Thiên Mạch luôn có thể cảm nhận được khát vọng của Sở vương, có khi, ánh mắt của y rất nóng bỏng. Nhưng bởi vì có chiến sự, y luôn không tiến thêm một bước. Có lẽ là vì đề phòng va chạm lại có chuyện, ban đêm họ cũng không ngủ cùng nhau.
Mà bây giờ, Thiên Mạch cảm thấy đây là lúc ngựa hoang thoát cương.
Nụ hôn y không hề kịch liệt giống đêm đó ở Đan Dương, từ nông đến sâu, tựa hồ vô cùng kiên nhẫn. Thiên Mạch thích thế này, cô đáp lại y, khẽ cắn môi y, ngón tay vuốt ve thái dương y, nâng lấy cạnh gò má y.
Sở vương tựa hồ hết sức hài lòng, thở gấp ngẩng đầu lên, hai con ngươi và bên môi đều mang theo ý cười. Không đợi Thiên Mạch thở đủ, y lại áp xuống, so với vừa rồi lại càng nhiệt liệt.
Y cắn vành tai cô, mổ cổ cô, lưu lại trên đó xúc cảm tê tê dại dại, trêu đến Thiên Mạch không khỏi rụt cổ, cười ra tiếng. Nhưng khi cô phát hiện Sở vương bắt đầu cởi đai lưng, vội vàng giữ tay y.
“Đây là đất hoang…” Mặt cô đỏ bừng, nóng bỏng, “Không nên ở chỗ đây…”
Sở vương lại chăn môi cô.
“Đất hoang không tốt sao…” y đỡ lấy trán cô, giong trầm thấp, nhiệt khí bỏng người giao hòa, “Nàng không thích?”
“Sẽ có người…”
“Sẽ không có ai.”
Y dứt lời, tựa hồ không để cô phản kháng, ngăn cô hoàn toàn.
“Mạch…” giọng y hắn quấn quanh bên tai cô, “Đừng để ta chờ nữa, được không…”
Thiên Mạch nói không ra lời, trên đùi, cô có thể rõ ràng cảm thấy mâu thuẫn giữa đùi hai người, nhịp tim lại càng nhanh.
Sở vương cảm thấy cô tiếp nhận, ánh mắt sáng rực. Y hôn môi và gương mặt cô, mở vạt áo cô ra, khao khát thăm dò mềm mại dưới y phục. Trường sam trói buộc cũng không nhiều quá, y đứng dậy, bỗng nhiên nâng chân cô lên.
Thiên Mạch thở dồn dập, nắm thật chặt cánh tay y, “Chàng… chàng chậm một chút…”
Cặp mắt kia như nước, hào quang từ trên mặt đến trên cổ, rơi xuống, ẩn nấp như ẩn như hiện dưới vạt áo, lại càng thêm khiến người ta phấn khởi.
“Được…” Sở vương thở nặng nề, bỗng nhiên bám nhanh.
Sóng nước kịch liệt, từ bụi cỏ lau bên kia dao động mà đến, tầng tầng hiện ra.
Động tĩnh không tầm thường, làm kinh sợ chim nước nghỉ ngơi trong bụi lau sậy, bay lên, giương cánh trùng thiên.
Gió thổi tới, cỏ lau theo gió nhảy múa, bông lau như tuyết kéo dài, chiếu đến trời chiều, như ánh lửa rơi xuống…
** ***
Mùa thu Vân Mộng, mặc dù dần lạnh, nhưng vẫn mê người. Sắc trời như nước, thay đổi sớm hôm, xứng là thắng cảnh nước Sở.
bên ngoài mấy chục dặm cung Thái Nhất, có Chử cung*, xây trên một cồn nước nhỏ, cung điện trùng điệp, cây nhà thấp thoáng, là nơi các đời Sở vương yết kiến Thái Nhất nghỉ tạm, cũng là một biệt cung nổi danh nước Sở.
*[渚宫]; Nay ở huyện Giang Lăng, tỉnh Hồ Bắc
Đêm dài qua, tiếng chim hót từng trận. Sương mù nhàn nhạt phiêu đãng trên mặt nước, khiến Chử cung trang điểm đến mờ mịt mà thần bí.
Bên ngoài tẩm điện, nhóm tự nhân tắt đèn đã thắp trắng đêm, lại quét dọn lá cây đêm qua bị gió thổi rơi.
Tự nhân Cừ tra xét đồ ăn sáng bào nhân chuẩn bị, lại kiểm tra bốn phía, cuối cùng, mới mang theo đồ ăn sáng đi vào tẩm điện.
Tự nhân ào ào hành lễ, tự nhân Cừ hỏi thăm chút chuyện thông lệ, lại hỏi, “Đại vương dậy chưa?”
“Vẫn chưa có động tĩnh.” Một người đáp.
Tự nhân Cừ quan sát tẩm điện, trong lòng không khỏi mỉm cười.
Ba ngày.
Lúc trước, Sở vương đến tế Thái Nhất, Chử cung chỉ là chỗ đặt chân, ở một đêm là đi nơi khác. Thế nhưng lần này khác biệt, bên cạnh y có Thiên Mạch.
Ba ngày qua, họ luôn ở trong tẩm điện. Chiến sự vừa kết thúc, nơi đây lại xa Dĩnh Đô, không có chuyện tạp nham quấy rầy, Sở vương vẫn chưa ra.
Có khi, họ sẽ nghe thấy trong điện truyền đến thanh âm cười nói, như muốn nói chuyện vui vẻ gì đó. Tự nhân Cừ mặc dù cố ý bảo mọi người chớ quấy rầy, động tĩnh vui thích trong điện vẫn chạy không khỏi lỗ tai.
Tự nhân Cừ hết sức hài lòng, cũng mười phần cảm khái.
Từ khi Sở vương còn còn rất nhỏ, hắn đã phục thị trong cung. Từ vương tôn Lữ, đến Thái tử, lại đến Sở vương bây giờ, tự nhân Cừ có thể nói là luôn nhìn y lớn lên. Rất nhiều người nói vị đại vương này hỉ nộ vô thường, tự nhân Cừ lại biết, y cơ trí hiểu chuyện, tâm chí cao xa.
Nhưng y trước giờ cô độc. Y còn quá trẻ đã phải gánh toàn bộ nước Sở, đã từng bị người cưỡng ép, đã từng ẩn nhẫn, mà sau khi phấn chấn, thủ đoạn quả quyết gấp đôi so với người uy hiếp y. Y dần trở nên trầm mặc, không dễ dàng thổ lộ tâm sự, cũng không còn thống khoái mà cười giống khi còn bé, dù đối mặt với cơ thiếp hậu cung nói lời nhỏ nhẹ, trong ánh mắt y cũng tính toán từng thời khắc. Tự nhân Cừ đã từng bất đắc dĩ, nhưng biết thân là quốc quân, đây là không thể làm khác.
Đến khi y gặp được Thiên Mạch.
Tự nhân Cừ không khỏi mỉm cười, nói bọn họ, “Lấy ít canh nóng đến, để đồ ăn sáng đây, cho khỏi lạnh.”
Mọi người đồng ý.
Chim chóc kêu to ngoài cửa sổ không ngừng, đánh thức Thiên Mạch từ trong giấc mơ.
Cô mơ mơ màng màng, thở mở to mắt, xem chừng thời gian, lại nhắm lại. Trên thân rất mệt mỏi, đau nhức, như theo câu lạc bộ ngoài trời đi đường núi cả ngày.
Có gì đó nhẹ nhàng lướt qua trên người, Thiên Mạch cảm thấy ngứa, đưa tay sờ, lại bị bắt được.
Đoạn, trên cổ truyền cảm giác gặm cắn ấm áp, Thiên Mạch không khỏi né một cái.
Nhưng nó lập tức lại dính sát.
Thiên Mạch dở khóc dở cười, đành phải mở to mắt, quay đầu.
Hai con ngươi đen bóng của Sở vương ở ngay trước mặt.
“Tỉnh rồi à?” Thanh âm y lười biếng, bên môi mỉm cười, giống một đứa trẻ đùa ác.
“Là khi nào rồi?” Thiên Mạch xoa xoa mắt, hỏi.
“Không biết.” Sở vương ôm chầm cô, ngả ngớn vuốt môi cô, “Chắc là canh giờ sáng sớm tầm hoan…”
Y nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ, tai Thiên Mạch nóng lên, véo eo y một cái.
“Dám chọc quả nhân!” Sở vương cả giận mà chặn cô, cù cô.
Thiên Mạch sợ nhất thế này, không ngừng cười to giãy dụa, lợi dụng đúng cơ hội, phản công cù y.
Hai người cười đùa một hồi lâu, Thiên Mạch thua trận, bị y nắm chặt.
“Đại vương, em không dám nữa…” cô nháy mắt mấy cái, vô tội nói, “Thả em đi.”
Sở vương lại không buông ra, nhìn cô, mắt sắc thật sâu. Y nhìn cô chăm chú, tay tới lui trên da thịt, nói thật nhỏ, “Phải phạt trước mới có thể thả…”
Thiên Mạch biết y đang muốn gì, đỏ mặt, rất bất đắc dĩ.
Từ khi trở về từ bụi lau, họ liền không từ rời khỏi tẩm điện này… Nhớ những đoạn thời gian kia, Thiên Mạch liền không nhịn nổi mà mặt đỏ tai nóng. Họ chưa từng ở bên nhau mà không có chút quấy rầy nào lâu như vậy, Sở vương tựa như muốn bồi thường lại quá khứ, mỗi ngày đều bên cô.
Họ nói chuyện, đùa giỡn, giống một cặp yêu đương trẻ tuổi chân chính, vô câu vô thúc.
Họ hưởng thụ vui thích mà yêu đương mang tới, hết thảy đều rất mỹ diệu.
Duy nhất khiến cô cảm thấy quá mức mỹ diệu, là tinh lực của y. Cái giá của việc hưởng lạc, là Thiên Mạch đau lưng, mỗi lần xong việc, đều cảm thấy kiệt sức. Sở vương lại hào hứng hơn cô, vẫn chưa thỏa mãn ôm cô nói, lại lần nữa, nhé? Nhưng thấy Thiên Mạch thực sự mỏi mệt, y cũng không ép buộc, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Trách không được sẽ có hậu cung mà… Thiên Mạch ngầm nghĩ.
Căn cứ theo tinh thần khoa học, cùng tâm lý ghen tuông, cô rất muốn hỏi Sở vương, trước kia lúc ở bên nữ tử hậu cung, có phải y cũng vậy hay không?
Nhưng cô cảm thấy, truy đến cùng như vậy, chính cô chưa chắc sẽ vui.
Nếu y lại hỏi, trước kia bên bạn trai cũ em thế nào, mi sẽ trả lời thế nào? Cô cảm thấy mình cũng không có lập trường gì để so đo, cuối cùng quyết định không nên hỏi thì không nên hỏi.
“Em đói…”
Thiên Mạch ném ra chiêu lần nào cũng đúng để trốn tránh, Sở vương bĩu miệng, lại không miễn cưỡng. Y tiếp tục cùng cô triền miên một hồi, đứng dậy, kêu ra ngoài điện một tiếng.
Không bao lâu sau, ngoài màn truyền đến thanh âm cửa điện mở ra, tự nhân mang đồ rửa mặt và đồ ăn sáng vào điện.
Sở vương xuống giường, đi đến trước, tự mình mặc quần áo.
Thiên Mạch nằm trên giường, nhìn bóng lưng y. Sắc trời nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, rơi vào thân thể y, cao thẳng mà cân xứng, không có một tấc dư thừa.
Bên trên da kia, có rất nhiều vết đỏ, đó là Thiên Mạch lưu lại. Nhưng cô biết, trên người mình càng nhiều…
Cái người tên Hùng Lữ này, chính là người sẽ sống cùng mình sao?
Lần này khó khăn trắc trở, Thiên Mạch vẫn cảm thấy không thể nào chắc chắn.
Dù y chính miệng nói muốn cưới cô, trong nội tâm cô cảm động mười phần, cũng vẫn cảm thấy hư ảo.
Cô vẫn cảm thấy giữa họ cách một thời đại, dù y sống sờ sờ đứng trước mặt, mình cũng khó nói sẽ có ngày rốt cuộc thành khách qua đường.
Mà bây giờ, cô cảm thấy, nếu như cô bỏ mặc mình và y trở thành khách qua đường, cô sẽ hối hận.
Rất hối hận rất hối hận…
Bỗng nhiên, Sở vương xoay đầu lại, ánh mắt vừa hay đối diện với Thiên Mạch.
Cô không né tránh, nhìn y, bình tĩnh.
Sở vương giữa lông mày khẽ động, một lát sau, đi tới.
“Sao thế?” y đưa tay xoa xoa mặt cô.
Thiên Mạch nắm lấy ngón tay y, hôn một cái.
“Em mặc áo cho chàng.” Cô nói, lấy áo lụa bào của mình từ bên giường, khoác xong, đứng dậy.
Sở vương nhìn cô, ánh mắt thật sâu.
Tóc của cô thả xuống, so với lúc mới tới đây, đã dài hơn nhiều, xõa trên lưng. Y không khỏi đưa tay, vén một túm rơi vào trước ngực lên, xúc cảm mềm mại, giống tơ đen tốt nhất.
Sở vương trên thân mới mặc áo mỏng, lỏng lảo rủ xuống, chưa thắt dây lưng.
Thiên Mạch kéo y về trước, ngón tay thắt lại dây lưng, chậm rãi, cẩn thận mà kiên nhẫn.
Cảm thấy đầu ngón tay kia như có như không chạm vào eo, Sở vương nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút biến ảo.
Hai người cách rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Y nhịn không được cúi đầu, Thiên Mạch lại lui về sau.
Sở vương ngẩn người, lại hướng về trước, Thiên Mạch nghiêng qua một bên.
Thấy bên môi cô giảo hoạt cười, Sở vương bắt được cô, ôm eo cô.
“Trêu đùa ta à?” y nói thật nhỏ.
Thiên Mạch cười không nói, bỗng nhiên đặt hai tay bưng lấy mặt y, hôn lên.
Sở vương khẽ giật mình, lập tức nhiệt liệt đáp lại, đặt cô lên giường.
Đám tự nhân đem đồ ăn và đồ dùng lên, lại không thấy Sở vương ra. Đoạn, đằng sau màn truyền đến một vài thanh âm, mọi người bỗng nhiên sáng tỏ, thẹn thùng nhìn nhau.
“Ra ngoài đi.” Tự nhân Cừ hạ giọng, mỉm cười vẫy tay, bảo mọi người mang ra ngoài điện.
Người trẻ tuổi ấy mà… Hắn ngó ngó cửa điện đóng chặt, cười cười, lắc đầu mà đi.
May trời đang lạnh nên để hai anh chị vần nhau thế này cũng không nóng:v, chọn thời điểm tung chương quá hợp đi. Đông thế này lại có tay người yêu mà cầm thì là nhất hai anh chị rồi chứ còn gì nữa.