[Em đồng ý sinh một đứa bé cho anh Bùi…]
—-o0o—–
Khi người hầu nhẹ nhàng gõ cửa nhắc nhở dùng bữa tối, Bùi Thược vẫn còn chưa thỏa mãn ngẩng đầu lên.
“Không gọi thì đừng đến đây”, Bùi Thược quay đầu lại nói.
Ngoài cửa không còn động tĩnh gì, Bùi Thược lúc này mới quay đầu lại, Omega của hắn đang thở dốc, vì thiếu oxy mà đôi mắt long lanh nước ngập nước, đôi môi bị cọ xát trong thời gian dài, má đỏ bừng vô cùng mê người.
Bùi Thược gần như không kiềm chế được muốn cúi đầu tiếp tục hôn, nhưng nhìn An Cửu rũ mắt như có chút mệt mỏi nên đành nhịn lại. Cánh tay ôm An Cửu hơi siết chặt lại, Bùi Thược dùng môi cọ cọ lông mi đang rũ xuống của An Cửu, cười nhẹ nói: “Hôn em mà cứ làm như hút dương khí của em vậy, có vậy thôi mà cũng nhăn nhó?”
“Chúng ta hôn nhau lâu quá rồi …” An Cửu nhỏ giọng oán giận, cố gắng gỡ tay Bùi Thược đang ôm lấy eo mình, nếu tiếp tục hôn thân thể cậu sẽ mệt mỏi quá độ, khẳng định đến giờ đi ngủ cũng không được ăn cơm: “Xuống lầu ăn cơm thôi anh Bùi, em đói rồi”.
Bùi Thược không chịu buông tha: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
An Cửu bỏ tay xuống, lặng lẽ nhìn Bùi Thược.
Dường như có thứ gì đó quanh quẩn trên môi Bùi Thược sau đó lại nuốt trở lại, hắn dừng lại vài giây, dịu dàng nhìn An Cửu: “An Cửu, em muốn có một đứa con không?”
An Cửu lộ ra vẻ mặt khổ sở: “Em không có tuyến thể, em… không thể có con.” Omega khiếm khuyết không thể có con, đây chính là giả thiết mà cậu đã thiết lập khi tiếp cận Bùi Thược.
“Nhưng trong lòng em là muốn?”
An Cửu ngoan ngoãn gật đầu, Bùi Thược thì thầm: “Vậy em đồng ý sinh cho tôi một đứa con sao?”
Bị ảnh hưởng tin tức tố của chính mình trong bốn năm tháng, An Cửu không ngạc nhiên khi Bùi Thược hỏi một câu như vậy, cậu không do dự: “Đương nhiên nếu có thể thì em sẽ đồng ý, nhưng cơ thể của em…”
Bùi Thược đặt hai tay lên vai An Cửu, cười ngắt lời An Cửu: “Omega khiếm khuyết có thể mang thai, đất nước Y có hai bệnh viện có thể chữa trị chuyện sinh sản của Omega khiếm khuyết, hơn nữa đã có rất nhiều trường hợp Omega khiếm khuyến có thể mang thai. Tôi sẽ đưa em tới đó để chữa trị”.
“…”
An Cửu khóe miệng khẽ giật giật, còn tưởng Bùi Thược hỏi cậu có muốn sinh con cho hắn giống như là hỏi cậu có yêu hắn không, một vấn đề có nghìn cách hỏi, không ngờ người đàn ông này lại thật sự nghiêm túc suy xét đến chuyện khiến cậu có thể sinh con cho hắn.
“……”
Ngoài dự liệu, hợp tình hợp lý.
Thấy An Cửu không trả lời ngay, trong mắt Bùi Thược hiện lên chút lo lắng: “Em, em không muốn sao?”.
An Cửu mím môi cười, kiễng chân hôn lên môi Bùi Thược như chuồn chuồn lướt nước: “Em đồng ý sinh một đứa bé cho anh Bùi…”
——————
Đêm khuya, sau một hồi mãnh liệt qua đi, Bùi Thược ôm An Cửu, lần đầu tiên vùi mặt vào cổ An Cửu.
“A Cửu, cảm ơn em…”
Giọng nói trầm khàn của Bùi Thược dường như đang nói với chính mình, những lúc dịu dàng, hắn luôn thích gọi tên A Cửu, cách xưng hô thân mật này dường như là cách gọi độc nhất mà chỉ có hắn gọi.
An Cửu quá mệt mỏi, cằm chống lên mái tóc ngắn của Bùi Thược, mơ mơ màng màng “ừm” một tiếng.
Yên lặng một lúc, An Cửu đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy người trong ngực mình thì thầm: “Khi Alpha và Omega kết hợp, chỉ có 0,3% cơ hội sinh ra Beta, hồi đó tôi chính là nằm trong 0,3% đó…”
Đêm dài tĩnh lặng, bên ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng kêu rất nhẹ, giọng nói trầm thấp của Bùi Thược dường như xuyên qua thời gian rất xa xôi, bình tĩnh, nhẹ nhàng, phảng phất chút đau thương khó nhận ra.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
An Cửu từ từ mở mắt …
“Thời điểm bọn họ vứt bỏ tôi dường như chính là vứt bỏ đi một thứ sỉ nhục. Họ đưa tôi đến trại trẻ mồ côi ở một thị trấn hẻo lánh của Bắc Châu, mua chuộc những người ở nơi đó theo dõi tôi…”
“Tôi ngây thơ cho rằng họ sẽ quay lại đón mình, tôi đã cố gắng trốn thoát khỏi đó không biết bao nhiêu lần. Sau đó, hết lần này đến lần khác bị đánh đập, tôi mới hiểu được tôi đã bị bọn họ vứt bỏ…”
“Sau đó, khi tôi sắp chết trong trại trẻ mồ côi, Nghiêm gia đã nhận nuôi tôi. Họ đã đi hàng nghìn dặm từ Hách Thành đến Bắc Châu, và chọn tôi từ nhóm trẻ mồ côi yếu ớt và bệnh tật. Khi đó, tôi nghĩ rằng Chúa đã bắt đầu quan tâm đến tôi. Tôi … “
Bùi Thược trầm mặc, An Cửu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn trở nên nặng nề, giống như một tù nhân đang lê bước trên cát, chật vật để thoát ra khỏi vùng đất cằn cỗi đó.
“A Cửu…”
Thật lâu sau, Bùi Thược vẫn không tiếp tục nói những gì mình nói lúc trước, chỉ ôm An Cửu chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Khi nào có con, tôi sẽ yêu thương nó thật nhiều.”
“… Ừm.”
Ánh trăng trắng giống như tấm lưới mỏng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu ánh sáng và bóng tối huyền ảo lên tấm thảm.
*
Thời tiết ngày càng nắng nóng, Bùi Thược sau khoảng thời gian bận rộn với công việc, cuối cùng cũng bắt đầu lên kế hoạch đưa An Cửu đến bệnh viện ở đất nước Y.
Nhưng sau khi Bùi Thược nói với An Cửu về kế hoạch, An Cửu nói với hắn cậu muốn về thăm mẹ trước.
Có thể là một tuần, có thể lâu hơn một chút.
Bùi Thược vẫn kiên trì thuyết phục An Cửu đưa gia đình đến Hách Thành, nhưng An Cửu nói cậu sẽ về nhà trước để thuyết phục mẹ.
Do đó, kế hoạch sinh con chỉ có thể lùi lại một chút.
An Cửu không nhờ Bùi Thược sắp xếp người đưa về nhà, nhưng lại ngoan ngoãn đeo chiếc cổ bảo vệ Bùi Thược đưa cho, trước khi đi còn hôn Bùi Thược gần nửa giờ, đem gần hết tin tức tố của mình cho Bùi Thược.
Nhìn thấy An Cửu biến mất ở cổng lên máy bay, đôi mắt sâu thẳm của Bùi Thược hiện lên chút cô đơn, lần đầu tiên hắn nếm trải sự chia ly, cảm thấy khoảng thời gian này sẽ rất dài.
Sau khi tiễn An Cửu đi, Bùi Thược rời sảnh sân bay và quay trở lại xe của mình.
Vừa đóng cửa xe, Bùi Thược ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng, như làn sương thổi qua rừng thông sau trận tuyết, lạnh và trong veo … Khi đưa An Cửu ra sân bay hắn đã ngửi thấy rồi, mùi rất nhẹ, như có như không.
Bùi Thược ngẩng đầu nhìn Hứa Lam trên ghế lái khẽ cau mày, tuy rằng mùi hương không tệ nhưng hắn không thích mùi nước hoa trong xe.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
“Sau này không được phép xịt nước hoa.” Hắn khoanh chân lại, thuận tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh xem.
Hứa Lam đang chuẩn bị khởi động xe liền sững sờ, lần đầu tiên đối với yêu cầu của sếp mình phản ứng chậm chạp.
“Quên đi, chỉ cần không xịt trong xe là được.” Bùi Thược không ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Trước tiên lái xe đến công ty.”
——————–
Ji: Chương này là một trong những chương ấn tượng sâu sắc nhất của tôi xuyên suốt bộ truyện này. Nó mở ra rất nhiều bí mật, cũng mở ra rất nhiều sự dối trá. Có thể nói rằng má Cáp lần này xây dựng nhân vật công quá đáng thương, bị gia đình vứt bỏ từ nhỏ, bị người ta mang về nuôi để lấy đi trái tim của mình bất kì lúc nào, yêu được một người thì dối trá từ đầu đến cuối. Điều tôi cảm thấy đau lòng nhất chính là Bùi Thược quá thèm muốn một gia đình có người yêu thương mình và những đứa con. Bùi Thược quả thật là một người cha vô cùng tốt, khi biết mình thật sự có con. Đây chính là vết thương lòng của Bùi Thược…chỉ mong rằng sau tất cả An Cửu sẽ yêu thương Bùi Thược nhiều hơn một chút. Anh ấy đã quá thảm rồi…