• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Tắc vội vàng vung kiếm ngăn trở, binh khí chạm vào nhau, cánh tay hắn run lên, lui lại một bước.

Hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy người kia mặc giáp trụ, dưới mũ giáp, là một khuôn mặt trẻ tuổi, ngũ quan sắc bén, đằng đằng sát khí.

Người kia sắc mặt nặng nề, không đợi Thương Tắc thở dốc, lại vung kiếm ngay. Thể lực y mạnh, kiếm thuật lại linh hoạt, giao phong mấy hiệp, Thương Tắc vẫn đấu không lại, trong lòng thất kinh.

“Đại vương!” binh lính Người Sở đuổi tới, nhao nhao đến giúp.

Đại vương? Thương Tắc thầm giật mình, lấy lại tinh thần. Hắn nhìn người kia, hóa ra, người này chính là Sở vương?

Huyết khí dâng lên, Thương Tắc không còn bận tâm nhiều nữa, đánh thẳng đến Sở vương.

“Thương Tắc!” Tử Mẫn thấy thế, cũng mang người tới cứu.

“Người Sở nhiều quá! Đi mau!” Tử Mẫn vung giáo dài, quát to.

“Anh đi trước!” Thương Tắc và Sở vương giao đấu khó phân thắng bại, không muốn buông tha.

Tử Mẫn đang muốn nói, đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió truyền đến.

“Coi chừng!” Hắn đẩy Thương Tắc, ngực lại bị mũi tên xuyên qua.

Thương Tắc kinh hãi, đã thấy Tử Mẫn mắt đỏ, mặc kệ đau đớn tiến lên, ngăn trở binh khí người Sở, sắp rách cả mí mắt, “Đi mau!”

Đầu như bị nước lạnh dội xuống, Thương Tắc nhìn bốn phía, thi thể người Dung trải rộng, càng nhiều hơn chính là người Sở  kéo tới.

“Đi!” tiếng rống Tử Mẫn điếc tai.

Nước mắt tuôn ra, Thương Tắc nhìn trán Tử Mẫn bị mũi tên xuyên qua, rống to với chung quanh, “Rút lui!” Đỡ một tên lính bị thương dậy, chạy vào cánh rừng chưa bị nắng sớm nhuộm dần.

** ***

Một đợt chém giết mau chóng kết thúc, Sở vương vừa sai người kiểm kê số tử thương, vừa tìm khắp nơi.

Lọt vào tầm mắt cũng chỉ có thi thể người Dung, người y muốn tìm, không ở đây.

Trên mặt đất, tay người Dung vừa chiến đấu tới chết đương ngửa mặt, trong tay còn cầm giáo đồng. Sở vương tiến lên, vuốt hai mắt còn trừng trừng của hắn lại.

Hai binh lính đi tới, Sở vương nói, “Người này có nghĩa, độc táng.”

Đám lính đáp lời, khiêng người kia đi.

Lúc thi thể mang đi, Sở vương đột nhiên nhìn thấy bên đống lá rụng dưới người kia có một thanh kiếm. Y vội vàng nhặt lên, chỉ thấy chính là thanh đoản kiếm y cho Thiên Mạch, rút vỏ ra, thân kiếm sáng ngời mới tinh, tên y vẫn có thể thấy rõ ràng.

——ngoại trừ trị chướng dịch, cô chẳng biết làm gì cả.

Đầu có hơi mơ hồ, Sở vương đứng dậy, lắc đầu, tựa lên cây. Quần áo trên lưng bị mồ hôi thấm đẫm, gió sớm thổi tới, có vẻ lạnh.

——tốt nhất mỗi ngày cô hãy cầu xin Đại tư mệnh, để người Sở thắng trận, chớ mang quả nhân đi.

Y còn nhớ lúc mình nói vậy, trong mắt cô gái kia có nửa thất vọng nửa xoắn xuýt, tựa như bày tỏ, sẽ khiến người khác mềm lòng. Y thừa nhận, y giữ cô lại, chính là có lòng riêng, kết quả là, người bị Đại tư mệnh mang đi, là cô ư…

Sở vương nhìn qua thi thể khắp trên đất, đột nhiên cảm thấy mũ giáp trên đầu, thực sự có hơi nặng.

Y gỡ mũ xuống, dựa vào cái cây sau lưng, nhắm hai mắt lại. Có lẽ là bởi mình chạy suốt đường, chưa từng ngừng, trong mí mắt xon xót…

“Đại vương.” Lúc này, một binh lính đi tới, thấy bộ dáng Sở vương, có chút chần chờ.

Sở vương thở sâu, mở mắt ra, “Chuyện gì?”

“Đại vương, ” binh lính kia nói, “Ở bìa rừng đông bắc, chúng thần phát hiện tự nhân Cừ và công thiếp Mạch, còn sống…”

Lời hắn còn chưa dứt, đã thấy hai con ngươi của Sở vương rực sáng lên, tiếp đó, vội vã chạy sang bên kia.

** ***

Nắng trời đã xuyên vào rừng, mang theo sương mù, tiếng chim hót. Bắt đầu chạy, bước chân giống như mang theo gió.

Đám lính nhìn thấy Sở vương, nhao nhao hành lễ.

Sở vương lại không dừng bước, chạy thẳng đến đông bắc, dùng kiếm chém nhánh cây chạm tới mặt, sau đó, dưới thân cây nơi xa một bóng dáng đã rơi vào tầm mắt.

Thiên Mạch đang bó tay cho một cậu lính bị thương, đó là một thiếu niên tầm tuổi Giáp, nhìn Thiên Mạch, nở nụ cười xấu hổ.

Bên cạnh, tự nhân Cừ đang tông tốc kể chuyện với mọi người, bỗng nhiên, nghe hắn hô một tiếng, “Đại vương!”

Thiên Mạch kinh ngạc, quay đầu, quả nhiên là Sở vương.

Trên người y còn mặc giáp trụ, đang bước nhanh tới.

“Đại vương! Đại vương!” Tự nhân Cừ vừa cao hứng vừa kích động, vội vàng nghênh đón, quỳ xuống trước mặt y, ôm lấy chân y òa khóc, “Đại vương! Người đến rồi!”

Sở vương an ủi hai câu, muốn tiến lên, tự nhân Cừ vẫn không buông tay, nước mũi nước mắt chảy ròng, “Tiểu thần muôn lần đáng chết! Lại cực khổ cho đại vương tự mình đến cứu! Đại vương! Người Dung thật ghê tởm! Những binh lính kia chết thảm quá!”

Sở vương bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục an ủi, ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Mạch.

Chỉ thấy cũng nhìn y, hai mắt đỏ đỏ, trên mặt lại mang theo nụ cười.

Hơi động lòng, Sở vương đỡ tự nhân Cừ dậy, đoạn, đi đến trước mặt Thiên Mạch.

“Cô… không sao chứ?” Sở vương nói.

Thiên Mạch vội nâng tay áo dụi mắt một cái, gật gật đầu, “Tôi không sao.”

Trong lòng cũng mừng rỡ. Mới rồi khi nhìn thấy Sở vương, cô chỉ cảm thấy Sở vương chưa bao giờ tỏa sáng như hôm nay. Cô vốn chỉ nghĩ có thể trốn một bước tính một bước, không ngờ thấy Sở vương mang theo đại đội nhân mã tới cứu, tâm trạng sống sót sau tai nạn, há lại chỉ có hai chữ may mắn là có thể khái quát?

Sở vương nhìn cô, gương mặt kia và quần áo trên người đều bẩn thỉu, tóc cũng hơi rối, cũng không xấu xí. Trong cặp mắt kia sót nước mắt, mang theo ý cười, càng xinh xắn.

Y muốn nói thêm gì đó, há miệng, lại chỉ nói, “Không sao  là tốt.”

“Đại vương, lần này may mà công thiếp Mạch nhanh trí, hai người thần mới giữ mạng được!” Tự nhân Cừ đi tới, khen ngợi nói.

“Ồ?” Sở vương hiếm khi kiên nhẫn, hơi nhướng mày, “Nhanh trí như thế nào?”

Thiên Mạch nghe được lời này lại cuống, chỉ sợ hắn nói sủng phi gì gì đó, vội vàng nói, “Lần này công không do tôi, may mà có Giáp!” Dứt lời, lôi Giáp từ phía sau ra, cười nhẹ nhàng nói, “Là Giáp liều chết đi theo, chúng tôi mới thoát được.”

Tự nhân Cừ cảm thấy cũng đúng, lại khen Giáp, trêu đến cậu đỏ bừng cả mặt.

Bọn họ líu ra líu ríu, Thiên Mạch giương mắt, chợt phát hiện Sở vương luôn nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở vương không có ý dời mắt, vẫn nhìn cô chăm chú.

Thiên Mạch ngẩn người, sau đó, không khỏi bước lên phía trước.

Sở vương thấy cô tới gần, đáy lòng rung động, đang định cũng tiến lên một bước. Lúc này, đã thấy cô vươn tay ra, che trên trán mình.

“…” Sở vương ngơ ngẩn.

“Bỏng thế!” Thiên Mạch nhíu mày, vội nói, “Tự nhân Cừ! Đại vương lại sốt rồi!”

Sở vương lại bị bệnh.

Khác lần trước, lần này không phải chướng dịch, mà là cảm mạo thật sự. Khi y xuất phát từ Câu Phệ, đã manh nha cảm mạo. Một trận chinh phạt, biết tin tức bên này, lại vội vàng chạy đến từ Phương Thành, suốt đường không nghỉ ngơi. Đợi đến khi chuyện đã kết thúc, rốt cục y cũng ngã xuống.

Người Sở lại không vội, bởi có Thiên Mạch ở đây. Cô công thiếp Mạch này ngay cả chướng dịch cũng có thể trị, trong mắt họ, đương nhiên ngang với thần y.

Thiên Mạch bất đắc dĩ, may mắn cảm mạo cũng không phải bệnh gì quá nặng, tự nhân Cừ cũng biết mấy đơn thuốc trị liệu. Cô ghi lại từng tên thuốc, đang định đi hái thuốc cùng Giáp, tay áo lại bị kéo lấy.

“Công thiếp Mạch…” Sở vương nằm trên giường sốt đến mơ mơ màng màng, miệng lại không quên hạ ra lệnh, “Quả nhân muốn uống nước…”

Mọi người kinh ngạc, tự nhân Cừ nhìn Thiên Mạch, cười cười rất có ý vị, mình thì dẫn Giáp ra ngoài.

Thiên Mạch nhìn tay Sở vương siết thật chặt, đành phải ở lại.

Cô bưng nước tới, ngồi xuống bên cạnh giường Sở vương. Nước ấm, Thiên Mạch cầm thìa gỗ, đút vào miệng y. Sở vương rất phối hợp, khẽ há lấy miệng nuốt vào, Thiên Mạch lại bón, chợt bị y nắm lấy tay.

“Bát…” Sở vương mở mắt ra, hơi chống đầu lên.

Thiên Mạch vội vàng đưa bát gần trước, nhìn y “Ục ục” uống hết.

Đợi đến khi uống xong, Sở vương lại nằm xuống, thở một thật hơi dài.

“Công thiếp Mạch…” y lẩm bẩm nói, “Cô ở lại đây…”

Lời này không khác lúc y bị sốt rét, Thiên Mạch đã quen, gỡ khăn ướt trên trán y xuống, đổi một cái lạnh, đáp, “Ừm, biết rồi.”

Sở vương nghe vậy, lông mày giãn ra. Hình như y còn muốn nói gì, bờ môi giật giật, lại nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Thuốc của tự nhân Cừ rất hữu hiệu, nấu xong, Sở vương uống một bát, không lâu, cả người ra mồ hôi.

Khi tỉnh lại hôm sau, y mở mắt ra, chỉ cảm thấy thoải mái cả người.

Trong lòng bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Sở vương vội quay đầu nhìn lại, như nguyện, nhìn thấy cô gái kia ngủ say cạnh giường.

Họ ở bên nhau thế này, cũng không phải lần đầu. Sở vương lại cảm thấy, nếu có thể thêm mấy lần cũng được.

Y lẳng lặng nhìn cô chăm chú, từ trán, đến mặt mày, lại đến đôi môi đỏ thắm… y đã từng hỏi mình, vì sao liều mạng như vậy, sau khi nghe được tin, không tin tưởng ai, nhất định phải tự mình về gấp.

Đến khoảnh khắc phát hiện cô không thấy đâu…

Sở vương im lặng hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng mình thế này hơi buồn cười, tựa như… Ừm, tựa như một thiếu niên mới biết yêu.

Y thu hồi ánh mắt, đoạn, nhưng lại nhịn không được liếc qua.

Một lát sau, y dứt khoát nghiêng người sang, mặt ngó về phía cô.

Thiên Mạch còn đang ngủ say, một sợi tóc rối dính trên mặt, có hơi ngứa mắt, khiến Sở vương nhìn mà lòng ngứa ngáy, muốn giúp cô vén lên. Thế nhưng khi y đưa tay, tay áo lại làm đổ một cái giá để tay bên cạnh giường, “Ầm” một tiếng.

Sở vương cứng đờ, nhìn thấy Thiên Mạch mở mắt, vội vàng nằm lại. Còn chưa kịp nhắm mắt, bọn họ đã bốn mắt nhìn nhau.

“Đại vương tỉnh rồi… Cảm thấy thế nào?” trong giọng Thiên Mạch mang theo sự mềm mại lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nói, đưa tay đến sờ trán y.

Bàn tay kia mềm mại, Sở vương không động đậy, yên tâm thoải mái, khóe môi hơi cong cong.

** ***

Nước Sở diệt Dung, Lư Tập Lê ở lại Phương Thành xử lý chuyện sau đó, Đấu Tiêu, Tử Bối mang quân về Dĩnh. Mà Sở vương sau khi nghỉ dưỡng sức hai ngày ở Câu Phệ, công doãn Vị Giả từ La mang đội tàu đến, đón Sở vương về Dĩnh.

Bởi vì lúc trước người Dung tập kích quấy rối, thiếu xe ngựa, Thiên Mạch đành phải về ngồi chiếc xe bò kia của Giáp.

Cái xe này kỳ thật thú vị hơn cái xe ngồi lúc trước nhiều, Thiên Mạch cầm nón lá mấy binh sĩ làm cho cô, suốt đường nói chuyện, nghe đám lính to giọng ca hát. Giáp lấy ra cái tàu lượn kia, xin Thiên Mạch làm lại cho cậu.

Sở vương một mình ngồi trên vương xa, chán gần chết. Chợt nghe đằng sau có tiếng cười vui hi hi ha ha, quay đầu nhìn lại, thấy một thứ đồ không biết là cái thứ gì bay bay đi bay lại một vòng trên trời, cậu thiếu niên tên Giáp cao hứng đuổi phía sau, trên xe bò, Thiên Mạch cười đến xán lạn.

Cô cười lên thật ra nom rất xinh, rực rỡ như ánh sáng.

Nhưng cô chưa từng cười như vậy trước mặt Sở vương.

Sở vương quay đầu lại, trong lòng hơi bực.

Bên bờ sông, thuyền lớn của người Sở xếp thành một hàng, rất có khí thế. Vị Giả sớm đã chờ, thấy Sở vương đến, tiến lên hành lễ, “Bái kiến đại vương.”

Sở vương đỡ ông đáp lễ, nhìn sang sông, chỉ thấy mặt sông rộng rãi, sóng nước ngàn tầng, thuyền lớn trôi trên đó, như núi như đảo, sừng sững vững vàng.

Trong lòng cũng không khỏi hào khí vạn trượng, ý chí hăm hở, Sở vương truyền lệnh bảo lính tốt lên thuyền, mình cũng xuống xe ngựa, nhanh đi lên.

Bỗng nhiên, y nghe có người đang gọi, “Mạch! Mạch!”

Quay đầu nhìn lại, mới thấy trên một con thuyền, rất nhiều người đứng ở đầu thuyền, vung tay áo về bên này.

Quay đầu, thấy Thiên Mạch cũng khuôn mặt mừng rỡ, vẫy bọn họ.

Sở vương kinh ngạc.

“Đó là ai?” y hỏi.

“Đó đều là người Thư lần trước đại vương bắt được.” tiểu thần Phù vội nói, “Đại vương quên rồi? lúc trước Đại vương bảo tiểu thần mang họ đi, sau khi đánh Dung xong, đưa về Thư cùng công thiếp Mạch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK