"Ưm.. Hức.. Dừng lại.."
Cố Vương Khiêm không cho Tiêu Viễn An cơ hội chống đối nào, bàn tay to lớn mở vạt áo tiến vào trong. Tiêu Viễn aAn giật mình đè tay anh lại.
"Anh.. Đang làm gì."
"Kết hôn lâu như vậy, chúng ta cũng phải có con rồi chứ."
"Con gì ở đây chứ, anh mau dừng lại." Tiêu Viễn An ngại đỏ mặt ngăn bàn tay kia lại.
Cố Vương Khiêm vẫn lần mò trên cơ thể Tiêu Viễn An khiến cậu không nhịn được mà thở gấp. Anh bây giờ mới biết hóa ra Tiêu Viễn An xinh đẹp đến thế, Cố Vương Khiêm híp mắt nhìn làn da trắng nõn dưới thân mình, thật xinh đẹp.
"Anh.. Đừng nhìn nữa." Tiêu Viễn An thực sự rất ngượng khi mà Cố Vương Khiêm cứ nhìn chằm chằm như vậy, cậu vội vàng kéo vạt áo che lại chỗ cần che. Cố Vương Khiêm nhìn hai quả đào căng mọng kia mà thèm thuồng liếm môi, anh không do dự cúi xuống cắn một ngụm.
"A.." Tiêu Viễn An giật mình, cố gắng lấy hai tay chống lên vai Cố Vương Khiêm đẩy anh ra nhưng vì sức lực chênh lệch nhau nên cậu không thể làm gì được hơn. Anh vừa cắn vừa mút làm cậu run lên, sau một lúc dày vò thì hai quả đào đã sưng đỏ lên, cơn thể cậu cũng dần nhạy cảm hơn.
Cố Vương Khiêm dần trở nên nham hiểm, bàn tay vẫn không chịu yên phận mà mò xuống dưới.
"Không.. Không được." Tiêu Viễn An yếu ớt ngăn lại nhưng trong mắt Cố Vương Khiêm lại trở thành làm nũng khiến anh bùng nổ. Thứ đó liền cương cứng chọc vào cậu. Tiêu Viễn An cảm thấy có cái gì đó là lạ chọc vô người mình, đến khi nhìn thấy thì cậu trực tiếp xì khói, Tiêu Viễn An đỏ đến độ nóng cả mặt cậu muốn trốn đi liền lùi lại.
Cố Vương Khiêm đâu có dễ dàng để cậu trốn đến vậy, anh nắm lấy cổ chân của cậu kéo sát lại mình.
"Tôi muốn em." Giọng nói khàn khàn cùng hơi thở phả vào tai cậu làm cậu không biết phải phản ứng ra sao.
"Anh.. Chờ đã.. Tôi.. Ưm.." Tiêu Viễn An chưa kịp nói xong thì bị anh chặn miệng, Cố Vương khiêm đã không đủ kiên nhẫn để chờ cậu nói nữa rồi. Vừa hôn cậu anh vừa lần mò xuống phía dưới, bờ mông láng mịn của cậu khiến anh rất vừa lòng.
Cố Vương Khiêm lấy ra gel bôi trơn và bao cao su ở tủ đầu giường. Tiêu Viễn An thấy mấy thứ đó thì không dám nhìn nữa, quay mặt đi chỗ khác. Bây giờ cậu thực sự rất ngại nhìn mặt anh, lúc trước thứ cậu muốn là được anh chạm vào giờ đây ước muốn của cậu đã thành hiện thực rồi nhưng có thứ gì đó khiến Tiêu Viễn An cảm thấy khó chịu trong lòng.
"A.."
Cố Vương Khiêm đột ngột đút ngón tay vào làm Tiêu Viễn An giật mình.
"Ở bên tôi em đừng nghĩ gì cả, hãy nghĩ đến tôi."
"Hức.. Ưm.." Tiêu Viễn An bị ngón tay Cố Vương Khiêm làm loạn mà giật nảy mình.
Cố Vương Khiêm nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của cậu mà cảm thấy cậu thật dễ thương bèn cúi xuống hôn cậu, Tiêu Viễn An lần này đã không còn sức để chống cự nữa tùy ý để anh làm.
"Viễn An à.. Ở lại với tôi đi.."
"Hức.. A.. Ưm.." Tiêu Viễn An như đang ở lênh đênh ở trên biển, cơ thể cậu dần nóng lên, đầu óc cũng quay cuồng không còn phân biệt được thực hư, cậu như phó mặc mình cho những cơn sóng biển, dập dìu đến mơ màng.
"Tiêu Viễn An, thả lỏng đi, sẽ không đau đâu." Tiêu Viễn An nghe theo giọng nói trầm thấp ấy mà thả lỏng cơ thể mình, một đợt sóng dữ dội liên tục đập vào cậu khiến cậu không thể theo kịp.
"Hức.. Nhẹ thôi.." Cậu cố gắng bám lấy Cố Vương Khiêm. Cố Vương Khiêm dường như phớt lờ lời nói của cậu, mỗi một lần va chạm là một lần khiến cậu rên rỉ nhiều hơn, Cố Vương Khiêm lại thích nghe cậu rên lên bên tai mình như thể cậu luôn ở đây cùng anh.
Tiêu Viễn An cảm nhận được thứ to lớn nóng bỏng kia đang khuấy đảo bên trong cậu, mỗi lúc tiến vào đều đem lại cho cậu những cảm giác khác nhau, dần dần Tiêu Viễn An không còn thấy đau đớn nữa mà thay vào đó là khoái cảm sung sướng. Tiêu Viễn An muốn nhiều hơn nữa cái khoải cảm ấy, Cố Viễn An liền chiều theo ý cậu cho cậu nhiều hơn nữa.
Không khí trong phòng dần đậm mùi tình dục, tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm nhau hòa quyện lại tạo thành một cảnh sắc khiến người xem tim đập mặt đỏ. Sắc trời trở nên tối hơn, đêm nay sẽ là một đêm dài đối với hai con người đang quấn quít vào nhau.
Vương Vũ Phong ở bên này một đêm mất ngủ vì không thể liên lạc được với Tiêu Viễn An.
Tiêu Viễn An mệt mỏi mở mắt, cả người cậu không có chỗ nào là không đâu cả, nhất là hông của cậu, cậu không thể cử động được nữa rồi. Tiêu Viễn An dần nhận ra hình như cậu đang nằm trong lòng Cố Vương Khiêm, khuôn mặt khi ngủ của Cố Vương Khiêm thật sự bình yên.
Cố Vương Khiêm sao lại làm thế với cậu chứ, cậu đã hạ quyết tâm sẽ không thích anh nữa rồi vậy mà Cố Vương Khiêm lại muốn cậu ở bên cạnh anh, như thế thì làm sao con tim cậu có thể bình thường trước mặt anh được chứ.
Tiêu Viễn An cố gắng lê thân xác tàn tạ này rời khỏi vòng tay ấm áp kia, cậu còn chưa kịp chạm chân xuống đất liền bị anh ôm trở lại.
"Em làm gì vậy, ngủ thêm chút nữa đi. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ cho em rồi, từ trong ra ngoài." Tiêu Viễn An đỏ mặt nhớ đến chuyện tối qua, thật là ngại quá đi mà cậu không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
"Tôi muốn tìm điện thoại gọi cho anh Phong, chắc chắn tối qua anh ấy rất lo lắng cho tôi." Tiêu Viễn An vùng vẫy muốn thoát.
Cố Vương Khiêm nghe thấy tên Vương Vũ Phong thì siết chặt eo cậu, trút giận xuống cái cần cổ trắng nõn của cậu.
"A đau." Tiêu Viễn An trừng mắt nhìn Cố Vương Khiêm. Cố Vương Khiêm sao có thể sợ hãi trước cái trừng mắt yếu đuối đó được. Anh nhanh chóng bế cậu lên đưa vào nhà tắm.
"Này anh đan làm gì vậy, thả tôi xuống."
"Đưa em đi tắm."
"Không cần anh, tôi tự lo được."
"Yên nào, không cẩn thận là té đó."
Tiêu Viễn An đành để yên cho Cố Vương Khiếm bế cậu đặt vào bồn tắm, để yên cho Cố Vương Khiêm tắm cho mình vì giờ cậu cũng không còn đủ sức để vận động nữa. Cố Vương Khiêm tắm xong cho Tiêu Viễn An thì tự giác mặc đồ lại cho cậu, dẫn cậu ra phòng khách ngồi chờ cơm.
"Em ngồi đây chờ tôi, tôi nấu lại cho em món khác."
Tiêu Viễn An ngồi ở phòng khách nhìn vào bếp, bóng lưng to lớn kia đang nấu cho cậu ăn, Tiêu Viễn An lén mỉm cười. Giá như năm ấy Cố Vương Khiêm cũng quan tâm đến cậu như thế này thì tốt biết mấy.
Cậu không thể hiểu được hành động của Cố Vương Khiêm nhưng cậu biết những thứ quan tâm này chỉ là vẻ bề ngoài, anh một chút cũng không thích cậu vậy nên chỉ còn lý do là anh muốn mang cậu về chơi đùa cho vui.
Tiêu Viễn An cậu thật ngốc, dù tự nói với chính bản thân mình như vậy cả ngàn lần thì cậu vẫn không thể thay đổi được. Làm sao mà cậu có thể chối bỏ cái tình cảm này đây, Tiêu Viễn An tự chế giễu bản thân mình.