến thẳng đây." Triệu Tiểu Vân dừng lại một chút bối rồi nói, " Nghiên Nghiên xin lỗi đã nói dối cậu."
Đường Nghiên lắc đầu: "Đừng nói như vậy cậu nên có cuộc sống của chính mình, mỗi người không bao giờ là của bất kỳ ai, cậu không phải là phần phụ của anh trai, anh không phải là phần phụ của cha mẹ, cậu chỉ là chính mình mà thôi."."
Triệu Tiểu Vân gật đầu, "Mình đã quyết định rồi khi đến đây là vì bản thân mình, mình sẽ bắt đầu từ thấp nhất dù có khó khăn khổ sở thế nào."
"Tiểu Vân, mình cũng không biết có thể giúp gì cho cậu." Đường Nghiên cong môi cúi đầu, nhìn thấy bạn thân như vậy cảm thấy vô cùng bất lực.
"Đừng nói như vậy, Nghiên Nghiên, chúng ta đều là con nhà nghèo, chỉ có thể dựa vào chính mình hy vọng chúng ta có thể kề vai sát cánh chiến đấu, sau này có thể sống thật tốt, mình nghĩ như vậy. Hằng ngày cậu đi học mình đi làm cuối tuần có thể hẹn nhau đi dạo phố như trước đây vậy!"
"Được, vậy thì cứ quyết vậy đi."
Bữa tối là do cô Kỷ tự tay làm nên Tiểu Vân cũng có thể nếm thử đồ do cô nấu, dù sao thì mấy ngày nay Đường Nghiên cũng khoe khoang về tay nghề của cô Kỷ trên WeChat với cô...
Sau bữa tối do Đường Nghiên lôi kéo, Triệu Tiểu Vân cùng nàng thu dọn chén đũa giúp cô Kỷ bớt việc, để cô có thể nghỉ ngơi xem TV hay gì đó.
Kỷ Du Thanh thích xem nhất là những bộ phim giật gân, mỗi lần xem chúng cô đều nhập tâm không rời khỏi.
Bất giác quay đầu nhìn lại, hai đứa trẻ đã không còn ở trong phòng khách, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân Kỷ Du Thanh theo tiếng nhìn lại liền nhìn thấy, Tiểu Vân bước vào phòng của Đường Nghiên trong bộ đồ ngủ Tiểu Vân mặc bộ đồ ngủ của mình có chút trưởng thành gợi cảm, trong nháy mắt nghi hoặc.
Hàng loạt câu hỏi tự nhiên hiện lên trong đầu.
Đã muộn như vậy hai cô gái này không ngủ mà còn làm gì.
Vì ngại làm phiền, đành phải ngồi trên sô pha phòng khách suy nghĩ lung tung, không còn tập trung xem phim được nữa.
Triệu Tiểu Vân thần bí đi vào trên tay cầm hai quyển truyện tranh, khoanh chân ngồi bên cạnh giường Đường Nghiên.
"Đây là cái gì?" Đường Nghiên đã sớm tắm xong, đang ngồi trên giường viết nhật kí Tiểu Vân sau khi đi vào liền vội vàng cất xuống dưới gối.
"Này, cậu xem chưa? Thấy hay thì tớ mang qua cho cậu xem." Triệu Tiểu Vân nhét hai cuốn truyện tranh vào trong ngực nàng.
Đường Yên nhìn dòng chữ trên bìa, theo đó mà đọc: " câu chuyện đam mỹ cảm động nhất... đam mỹ có nghĩa là gì?" Cô giơ tay lật qua trang bên trong, lập tức bị sốc bởi nội dung bên trong, một hình ảnh rất thân mật của hai người đàn ông ôm nhau.
"Không thể giải thích rõ được đại loại là hai người nam yêu nhau đó."
Đường Nghiên giật mình, tùy ý hỏi: "Vậy hai cô gái yêu nhau thì tên là gì?"
"Bách hợp á.". ngôn tình tổng tài
Đường Nghiên tùy ý lật xem, hỏi: "Ở trên này viết công là có ý gì?"
"Cái gì vậy, sao cái gì cậu cũng không biết vậy?" Triệu Tiểu Vân có chút bực bội, sau đó giải thích với cô, đồng thời dùng hai tay làm mẫu chồng lên nhau, "Người trên là công, người nằm trên phía dưới là thụ."
Đường Nghiên cong môi, nhíu mày: "Thì ra là như vậy."
Kỷ Du Thanh, người đang xem TV luôn bị phân tâm, không thể không thường xuyên nhìn về phía cửa của phòng Đường Nghiên, tại sao Tiểu Vân vẫn chưa đi ra? Hai đứa trẻ đang làm cái quái gì vậy nhỉ.