• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Một đôi tai mềm như nhung màu đen dựng lên sau mái tóc...]

—–o0o—–

Đem người tiến vào phòng, Bùi Thược lần đầu tiên hỏi tên thanh niên.

An Cửu, người cũng như tên, rất có cảm giác năm tháng yên tĩnh.

An Cửu thực thành thật, Bùi Thược hỏi cái gì cậu liền đáp cái đó, cậu giải thích mình là con ngoài giá thú của Tôn Diên Hải, theo họ mẹ, trước kia vẫn luôn sinh sống ở Ngạc Châu, phía bắc của Liên Á, vì muốn lấy tiền mua thuốc cho mẹ nên mới đến Hách Thành nhận cha.

Thanh niên thật sự rất bất cẩn, ngay cả mục đích đến đây chỉ vì muốn lấy tiền chỗ cha, mua thuốc để về cứu mẹ cũng thành thật nói ra.

Bùi Thược lười biếng dựa vào sô pha, cười nhẹ nói: "Nghe những lời này của cậu như là muốn đến đây ăn vạ tôi, Tôn Diên Hải thế nào chắc chắn tôi sẽ thích cậu chứ?"

Dưới ánh đèn, An Cửu lo lắng nắm chặt vạt áo hoodie màu vàng nhạt, hàng lông mi dày rung động, sau một lúc lâu nhỏ giọng hỏi: "Vậy, làm sao tôi có thể khiến Bùi tổng thích tôi?"

Thanh niên đôi mắt mở lớn đầy mong chờ, thực sự làm Bùi Thược bật cười.



Ngạc Châu ở phía Bắc là vùng đất biên giới nhỏ bé, kinh tế lạc hậu, con người chất phác, số lượng Omega ở nơi đó cực kì ít, Bùi Thược đoán rằng đây có lẽ là người duy nhất trưởng thành mà chưa bị nhúng chàm.

"Tôi, tôi chăm sóc người khác rất tốt." An Cửu thật cẩn thận, vắt óc vì chính mình tranh thủ cơ hội: "Mẹ của tôi bệnh nặng nhiều năm, vẫn luôn cố gắng chăm sóc cho tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì..."

Bùi Thược cố ý hù dọa cậu: "Như thế nào, muốn coi tôi như người bệnh mà chăm sóc sao?"

"Không, không." An Cửu bị dọa lập tức xua tay: "Tôi không phải muốn nói điều này, tôi, là tôi muốn nói..."

"Tôi nhớ là Omega khiếm khuyết tuyến thể không có kỳ phát tình". Bùi Thược ngắt lời, đôi mắt uể oải trở nên nghiêm túc: "Phải không?"

An Cửu sửng sốt một lúc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Bùi Thược như suy tư điều gì, trước kia hắn có một tình nhân là Omega ở kỳ phát tình đã bất chấp cùng một Alpha khác, dù đánh gãy chân hai người kia vẫn không thể khiến hắn hạ hỏa. Nhưng hắn cũng biết đối với kỳ phát tình của Omega thì Beta như hắn cũng bất lực không có biện pháp. Hắn cũng không có khả năng vì nhất thời hứng thú liền cắt bỏ tuyến thể của Omega để cho người đó trung thành với một mình mình.

Omega không có kỳ phát tình đối với hắn có thể giải quyết được rất nhiều rắc rối.

"Hình như cũng không thể có con".

An Cửu khẽ 'vâng" một tiếng.

Bùi Thược khẽ gõ hai ngón tay lên đùi mình... Không thể sinh con, cũng có nghĩa hắn có thể tiến vào khoang sinh sản của người này mà không cần lo lắng gì cả.

An Cửu không biết người đàn ông này nghĩ gì, không muốn như vậy ngồi chờ chết, vừa quan sát sắc mặt đối phương, vừa cẩn thận bước tới, cầm lấy chai rượu vụng về rót đầy vào ly thủy tinh, Bùi Thược nhìn vừa tức vừa buồn cười.

An Cửu cầm ly rượu đưa đến trước mặt Bùi Thược, còn chưa kịp nói gì, Bùi Thược liền duỗi tay ôm lấy eo cậu, đem người ngồi lên đùi mình.

An Cửu vừa cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông, giờ phút này lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng không khiến người ta cảm thấy gần gũi chút nào, rõ ràng là cậu đang ngước nhìn, nhưng ánh mắt người kia lại như chim ưng nhìn cậu giống như nhìn con hamster dưới móng vuốt sắc bén, nhưng lại đầy vẻ trêu chọc của kẻ bề trên.

"Cậu uống hết ly rượu này, tôi sẽ trả tiền chữa bệnh cho mẹ của cậu", Bùi Thược nói.

Đôi mắt đen của An Cửu lập tức sáng lên, không nói hai lời ngửa đầu uống hết ly rượu, vị rượu cay nồng từ yết hầu một đường đốt tới dạ dày, kích thích mãnh liệt khiến cả khuôn mặt thanh niên gần như biến dạng, nhưng thanh niên vẫn cố gắng uống hết một ly.

An Cửu nói không nên lời, liền cả vành tai cũng đỏ hết lên, lè lưỡi, đáy mắt chảy ra nước mắt sinh lý, cả người đã bắt đầu mơ hồ.



Bùi Thược hôn lên cằm An Cửu, An Cửu nhận ra liền cúi đầu, chớp đôi mắt, ánh mắt ngà ngà say mờ đi, cứ như vậy ngây ngốc nhìn đối phương.

Bùi Thược cười: "Nhìn đủ chưa?"

"Đẹp..."

Thanh niên trong miệng lầm bầm giống như đang nói chuyện một mình, đại khái là đã quá say, trực tiếp nhắm mắt lại cúi đầu hôn xuống, vốn dĩ muốn hôn vào miệng, nhưng cuối cùng lại hôn lên chóp mũi của người đàn ông, sau đó bất mãn giữ chặt khuôn mặt đối phương trong tay, hôn lên miệng của người đàn ông một cách mãn nguyện.

Bùi Thược: "......"

Hôn rồi liếm, thậm chí duỗi đầu lưỡi đều không biết, Bùi Thược nắm cằm An Cửu để ngăn cản cậu tán tỉnh một cách vụng về, thiếu hiểu biết.

Thanh niên tựa hồ đã say không còn biết gì nữa, tầm mắt mơ hồ không có tiêu cự, chớp chớp mắt một cách đáng thương lại vô tội, trái tim Bùi Thược bất giác đập thình thịch khi nhìn thấy hình ảnh này, giây tiếp theo trực tiếp giữ chặt phía sau cổ thanh niên, hôn lại một cách mạnh mẽ.

———–

Buổi sáng ngày hôm sau, An Cửu tỉnh dậy trên giường trong căn phòng ở tầng cao nhất của Khanh Tửu, so với lần trước, cậu biết Bùi Thược đã chấp nhận cậu rồi.

Khoảnh khắc bước lên thảm, chân An Cửu mềm nhũn suýt ngã... Đêm qua so với lần trước còn dữ dội hơn rất nhiều, cậu nghi ngờ người đàn ông kia đã uống thuốc, nếu không vì sao tới gần sáng mới dừng lại, cơ thể của cậu gần như không thể chịu đựng nổi, đổi lại người khác có lẽ phải nằm trên giường cả một ngày.

Sau khi tắm xong, An Cửu quay về giường nằm, vỗ về bụng nhỏ phẳng lì của mình, cau mày... Bị tiến khoang sinh sản, tỷ lệ mang thai lên đến 80%, chưa kể tiến vào vài lần liền, cậu phải gấp rút đi mua thuốc trong vòng 24 giờ.

Tới gần giữa trưa, An Cửu mặc quần áo rời khỏi phòng, ra đến cửa liền gặp một người đàn ông Beta mặc vest đi giầy da, người đàn ông nhìn rất bình thường nhưng ăn mặc rất lịch sự, có lẽ người đàn ông này đã đợi ở cửa từ lâu rồi.

"Xin chào An tiên sinh, tôi họ Trần, là trợ lý sinh hoạt của Bùi tổng." Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng nhưng cũng lịch sự, thái độ như đang xử lý công việc: "Bùi tổng yêu cầu tôi giải thích kĩ càng cho ngài, xin hỏi tôi có thể vào trong để nói chuyện không?"

An Cửu đại khái có thể đoán được người này tới đây để làm gì, liền gật đầu nhường đường: "Mời ngài vào."

Trần trợ lý xử lý chuyện này một cách thành thạo, đi thẳng vào vấn đề, nói cho An Cửu địa chỉ một căn hộ và mật mã vào cửa, nói rằng ông chủ của mình sau này có nhu cầu sẽ đến đó tìm An Cửu, cũng đưa cho An Cửu một thẻ ngân hàng màu bạc, tỏ vẻ có thể tự do sử dụng tiền trong tấm thẻ này.

"Trong thời gian kết giao với Bùi tổng, An tiên sinh phải luôn chung thủy cả về thể xác lẫn tinh thần. Ngoài ra, trừ trường hợp Bùi tổng liên lạc với An tiên sinh, An tiên sinh bất cứ lý do nào, bất kì thời điểm nào cũng không được quấy rầy Bùi tổng, nếu như có việc thật sự cần thiết, có thể liên lạc với tôi..."



Trợ lý Trần đưa danh thiếp của mình qua, sau đó lại giải thích rất nhiều, cuối cùng mới hỏi An Cửu có vấn đề gì cần hỏi không.

An Cửu có chút ngại ngùng hỏi: "Xin hỏi, Bùi tổng đại khái sẽ đến căn hộ một tuần mấy lần..."

Trần trợ lý mặt vô biểu tình: "Xem tâm trạng của Bùi tổng."

An Cửu dừng lại một chút, lại lần nữa nhỏ giọng hỏi: "Trừ tôi ra, Bùi tổng còn có người khác không?"



Trần trợ lý chỉnh lại kính mắt, đối với loại tình nhân luôn khát vọng độc chiếm ông chủ của mình hắn đã quá quen, vẫn như cũ lạnh lùng nói: "Chuyện này không thuộc phạm vi quan tâm của An tiên sinh, An tiên sinh chỉ cần làm tốt việc của mình là được."

"... Được".

Tiễn Trần trợ lý rời đi không lâu, Tôn Diên Hải lại gọi điện tới, An Cửu không trả lời, bình tĩnh cắt đứt cuộc gọi, sau đó trực tiếp kéo số Tôn Diên Hải vào danh sách đen.

Buổi chiều, An Cửu kéo va ly đi tới địa chỉ mà Trần trợ lý đưa cho, đó là một khu chung cư cao cấp phồn hoa, nằm ở đoạn đường đắc địa của Hách Thành, hầu hết những người nổi tiếng và giàu có đều sống ở đây.

An Cửu không biết đây có phải là bằng chứng Bùi Thược quan tâm đến cậu hay không, nhưng ít nhất nó cũng chứng minh những ngày tháng ở bên Bùi Thược cũng không quá ngắn.

Căn hộ rộng hơn 300m2, cả phía nam và phía bắc đều lấy ánh sáng rất tốt, tông màu trắng xanh là chủ đạo, phong cách Địa Trung Hải tươi sáng và sạch sẽ, An Cửu rất thích phong cách này, phần lớn ánh mặt trời dừng ở trên người, làm cậu muốn lười biếng lộ ra cái đuôi.

An Cửu nhanh chóng quen thuộc với từng phòng, thuận tiện xem xét căn hộ có camera giám sát hay không.

Mỗi phòng đều sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà và mặt bàn đều không nhiễm một hạt bụi, tựa hồ có người định kì lại đây dọn dẹp, nhưng cũng nhìn ra không có người thường xuyên ở đây, phòng bếp mới tinh nhìn không ra có người sử dụng, đối với việc có camera theo dõi, có lẽ là cậu đã suy nghĩ quá nhiều.

Hai giờ chiều, ánh nắng vừa phải, khu vực gần ban công cửa sổ sát đất được trải một tấm thảm cashmere màu trắng xám, bị ánh nắng chiếu vào mảng lớn, phản chiếu sự mềm mại. An Cửu xoay người khóa trái cửa lại, tùy ý cởi ra giày vải, đôi chân trần trắng như tuyết đạp lên tấm thảm, ánh nắng mùa đông lạnh giá bị kính cửa sổ cản lại, sự ấm áp bao lấy An Cửu, hấp thụ sự mệt mỏi trong cơ thể cậu ra ngoài.

An Cửu kéo lưng quần jean, quơ quơ mái tóc đen, một đôi tai mềm như nhung màu đen dựng lên sau mái tóc, lắc lư từ bên này sang bên kia khi cậu di chuyển, tiếp đến là một cái đuôi mèo màu đen hiện ra sau lưng cậu, lông đuôi vô cùng mượt mà, trong không gian xoay tới xoay lui.

An Cửu giơ hai tay lên, khép hờ hai mắt che đi ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vươn người, lười nhác duỗi cái eo.

—————-

Ji: An Cửu em chính là con mèo đáng yêu nhất trên đời này. Bạn thụ này ngây thơ, trong sáng cực kì, nhưng cũng vô cùng cố chấp. Đọc bộ truyện này tôi nghĩ bạn sẽ không thể ghét An Cửu được đâu. Thương anh Thược nhưng An Cửu lại không sao giận được lâu ấy.

Ảnh em mèo giống An Cửu nè:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK