• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 22: Không tin nhân gian có bạc đầu (2)
“Tam giác sắt” yên lặng, biểu cảm thật sự xuất sắc.
 
Triệu Tây Âm nói xong cũng không cảm thấy hối hận, nói thì cứ nói thôi, anh vì cô mà ra mặt gây chuyện còn ít sao.
 

Cô ngồi thụp xuống đất, vùi đầu.
 
Cả người Chu Khải Thâm ấm áp, càng ngày càng ấm. Mùa hè đã đến gần nhưng anh rõ ràng vẫn cảm thấy gió xuân nhẹ thổi. Chu Khải Thâm cúi người xuống, tới gần cô hơn. Hương thơm quen thuộc trên người anh quấn lấy mọi giác quan của Triệu Tây Âm.
 
Chu Khải Thâm cười thật sâu, thấp giọng đồng ý: “Được, anh không xuất đầu lộ diện.”
 
Triệu Tây Âm vẫn ngồi im không nhúc nhích.
 
Tưởng cô ngại ngùng, Chu Khải Thâm càng nghĩ càng thoải mái, lại nói: “Đứng lên đi, đều là người quen.”
 
Cố Hòa Bình và Lão Trình đều hiểu, cư xử đúng mực, không lấy hành động của con gái nhà người ta làm trò cười, giọng điệu bình thường giải thích: “Không có việc gì đâu Tiểu Tây, anh Chu cảm ơn em. Nào nào, để anh Chu mời em ăn một bữa cơm.”
 
Triệu Tây Âm im lặng đã lâu rốt cuộc lên tiếng. Cô quay đầu nhìn Chu Khải Thâm, nói: “Bụng em đau.”
 
Là đau thật, từ khu F chạy đến đây đã gấp đôi quãng đường 800m. Triệu Tây Âm chạy vội vàng, thở phì phò, bụng vô cùng đau đớn. Chu Khải Thâm nhíu mày, sau đó ngồi xuống, hai tay nắm chặt cánh tay cô đỡ lên.

 
Triệu Tây Âm đợi một lúc đã khá hơn, lúc này cô không biết làm sao, “Em nói thế thôi, có lẽ không phải sự thật.”
 
“Ừ.” Chu Khải Thâm thâm thúy nhìn cô.
 
“Chú ý một chút cũng không sai.” Triệu Tây Âm lại giao phó.
 
“Được.” Chu Khải Thâm gật đầu.
 
Lão Trình và Cố Hòa Bình bên cạnh nháy mắt, cười như không cười, “Anh ta như thế có giống một người chồng năm tốt nghe lời vợ không?”
 
Cố Hòa Bình gật đầu thật mạnh, giống, rất giống.
 
Triệu Tây Âm chào hỏi hai bọn họ, “Anh Trình, anh Hòa Bình, hẹn gặp lại.”
 
Lão Trình ngăn người lại, khách khí nói: “Tiểu Tây, anh Trình mời em ăn bữa cơm này, nể tình anh đi.”
 
Triệu Tây Âm lúng túng nói: “Không được, bạn em còn đang chờ.”
 
Cố giữ người lại cũng vô dụng. Sau khi Triệu Tây Âm đi, lão Trình rốt cuộc khẳng định một câu với Chu Khải Thâm: “Ông chủ Chu, cậu là người đàn ông sợ vợ.”
 
Sau khi Triệu Tây Âm trở lại, Sầm Nguyệt cũng nhìn ra tâm tình cô không tốt. Hỏi không nói, đồ cũng chẳng ăn được mấy miếng, uể oải giống như sinh bệnh. Lúc đi Triệu Tây Âm còn thật lòng xin lỗi: “Xin lỗi em, hôm nay không ăn cơm thật ngon với em được. Lần sau em tới nhà chị đi, ba chị nấu cơm rất ngon.”
 
Sầm Nguyệt thật sự lo lắng cho cô, “Em ăn rất vui. Chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không tốt lắm.”
 
Triệu Tây Âm xoa xoa bụng, “Ăn nhiều đồ linh tinh, dạ dày không thoải mái.”
 
Tiễn Sầm Nguyệt đi rồi, Triệu Tây Âm bắt taxi đến phố Tây Nguyệt Đàn.
 
Lúc đến, Quý Phù Dung còn đang khám bệnh. Trong căn phòng khám sạch sẽ ngăn nắp đèn chiếu sáng choang. Một người mẹ trẻ ôm đứa con phát sốt để cho Quý Phù Dung kiểm tra lưỡi. Triệu Tây Âm không quấy rầy bà ấy, đi tới ngồi trên ghế sô pha, người hơi ngửa về sau, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm bức tường trắng.
 

Mười phút sau, Quý Phù Dung vỗ vai cô, “Ngủ rồi?”
 
Triệu Tây Âm mở mắt ra, cười yếu ớt, “Dì Quý, dì đã xong rồi ạ?”
 
Vóc người Quý Phù Dung nhỏ xinh, áo blouse trắng khoác trên người càng lộ vẻ dịu dàng. Mái tóc ngắn dán vào sau tai, nhìn chỉ như bốn mươi tuổi.
 
Bà dùng lưng bàn tay kiểm tra trán Triệu Tây Âm một chút, “Thế nào, không thoải mái?”
 
Triệu Tây Âm dạ một tiếng, tay nhẹ nhàng che bụng, “Bụng lại đau.”
 
Quý Phù Dung cẩn thận đỡ cô đứng lên, “Đau bao lâu rồi? Đau như thế nào? Cháu vào nằm đi, dì xem một chút.”
 
Kiểm tra kĩ càng xong, Quý Phù Dung yên tâm nhưng vẫn không nhịn được trách móc: “Chạy nhiều quá, dì đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, trong vòng ba năm không được phép vận động mạnh.”
 
Triệu Tây Âm ngoan ngoãn đáp lại, “Biết ạ.” Dừng lại, cô dè dặt hỏi: “Không phải đã ba năm rồi sao ạ?”
 
“Đừng có bắt bẻ từng chữ của dì, ý của dì là gì cháu phải biết rõ chứ. Dì cho cháu một ít thuốc điều trị, nhớ uống đúng giờ.” Quý Phù Dung ôn tồn nhỏ nhẹ nói, cẩn thận kiểm tra đối chiếu liều thuốc, “Hai ngày này cháu xin nghỉ đi, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi. Nếu sợ ba cháu không tiện thì tới chỗ dì.”
 
Chuyện này thật đúng là khó thực hiện, Triệu Tây Âm nói: “Trong đoàn không được xin nghỉ đâu ạ.”
 
Quý Phù Dung nghiêm túc nói, “Còn muốn thân thể hay không?”
 
Triệu Tây Âm nhỏ giọng nói: “Lâu như vậy rồi hẳn là không có vấn đề gì đâu, hôm nay cháu chỉ chạy hơi nhiều thôi.”
 
Quý Phù Dung không tranh cãi với cô mà vẫn bình tĩnh: “Dì gọi điện cho bác của cháu.”
 
Triệu Tây Âm run rẩy bờ vai, không dám lên tiếng, giọng như muỗi kêu: “Cháu nghe dì.”
 
Quý Phù Dung cười nói: “Mắng cháu cũng không được, cháu chỉ sợ bác cháu thôi. Nhưng mà Tiểu Tây này, nghe lời dì Quý đi, tuy cháu trẻ tuổi nhưng nếu trị liệu không tốt, bệnh tái phát chính cháu cũng biết sẽ khó chịu thế nào.”
 
Triệu Tây Âm không lên tiếng, cúi thấp đầu, tóc xõa trên trán chặn đi cảm xúc trong mắt. Quý Phù Dung không nhiều lời nữa, cất cẩn thận thuốc cho cô rồi tan làm, “Đi thôi, đưa cháu về nhà.”
 
Triệu Tây Âm chỉ chỉ đống thuốc trong chiếc túi trong suốt, “Dì Quý, đổi túi khác đi ạ.”
 
Cô sợ Triệu Văn Xuân nhìn thấy, cũng sợ ông hỏi tới.
 
Triệu Tây Âm xin phụ trách đoàn nghỉ hai ngày tập, người phụ trách hỏi cô có việc gì, Triệu Tây Âm bịa lý do nói dì cả đến. Người phụ trách mới đến là nam giới, đã thấy nhiều nên không lạ gì, lấy lí do ngày mai Tô Dĩnh và Nguyễn Đại đích thân tới tập chung lần đầu tiên, lạnh lùng từ chối: “Uống thuốc giảm đau đi, đội y tế có.”
 
Tô Dĩnh lạnh lùng trịch thượng lộ mặt lần trước đã để lại cho các cô gái ấn tượng giống nhau. Ngày hôm sau, các thành viên bàn luận sôi nổi: “Tôi vẫn thích Nguyễn Đại hơn, người rất tốt nha, không có ra vẻ minh tinh, chẳng biết lần này có tặng quà cho chúng ta nữa không.”
 
Lại nói tới Tô Dĩnh, “Tôi xem một ít tin tức giải trí nói cô ta là người đặc biệt khó chiều, còn có chút sái đại bài*, không biết đã mắng bao nhiêu diễn viên khác trong đoàn đến phát khóc.”
 
(*) Chỉ những ngôi sao cho mình là nhất, tự cao tự đại
 
“Nhưng cô ta múa rất đẹp, tôi thích nhất bài “Phượng hoàng vu phi”, nhảy giống như thành tinh vậy.”
 
“Có người nói cô ta là phiên bản trẻ tuổi của cô giáo Đới.”
 
Sầm Nguyệt nghe bát quái một hồi, đẩy đẩy Triệu Tây Âm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay tinh thần chị còn kém hơn hôm qua, không sao chứ?”
 
Triệu Tây Âm ngồi xếp bằng dưới đất, “Có chút khó chịu, cảm giác bụng đau sốc hông.”
 
Sầm Nguyệt thật sự lo lắng, “Hôm nay tập cùng Tô Dĩnh, chị có chịu đựng được không?”
 
Triệu Tây Âm vẫn luôn áp tay lên bụng, cách lớp quần áo cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo. Cô thở dài một tiếng, “Cố hết sức, hy vọng không phải lăn lộn quá lâu.”
 
“Cửu Tư” có chút khác so với các tác phẩm điện ảnh và truyền hình thông thường. Kế hoạch tuyên truyền ban đầu là kết hợp hai hình thức sân khấu kịch và màn ảnh rộng, sẽ chiếu đồng thời ở các rạp hát và sân khấu kịch. Bàng Sách nổi tiếng nhờ chế tác các bộ phim võ hiệp, sau đó chuyển sang đạo diễn phim điện ảnh và truyền hình đề tài nghệ thuật. Đến trình độ của ông ta, cái theo đuổi đã không phải là tiền tài danh lợi mà là sự đổi mới và mở rộng phát triển nghệ thuật, giống như sứ mệnh vậy.
 
Phim điện ảnh sẽ cân nhắc vấn đề thị trường, ví dụ như dùng Nguyễn Đại là nữ một, dùng Tô Dĩnh chạm tay là bỏng để tăng thêm sức nặng cho phim. Nam một càng phải là người bốn lần đoạt ảnh đế Kim Mã.
 
Dù vậy tin đồn đã bay đầy trời, truyền thông bóc mẽ không dưới ba lần, nói là Tô Dĩnh và Nguyễn Đại không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng. Nơi có phụ nữ ắt có cạnh tranh, quần chúng đều thích hóng hớt.
 
Đoàn đã học xong động tác vũ đạo của “Cửu Tư” từ sớm. Hợp luyện cũng đã đạt tám chín phần, hôm nay tập chung cùng Tô Dĩnh nên người người đều căng thẳng. Tô Dĩnh mặc một thân váy sa trắng, tóc đen búi lên, mặt mày trong trẻo lạnh lùng không giống người phàm. Cô ta vừa đi vào liền không để ý đến ai, tư thế tiên tử phiêu dật khinh thường chúng sinh.
 
Đới Vân Tâm đi cùng phái đoàn của Bộ Văn hóa và Du lịch đến Hoa Kỳ giao lưu nghệ thuật, hôm nay chỉ có trợ lí của bà ấy có mặt. Trương Nhất Kiệt với tư cách là người sản xuất quý giá của Giải Trí Phàm Thiên nên cũng có mặt. Mạnh Duy Tất đến sau, đứng khuất ở xa, nghiêm túc chắp tay nhìn lên sân khấu.
 
Triệu Tây Âm ở hàng thứ hai, lúc bắt đầu đội hình xếp thành tam giác cơ bản. Tô Dĩnh múa đầu, theo tiếng chuông cổ trầm đặc ngân vang, đàn tranh thanh thoát, uyển chuyển xa xưa, ý cảnh lập tức được sống dậy.
 
Mặc dù không thống nhất trang phục và trang điểm nhưng những khuôn mặt hoạt bát xinh đẹp chính là phong cảnh tốt nhất. Trăm dặm mới tìm được một nghệ sĩ múa, động tác đã tốt lại càng tốt hơn, thần vận* linh động, cảnh lúc này làm người ta nghĩ đến một câu thơ:
 
(*) Thần: tinh thần, thần thái; Vận: âm thanh
 
Lâu các linh lung ngũ vân khởi, kỳ trung xước ước đa tiên tử*.
 
(*) Trích từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị
Dịch nghĩa: Lầu gác lộng lẫy, năm thức mây lồng
Có bao nàng tiên thướt tha yểu điệu.
Dịch thơ: Lầu gác hiện, mây phô năm sắc
Các tiên nga dáng ngọc thướt tha (Bản dịch của Trần Nhất Lang – thivien.net)
 
Qua khúc nhạc dạo, đội hình thay đổi, sáu diễn viên và Tô Dĩnh cùng nhau múa, âm nhạc biến đổi, trở nên vui vẻ. Khúc này một số động tác rất hút mắt, xoay tròn độ khó cao kết hợp nhảy sáu lần nối tiếp. Lúc ấy đám Triệu Tây Âm luyện rất lâu, lấy đà, độ cao khi nhảy, tần suất xoay người đều đã đạt.
 
Lúc này, Tô Dĩnh bỗng nhiên ngừng lại, ra dấu tay tỏ ý cho nhạc tiếp tục.
 
Cô ta đi xuống đứng trước sân khấu, cẩn thận nhìn chằm chằm sáu nghệ sĩ múa, ánh mắt bình tĩnh giống như đáy hồ, săm soi từng động tác của bọn họ, nhất thời không nhìn ra vui hay giận.
 
Trương Nhất Kiệt và trợ lý của Đới Vân Tâm đi tới, trợ lý cười đưa tới một chai nước: “Tô tỷ, vất vả rồi.”
 
Tô Dĩnh cầm lấy, khẽ gật đầu.
 
Trước khi đi Đới Vân Tâm đã dặn, tuy bà không thể tới nhưng nhất định phải quay lại tất cả, đặc biệt là phần của Triệu Tây Âm. Trợ lý cầm camera không dám trễ nải.
 
Trương Nhất Kiệt nhìn ra Tô Dĩnh có ý tưởng liền cười nói: “Chỉ điểm một chút đi.”
 
Tô Dĩnh nghiêng đầu, chỉ vào chỗ bên trái: “Cô ta chính là người cô giáo Đới luôn đề cử?”
 
“Đúng vậy, Triệu Tây Âm.”
 
Xung quanh yên lặng, bầu không khí có chút quái dị. Tô Dĩnh rốt cuộc nở nụ cười, cười đến không coi ai ra gì, cười trống rỗng, châm chọc nói: “Yêu cầu của cô giáo Đới càng ngày càng thấp.”
 
Trợ lý của Đới Vân Tâm vừa nghe trong lòng đã lạnh đi nửa phần. Trước đó cô đã gửi một vài video cho Đới Vân Tâm đang ở Mỹ. Vì chênh lệch múi giờ nên bên kia hẳn là đêm khuya nhưng Đới Vân Tâm vẫn không nghỉ ngơi mà nhanh chóng dứt khoát trả lời:
 
“Hôm nay con bé làm sao vậy, nhảy yếu ớt không có lực! Lúc xoay tròn không đủ dứt khoát, các người chưa cho con bé ăn cơm à? Động tác đều không chuẩn, còn chú trọng thân thể toàn vẹn cái gì! Để cho nó xem video đi, có phải là người kém nhất trong sáu người không.”
 

Thái độ trước sau hô ứng với Tô Dĩnh, có nhân thì có quả.
 
Tô Dĩnh tính tình cổ quái, không vừa ý sẽ trực tiếp rời bỏ cuộc chơi. Đặt ở trường hợp người khác đó là không nói lý, đùa giỡn uy phong. Nhưng khí chất lạnh lùng của cô ta giống như thật sự sẽ làm như vậy. Lời vừa rồi không nặng không nhẹ, rất nhiều người nghe được. Lúc này mọi người hoặc trố mắt nhìn nhau, hoặc ánh mắt nghiền ngẫm thương hại dán lên người Triệu Tây Âm.
 
Nhạc dừng, đội ngũ tản ra, Triệu Tây Âm vẫn đứng tại chỗ. Sắc mặt cô trắng bệch, ngừng hơn mười giây mới chậm rãi cất bước. Giữa bảy tám ánh mắt hỗn loạn, chỉ có Sầm Nguyệt chạy tới đỡ cô, “Triệu Tây Qua, chị có ổn không?”
 
Triệu Tây Âm nhíu mày, không nói lời nào, hiển nhiên là không tốt lắm.
 
“Aiz, hôm nay ra cửa không coi ngày, sớm biết như vậy chị xin nghỉ có phải hơn không.”
 
“Chị xin rồi, không đồng ý.” Triệu Tây Âm mặt mày ủ ê, sắc mặt tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt.
 
Sầm Nguyệt đỡ cô đi vài bước, lo lắng nói: “Hóa ra kỳ sinh lý của chị đau như vậy, bình thường không sao mà, có phải chị… A! Triệu Tây Âm!!!”
 
Bụng đau nhói đến tim, Triệu Tây Âm không đứng được, trực tiếp ngã ra đất.
 
Xung quanh lập tức hỗn loạn, Sầm Nguyệt chưa kịp đỡ lấy cô thì Mạnh Duy Tất đã vọt đến. Anh ta quỳ một gối trên đất, hai tay cong cong nhẹ nhàng bế Triệu Tây Âm lên.
 
Trương Nhất Kiệt không ngờ Mạnh Duy Tất sẽ làm như vậy ngay trước mặt mọi người, thất thần một giây, Mạnh Duy Tất đã rống lên với anh ta: “Ngớ ra làm gì? Mau đánh xe tới đây!”
 
Một đám người tiền hô hậu ủng cùng theo ra cửa.
 
Chuyện phát sinh chỉ chừng mười giây, nhiều người bấy giờ mới phản ứng lại, ồn ào: “Kìa, đó là giám đốc Mạnh mà! Giám đốc tân nhiệm của Giải trí Phàm Thiên hóa ra trẻ tuổi như vậy!”
 
“Triệu Tây Âm làm sao vậy? Hôm nay không tập trung chút nào, chung quy cũng không phải biểu hiện thường ngày của cô ấy.”
 
“Cô ta quen biết ông chủ? Vậy khó trách, hóa ra người có chỗ dựa chân chính là cô ta.”
 
Tô Dĩnh chưa rời đi đang được nhân viên bao quanh, khóe miệng khẽ cong lên, cực kỳ khinh thường. Cô ta lăn lộn hai mươi mấy năm, loại tiết mục này đã gặp quá nhiều rồi. Đám chó mèo giành sự chú ý, tranh tài nguyên, muốn thăng cấp nhiều vô số.
 
Tô Dĩnh lạnh lùng à một tiếng, thật sự không có ấn tượng tốt.
 
Trong xe.
 
Thật ra Triệu Tây Âm không thật sự té xỉu, chưa nghiêm trọng như vậy. Đau là thật nhưng không cần được người ôm ra ngoài. Mạnh Duy Tất quan tâm nhiều nên loạn, vào xe rồi cũng không muốn buông tay.
 
Triệu Tây Âm đẩy anh ta, anh ta ôm càng chặt.
 
Hai người giống như đang chơi kéo co, giằng co, chống cự, một lời cũng chưa nói, bốn mắt nhìn nhau có đủ loại cảm xúc.
 
Triệu Tây Âm chống tay lên ngực anh ta, cuối cùng giận dữ: “Mạnh Duy Tất!”
 
Ánh mắt Mạnh Duy Tất như rừng đêm cuối thu, có vài phần bi thương. Anh ta buông lỏng tay, Triệu Tây Âm dán vào cửa xe như muốn trốn. Động tác này làm anh ta rất thương tâm. Mạnh Duy Tất quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hốc mắt thiếu chút nữa là đỏ lên.
 
Anh ta nén cảm xúc, khi quay đầu lại lần nữa thì sửng sốt.
 
Triệu Tây Âm khom người, cùi chỏ chống lấy đầu gối, cuộn lưng lên. Mồ hôi trên trán cô rỉ ra từng đợt, không có sức trả lời.
 
Mạnh Duy Tất trầm mặt, trực tiếp phân phó: “Tới bệnh viện.”
 
Dứt lời, ống tay áo liền bị Triệu Tây Âm túm chặt lấy. Cô nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt trắng như tờ giấy, run giọng nói: “Phố Tây Nguyệt Đàn, Hòa Quý Đường, tìm bác sĩ Quý.”
 
“Chai glucose này chảy đến vạch đỏ thì đổi chai thứ hai, nhớ kỹ, cô ấy dị ứng với Penicillin, nhất định phải kiểm tra nhãn chai cẩn thận.” Quý Phù Dung nhẹ giọng giao phó y tá, “Năm phút sau đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy.”
 
Nước truyền qua ống dẫn, từng giọt từng giọt đều đều chảy. Triệu Tây Âm lấy gói thuốc chườm nóng ra, khàn giọng nói: “Dì Quý, nóng.”
 
Quý Phù Dung lắc đầu nói: “Còn biết nóng? Dì đã nói cháu phải nghe lời mà?”
 
Triệu Tây Âm kéo chăn, che mặt lại một chút. Qua một hồi, cô nhỏ giọng hỏi: “Một năm nay cháu chưa từng đau, vì sao lần này…”
 
“Bởi vì cuộc phẫu thuật của cháu chưa tốt, còn bị thương phần gốc. Thân thể phụ nữ rất khó điều trị, khí huyết kinh mạch đều tương thông. Lần này nhìn như là do chạy nhiều nhưng thật ra đó chỉ là ngòi nổ mà thôi, xét đến cùng vẫn là do căn bệnh gốc.” Quý Phù Dung nhìn kết quả siêu âm của cô, thoáng yên tâm: “Chỉ là nhiễm trùng thôi.”
 
Triệu Tây Âm nói: “Dì đừng nói cho ba cháu biết.”
 
Quý Phù Dung liếc cô một cái, “Không được, tình trạng bây giờ của cháu nhất định phải có người chăm sóc.”
 
Triệu Tây Âm nôn nóng, “Dì mà nói chắc chắn ông ấy sẽ lo lắng.”
 
Mười phút sau, Quý Phù Dung đo xong nhiệt độ cơ thể của cô rồi mới rời khỏi phòng bệnh. Mạnh Duy Tất canh ở cạnh cửa một mực không đi, “Cô ấy sao rồi?”
 
Quý Phù Dung nói: “Không có chuyện gì, truyền mấy chai nước là ổn.”
 
Bác sĩ Quý không nói nhiều lời nhưng thái độ rất thành thật. Còn bệnh nhân khác đang chờ nên bà đi về phía phòng làm việc. Mạnh Duy Tất đi theo, rất kiên nhẫn chờ bà khám xong rồi mới hỏi tiếp: “Thân thể cô ấy thế nào?”
 
Quý Phù Dung khép lại bệnh án, “Không phải người thân, không có sự đồng ý của người bệnh, tôi có nghĩa vụ giữ bí mật cho cô ấy.”
 
Mạnh Duy Tất giật mình, hai chữ ‘bạn trai’ đến bên miệng rồi lại nuốt xuống. Anh ta không nói lời nào, sống lưng thẳng tắp đứng cạnh cửa, không có ý rời đi.
 
Sau một lúc lâu, Quý Phù Dung bình tĩnh nói: “Đau bụng kinh, không phải bệnh, yên tâm đi.”
 
Triệu Tây Âm ngủ một giấc tỉnh lại đã là hoàng hôn.
 
Rèm cửa sổ được kéo ra một nửa, nắng hoàng hôn tiến vào trong phòng, ánh màu da cam lên vách tường. Mạnh Duy Tất ngồi trên ghế sô pha cạnh tường, bắt chéo chân, ánh mắt rơi trên người cô. Anh ta không nhúc nhích, chẳng biết đã giữ tư thế này bao lâu, ánh mắt như có đốm lửa nhỏ bắn ra.
 
Triệu Tây Âm đối mặt với anh ta, hai người không ai nói lời nào.
 
Một ánh mắt này, có thể nhìn thấu lòng người sâu như đáy biển, cả hai đều không thể vượt qua.
 
Triệu Tây Âm nói với anh ta, giọng có chút khàn khàn: “Cảm ơn.”
 
Mạnh Duy Tất dời mắt, ổn định cảm xúc rồi mới dám nói chuyện: “Em đừng nói cảm ơn với anh, nói gì cũng được nhưng đừng là hai chữ này, anh thực sự khó chịu.”
 
Triệu Tây Âm gối má phải lên chăn, biểu cảm không thay đổi.
 
“Em nghỉ ngơi mấy ngày đi, trong đoàn không cần lo lắng, anh sẽ xử lý ổn thỏa. Tính là tai nạn lao động, tiền thuốc men công ty trả.” Nói xong, Mạnh Duy Tất lập tức đi ra ngoài.
 
Anh ta không dám quay đầu lại nhìn thêm một chút.
 
Anh ta không muốn tan nát trái tim một lần nữa.
 
Triệu Tây Âm phải đến chỗ bác sĩ Quý truyền nước hai ngày, Lê Nhiễm không biết trăn trở từ đâu biết được, sáng sớm hôm sau đã đưa Tiểu Thuận tới thăm cô.
 
“Triệu Tây Âm, cậu khiêu vũ bán mạng thật đấy! Múa đến truyền nước luôn!” Lê Nhiễm sửng cồ lên như con vẹt đầu đỏ, lải nhải mãi giống sư tử gầm.
 

Tiểu Thuận nhìn nhãn dán trên đầu giường, “Tây tỷ, sao chỗ này không viết chị bị bệnh gì?”
 
Lê Nhiễm gõ đầu cậu ta, “Cô ấy không bệnh! Làm phụ nữ rất khó em có hiểu không! Mỗi tháng một lần máu chảy thành sông! Sau này còn phải sinh con! Lúc ở cữ không ngồi yên cả đời sẽ chịu khổ! Em được đi đường chính đạo, đừng có trở thành đám đàn ông cặn bã.”
 
Tiểu Thuận không thể hiểu được, “Không phải là đau bụng kinh ư, sao lại liên quan tới tra nam rồi?”
 
Lê Nhiễm lập tức tươi cười như hoa, bưng mặt cậu ta xoa nhẹ mấy cái, “Em hiểu nhiều thật.”
 
Triệu Tây Âm ngại hai bọn họ ồn ào, ngồi xếp bằng ở trên giường. Tinh thần cô đã tốt hơn hôm qua nhiều, “Mang đồ ăn tới cho tớ à?”
 
Lê Nhiễm thật sự không mang, “Ngày hôm qua tớ bận bịu đi giao hàng, giao đến sáng rồi đến thẳng đây, chính tớ cũng sắp chết đói rồi.”
 
Triệu Tây Âm dùng ánh mắt chém cô ấy, “Cửa hàng trưởng Lê, tớ phát hiện cậu càng ngày càng không đáng tin cậy.”
 
Tiểu Thuận giơ tay: “Em đi mua, sẽ đi ngay đây.”
 
“Đứng lại.” Lê Nhiễm nghiêm túc, “Đi cái gì mà đi.” Cô giơ điện thoại lên, vẻ mặt giống như biết gì đó, “Đều không đi, chờ người đưa tới.”
 
Vừa rồi ở cửa bệnh viện Lê Nhiễm cố ý chụp bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè, lời ít ý nhiều viết bốn chữ: Bạn thân bị ốm.
 
Danh sách bạn tốt của cô có Chu Khải Thâm, cô đánh cuộc anh nhất định sẽ đọc được bài này. Quả nhiên, vừa vào đến sảnh Chu Khải Thâm đã gọi điện tới, hỏi thẳng: “Tiểu Tây bị ốm?”
 
Lê Nhiễm nén cười, lời nói chứa dao: “Ôi, không phải anh là người bận rộn sao, còn siêng năng lướt mạng giống như mấy đứa bé trai nghiện internet à?”
 
Chu Khải Thâm ngắt lời: “Lê Nhiễm, cô đừng nói chuyện vớ vẩn với tôi nữa. Chút ý đồ của cô dùng nhiều năm như vậy rồi mà không chán ư? Thật sự muốn mắng, lần tới tôi đứng trước mặt để cô mắng cho thoải mái, đừng hành động quái gở ở đây, tôi không muốn bị mắc bẫy đâu. Trả lời tôi, có phải cô ấy bị ốm không?”
 
Lê Nhiễm bị chặn họng không còn gì để nói, tên Chu Khải Thâm chó má này chính là một thẳng nam biết rõ đầu đuôi, cảm nhận của người khác anh ta đều không quan tâm, chỉ coi trọng người của mình. Bị anh phản kích keo này, Lê Nhiễm giận ứa gan. Vừa nói ra địa chỉ bệnh viện, Chu cẩu liền cúp máy.
 
Triệu Tây Âm không hiểu cô nói hươu nói vượn cái gì, “Chờ ai đưa? Có phải cậu lại gọi cơm hộp bên ngoài cho tớ không? Qua loa lấy lệ. Cơm hộp ăn không ngon chút nào.”
 
Lê Nhiễm cà lơ phất phơ nói: “Hôm qua tớ mới mua ba món Hermes, sắp phá sản rồi, tớ không có tiền gọi cơm hộp cho cậu.”
 
Đang nói thì có người gõ cửa. Giọng nói không đứng đắn của Cố Hòa Bình cách cánh cửa truyền tới, “Anh Chu, chính là chỗ này.”
 
Cửa mở, Chu Khải Thâm không mời mà đến, khi thấy Triệu Tây Âm nằm trên giường bệnh, phản ứng theo bản năng không giấu được, sự nôn nóng hiện rõ ràng trong mắt.
 
Triệu Tây Âm ngơ ngác, áo bệnh nhân rộng rãi khoác trên người cô, khiến cô nhỏ bé hơn mấy lần.
 
“Ấy.” Cố Hòa Bình cũng rất ngạc nhiên, “Tiểu Tây, sắc mặt em thật khó coi.”
 
Lê Nhiễm ngoài cười trong không cười, “Cũng không nhìn xem người tới là ai, gánh nổi sắc mặt tốt sao?”
 
Cố Hòa Bình chậc lưỡi, đi hai bước tới gần Lê Nhiễm, “Em gái, em không oán hận anh thì không thể sống phải không?”
 
Lê Nhiễm cười anh ta giả bộ súc vật vô hại: “Anh nói đúng thì là đúng thôi.”
 
Cố Hòa Bình: “Em không khống chế được miệng phải không? Có sợ anh không khống chế được tay không?”
 
Lê Nhiễm nói: “Anh yêu à*, tay hèn hạ quá thì đề nghị anh chém đi cho rồi.”
 
*từ nguyên gốc là “thân"
 
Cố Hòa Bình khoanh tay trước ngực, nhướn mày quyến rũ: “Làm sao, em muốn thân* anh? Em gái muốn thân chỗ nào đây?”
 
(*) Hai chữ ‘thân’ tác giả dùng giống nhau, còn có nghĩa là hôn, ở đây anh Bình đang chọc chị Nhiễm.
 
Lê Nhiễm hừ một tiếng, thiếu chút nữa đã xé rách khuôn mặt đào hoa tuấn lãng nhưng không tuân thủ nam đức của anh ta.
 
Chu Khải Thâm giọng điệu không vui, ý cảnh cáo rõ ràng: “Cố Hòa Bình.”
 
Cố Hòa Bình lập tức yên tĩnh lại.
 
Chu Khải Thâm quay lại nhìn Triệu Tây Âm, thái độ trong nháy mắt mềm xuống. Anh hơi khom người, giọng trầm thêm mấy phần, “Tiểu Tây.”
 
Triệu Tây Âm bình tĩnh nghênh đón ánh mắt anh.
 
Lê Nhiễm ở một bên lạnh lùng nói: “Đừng hỏi làm sao bệnh, bị bệnh chính là bị bệnh, không phải bệnh nặng cũng sẽ không nằm viện, một ngày truyền hai mươi chai nước. Nhìn thấy không, mu bàn tay đều không còn chỗ cắm kim rồi. Đau lòng cho cô ấy? Đừng nói không có, miệng đàn ông gạt người như quỷ. Biết bây giờ thói đời là gì không? Không có người đàn ông thịnh vượng, đất nước sẽ không phải là quốc gia đúng nghĩa - đây không phải là tôi nói, Weibo nói! Nói chính là các anh đấy. Tôi bảo anh mua đồ ăn, anh mua chưa? Tay không tới thăm bệnh, tôi tin tưởng anh không làm chuyện như vậy.”
 
Lê Nhiễm xuất khẩu thành thơ, mắng chửi người không có chữ nào th.ô tục. Cố Hòa Bình sợ ngây người, Chu Khải Thâm đen mặt.
 
Yên lặng nửa phút.
 
Chu Khải Thâm mất tự nhiên lấy điện thoại ra, “Có mang, đồ nhiều, tôi để tài xế mang lên.”
 
Không khí bị Lê Nhiễm quậy đến quỷ dị, Cố Hòa Bình như xem trò vui đứng bên cửa sổ, thú vị đánh giá cửa hàng trưởng Lê. Không lâu sau, tài xế tới, tay cầm đầy đồ, bảy tám cái túi tinh xảo đựng mấy chiếc hộp xếp trên mặt đất.
 
Triệu Tây Âm bị thế trận này dọa sợ, nhìn kỹ lại lần nữa thì không còn lời nào để nói.
 
Lê Nhiễm cho rằng mình nhìn sai, còn cố ý đến gần ngồi xuống, cuối cùng cô nghiêng đầu nhìn Chu Khải Thâm, một lời khó nói hết, “Tôi bảo anh mang đồ ăn, anh mang toàn là đồ chơi gì vậy?”
 
Chu Khải Thâm trầm tĩnh, “Không thể ăn?”
 
Ngón tay Lê Nhiễm chỉ từ chiếc hộp đầu tiên đến cái cuối cùng, “Nhân sâm, lộc nhung, thâm hải ngư du, Thiên Sơn tuyết liên, thập toàn đại bổ hoàn*… Chu Khải Thâm, anh vừa từ núi Đại Hưng An trở về à?”
 
(*) Toàn là tên các vị thuốc bổ thôi ạ =))
 
Tuyệt, thẳng nam vốn là đàn ông.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK