Đẩy cửa ký túc xá ra, ba người bên trong lập tức nhìn về phía cửa, ngoại trừ Hạ Tử Hàm, gần như không có ai để ý đến nàng, "sao bây giờ cậu mới về thế? Làm sao vậy?"
"Mình, mình không sao." Đường Nghiên cúi đầu, không nói một lời đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nàng không muốn để người khác thấy mình khóc liền trực tiếp hất nước lên mặt.
Hạ Tử Hàm ngơ ngác đứng ở nơi đó, lẩm bẩm một mình: "Có chuyện gì vậy nhỉ?"
Bạn cùng phòng Hàn Sảng đang chuẩn bị đi ngủ, cô bám vào lan can giường, nói: "Ai biết được, cậu ấy cũng chưa bao giờ nói với chúng ta."
Một lúc sau, Đường Nghiên từ phòng tắm đi ra, mái tóc ướt đẫm nước, cổ áo cũng dích chút nước, Hạ Tử Hàm nhịn không được hỏi: "cậu không sao chứ?"
Đường Nghiên quay người lại mỉm cười với cô: " tốt lắm."
Thẩm Du Âm vẫn có chút bất an đối với nàng, liền nằm trên giường trong ký túc xá cầm điện thoại di động gửi cho Đường Nghiên một tin nhắn.
Thẩm Du Âm: [Vừa rồi thấy tâm trạng của em không tốt lắm nên có chút lo lắng. Nếu gặp khó khăn gì hãy nói với chị, chi sẽ giúp đỡ em hết sức có thể, đặc biệt là tên xấu xa kia gặp hắn lần nào đánh lần đó. Để hắn không dám đến trường nữa].
Tin nhắn được gửi đã mười phút trôi qua, đối phương vẫn không có hồi âm, Thẩm Du Âm thở dài một cái, yên lặng đặt điện thoại xuống.
Mọi người lần lượt tắm rửa rồi đi ngủ, nửa tiếng nữa đèn trong kí túc sẽ tắt, Đường Nghiên một mình yên lặng ở ban công ôn lại những thứ hôm nay đã học được ở câu lạc bộ, lặp đi lặp lại các động tác.
"Cậu ấy điên à?" Bạn cùng phòng Hàn Sảng thấp giọng hỏi.
"Mình không biết, nhưng quả thật thấy có điểm điên rồ," bạn cùng phòng Lục Đình nói.
Hạ Tử Hàm ngồi khoanh chân trên giường, đắp mặt nạ, cô là người gần ban công nhất, có thể nhìn thấy từng cử động của Đường Nghiên, mặc dù chỉ là câu lạc bộ, nhưng cô gái này quá nghiêm túc.
Không những vậy, hôm nay trong giờ học chuyên môn, cô còn thỉnh thoảng lén nhìn Đường Nghiên, nàng chăm chú nghe giảng. Giống như lúc chuẩn bị cho thi đại học vậy phải dùng đến một trăm hai mươi phần trăm tinh thần mất.
Cô nghĩ, đây thực sự không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được, cô vừa nghĩ vừa vuốt phẳng mặt nạ nơi khóe mắt.
Không ai biết Đường Nghiên buổi tối tắm hay đi ngủ lúc nào, sau khi tắt đèn, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi mọi người trong ký túc xá miễn cưỡng rời khỏi giường, họ ngạc nhiên phát hiện trong ký túc xá thiếu một người, Đường Nghiên cũng mất tích, kỳ thật nàng đã đến phòng học sớm để học bài một mình.
Hơi nước bốc lên từ quán bánh sáng, Đường Á Văn mua một ít vừa đi vừa ăn, tay kia giơ điện thoại di động lên: "con đã đến Hoa Đô, chưa tìm được việc làm, con tìm đến Đường Nghiên nhưng con ranh đó không chịu gặp con, còn tìm người đánh con".
"Con nhỏ đó láo thật, cánh cứng rồi đến anh nó còn giám đánh".
Đường Quân ở một bên nghe thấy vậy lập tức giật lấy điện thoại của vợ, hét vào trong: "Mày vô tích sự không tìm việc làm còn đi tìm con bé làm gì."
"Tại sao con không thể đi tìm nó? Con là anh nó!"
"Tao nói không đi, chính là không được đi, mày có nghe không hả?" Đường Quân hét lên.
Đường Á Văn không kiên nhẫn cúp điện thoại, tiếp tục đi lang thang gần trường đại học Hoa Đô trong khi ăn bánh bao, đêm qua hắn đã qua đêm ở một khách sạn rẻ tiền gần trường học, hôm nay hắn nhất định phải lấy được tiền chỗ Đường Nghiên.
"Hóa ra là em ở đây." Người nói thở phào nhẹ nhõm, nửa người dựa vào mép cửa, "chịphải hỏi bạn cùng phòng em mới biết được "
Đường Nghiên đang tập trung học bài không để ý, còn tưởng rằng là người khác đang nói chuyện, nàng không ngước mắt lên cho đến khi trước mặt có một bàn tay cầm ly sữa đậu nành đang bốc khói xuất hiện.
"Học Tỷ?"
Thẩm Du Âm vẫn cầm ly sữa đậu nành trên tay: "Tối qua chị gửi tin nhắn em có thấy không?"
Đường Nghiên vô thức lắc đầu, lẩm bẩm nói: " em tắt điện thoại", tiếp theo mới lấy điện thoại ra kiểm tra.
"Không, không, không cần chịchỉ muốn đến gặp em để chắc chắn rằng em vẫn ổn." Thẩm Du Âm chạy đến chỗ ngồi bên cạnh nàng ngồi xuống, uống vài ngụm sữa đậu nành rồi nói: " nếu em không ngại có thể nói cho chị biết cái tên hôm qua là ai không?"
Đường Nghiên buông tay cầm sách xuống, nhìn Thẩm Du Âm, nhàn nhạt nói: "Anh ta là anh họ của em."
"Họ hàng á?" Thẩm Du Âm không thể tin hỏi.
Đường Nghiên gật đầu.
"Giống tên khốn thì đúng hơn nào có anh họ nào đối xử với em gái mình như vậy không? Chị thực sự hối hận vì hôm qua đã không đá hắn thêm vài lần."
Đường Nghiên nghe xong khẽ mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại có chút u sầu, "đêm qua cảm ơn học tỷ rất nhiều."
"Không cần phải khách khí như vậy, chúng ta dù sao cũng là học cùng trường còn chung câu lạc bộ nữa ".
Đường Nghiên mím môi không nói gì.
Thẩm Du Âm đành phải nói: "Lần sau hắn lại muốn gây phiền toái cho em, thì trước tiên em nên nói với ch, chị sẽ gọi người đến giúp em giải quyết."
Kỳ thật so với học tỷluôn giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn, Đường Nghiên có xu hướng tự mình giải quyết vấn đề của mình, không thích nợ người khác quá nhiều, cũng không muốn làm phiền người khác quá nhiều.... nàng sẽ có cảm giác mắc nợ.
Buổi chiều, Đường Nghiên sau khi thu dọn đồ đạc từ ký túc xá đi xuống, đeo cặp sách lên vai, vừa ra khỏi của thì gặp ngay âm hồn bất tán Đường Á Văn.
Trên đường về ký túc xá bây giờ so với đêm qua nhiều người hơn, dì trông coi ký túc xá cũng đang đứng ở cửa trò chuyện, Đường Á Văn có liều lĩnh đến đâu cũng không dám làm chuyện gì khác thường.
Đường Nghiên chỉ liếc hắn một cái, lạnh lùng nhìn đi nơi khác, giả vờ như chưa từng nhìn thấy người này, Đường Á Văn thấy có cơ hội, nắm lấy quai cặp sách của nàng nghiến răng nghiến lợi hạ giọng nói: "Đường Nghiên, mày định làm thế sao?."
Đường Nghiên quay mặt đi, lạnh lùng mà kiên quyết trả lời hắn: "Tôi đã không còn là Đường Nghiên mặc cho người khác ức hiếp nữa. Nếu anh muốn tranh luận với tôi thì tôi sẽ tiếp anh! "
Có trời mới biết Đường Nghiên đã phải lấy bao nhiêu can đảm mới có thể nói ra lời nói khiêu khích và táo bạo như vậy với hắn, toàn thân nàng khẽ run lên, nói không sợ là nói dối, nàng chỉ không muốn trở thành kẻ phục tùng mà thôi. Trước đây nàng đều sợ hãi hắn, cũng muốn cố gắng phản kháng muốn chiến đấu đến cùng nhưng cuối cùng....
"Ái chà, mày đang dọa tao, mày cho rằng tao sẽ sợ một đứa nhãi ranh như mày sao?" Đường Á Văn vẻ mặt khinh thường, không để vào mắt lời đe dọa của nàng.
Kỷ Du Thanh vừa mới lái xe đến, đỗ xe xong, cô nhìn qua kính chắn gió phía trước, Nghiên Nghiên vẻ mặt không vui hình như đang giằng co với một nam sinh, không nói hai lời cô bước xuống xe, hướng Đường Nghiên đi đến.
Đường Nghiên cũng nhìn thấy cô Kỷ, không muốn tiếp tục giằng co với hắn nên mạnh mẽ hất bàn tay đang cầm cặp sách của nàng ra, sải bước về phía Kỷ Du Thanh, vừa định nói gì đó thì cô đã nói với nàng, "con lên xe trước đi."
Đường Nghiên rất nghe lời, nhanh chóng chạy ra xe ngồi vào, Đường Á Văn vô cùng khó chịu, mắng người phụ nữ xa lạ đang bảo vệ Đường Nghiên: "Cô là ai, tại sao lại can thiệp vào chuyện của chúng tôi?"
Kỷ Du Thanh cười lạnh nói: "Cậu thanh niên này, đây là trường học nếu như cậu còn tiếp tục quấy rối cô gái kia tôi sẽ báo cảnh sát."
Đường Á Văn nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, đến khi kịp nhận ra thì đã thấy người phụ nữ lên xe rồi, hắn vội vàng đuổi theo, đang định giật lại cửa xe, Kỷ Du Thanh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ấn khóa cửa xe mặc cho Đường Á Văn ở phía ngoài làm thế nào cũng không mở được cửa xe.
Đường Nghiên có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Đường Á Văn qua cửa sổ xe, trong lòng nàng có chút vui vẻ.
Xe khởi động, Đường Á Văn không thể lại gần, nếu không bánh xe có thể cán qua hắn bất cứ lúc nào, hắn chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Đường Nghiên cùng người phụ nữ kia lái xe đi xa, hắn tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, lửa giận trong lòng càng ngày càng dâng cao, có điều hắn đã nhớ biển số xe hắn không tin, hắn không thể tìm thấy hai người đó.
Mãi cho đến khi cô Kỷ lái xe rời khỏi trường tiến vào đại lộ, nhìn qua gương chiếu hậu không thấy Đường Á Văn đuổi theo, Đường Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới nhớ lại cảnh tượng nàng đôi co cùng hắn mà cả người đổ mồ hôi lạnh, dù thế nào thì nàng cũng đã làm được sau này sẽ còn làm được tốt hơn.
Kỷ Du Thanh hai tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, cô vẻ mặt không chút biểu tình bình tĩnh hỏi: "Vừa rồi cậu thanh niên đó là ai? Cậu ta thích con sao?"
"Không phải." Đường Nghiên vội phủnhận: "Người đó, trước đây con đã nhắc qua chính là anh họ của con."
Quý Du Thanh đang lái xe đột nhiên dừng lại, vô tình đạp phanh, thân thể Đường Nghiên cũng không tự chủ lắc lư về phía trước, may mắn có thắt dây an toàn.
Sự rung lắc này khiến nàng có chút choáng váng, "Sao vậy cô Kỷ?"
"Không có gì." Quý Du Thanh tuy rằng nói như vậy, nhưng tay cầm vô lăng càng siết chặt, phát âm càng nặng nề, "cậu ta tại sao lại tới trường học của con?"
"Con cũng không biết." Đường Nghiên bĩu môi nói.
Kỷ Du Thanh liếc nhìn nàng, như thể nhìn ra được nàng đang che giấu điều gì, "nói thật cho cô biết, có phải cậu ta đã tìm con lâu rồi không."
Đường Nghiên cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, do dự hồi lâu, nàng vẫn chưa quen với việc nói dối, cuối cùng gật đầu thừa nhận trước mặt cô.
Đến đèn đỏ, xe dừng lại, Kỷ Du Thanh quay đầu nhìn nàng: "Thực ra cô rất tức giận, bởi vì con gạt cô không nói cho cô biết. Nhưng cô có thể hiểu, Nghiên Nghiên, rất nhiều thời điểm có một số việc không cần một mình phải tự gánh vác, đương nhiên nếu con coi cô là người ngoài thì cô tôn trọng lựa chọn của con ".
Kỷ Du Thanh không đầu không đuôi nói, có lẽ là cô đang tức giận.
"Cô Kỷ không phải người ngoài." Đường Nghiên cắn môi, cúi đầu đáp lại, một tay nàng siết chặt tay còn lại đến khi cảm thấy đau nhức mới dừng lại.
"Chỉ là......"
"Chính là cái gì?"Kỷ Du Thanh vội vàng liếc nhìn giờ đèn đỏ, lại hỏi.
"Chỉ là con nghĩ sẽ mang đến phiền phức cho cô Kỷ." Đường Nghiên cúi đầu gần như thấp nhất có thể, không ai có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng lúc này.
Nghe xong lời này, Kỷ Du Thanh gần như theo bản năng thốt ra: "Con vĩnh viễn không bao giờ gây phiền toái cho cô."
Ngay cả bản thân cô cũng có chút ngạc nhiên, sao cô có thể nói như vậy.
Đường Nghiên kinh ngạc, lặng lẽ ngẩng đầu lên.