Theo lễ phép, Triệu Tây Âm nói với Mạnh Duy Tất, “Em đi đây.”“Ừ.”Cô vừa lên xe, cửa xe vừa đóng lại, Chu Khải Thâm liền bảo tài xế lái xe đi.Rẽ ra khỏi bệnh viện, từ đường phụ đi vào đường cái, ánh đèn trong xe lúc sáng lúc tối, Chu Khải Thâm ngồi bên kia, khuôn mặt nhàn nhạt, không nói câu nào.
Triệu Tây Âm cũng ung dung, gác chân lên, dựa vào cửa xe cầm điện thoại chơi.Xuyên thẳng qua cầu Kinh Quảng, cuối cùng Chu Khải Thâm cũng không nhịn được, quay đầu nhìn cô một cái, “Ngồi xe đừng dùng điện thoại, dễ choáng đầu.”Triệu Tây Âm không trả lời nhưng vẫn rất nghe lời tắt điện thoại.Chu Khải Thâm muốn nói lại thôi, trong lòng có chuyện nhưng lại có điều cố kỵ, lời nói tới tới lui lui giữa cổ họng, thật sự khó chịu.Triệu Tây Âm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tự nhiên hỏi: “Sao anh lại tới bệnh viện vậy?”“Trùng hợp.”Nói dối không cần nháp.Triệu Tây Âm cũng lười vạch trần, à một tiếng, “Vậy anh ăn cơm chưa?”“Ăn rồi.” Chu Khải Thâm vặn quá chặt, “Em ăn với ai?”Anh không hỏi cô đã ăn chưa mà hỏi ăn với ai.Triệu Tây Âm không trả lời, chỉ mở mắt ra đột nhiên đối mặt với anh không kịp chuẩn bị.Chu Khải Thâm sửng sốt một lát, sắc mặt âm u, giống như giận dỗi, chỉ nắm lấy bàn tay cô một cách hờ hững.Lái xe hỏi: “Giám đốc Chu về đâu?”Chu Khải Thâm không thể không nói, “Phạm Duyệt.”Triệu Tây Âm nhẹ nhàng tránh đi, “Này, em muốn về nhà.”“Em bỏ quên đồ ở nhà anh, em tới lấy, lát nữa lái xe đưa em về.” Chu Khải Thâm sắp xếp chu toàn, không để cho cô phản đối.Xuống xe, hai người nắm tay, yên lặng một đường đi vào thang máy, ấn khóa cửa.Âm thanh điện tử nhắc nhở, cửa mở.Triệu Tây Âm lại thừa cơ thoát ra khỏi tay anh, đứng ở cửa, ý không muốn vào.Chu Khải Thâm quay đầu lại, nghi ngờ trong mắt chợt lóe lên.Triệu Tây Âm hơi hếch cằm, gọn gàng dứt khoát, “Chu Khải Thâm, rõ ràng anh rất để ý, muốn hỏi, nhưng sao lại không hỏi trực tiếp luôn?”Chu Khải Thâm khẽ giật mình, “Anh không có.”“Nói dối mũi sắp dài ra rồi.” Triệu Tây Âm bình tĩnh nói, “Anh thà rằng mũi dài ra cũng không muốn sòng phẳng một lần, chuyện gì cũng giấu trong lòng sau đó tự bổ não, tự mình thêm kịch cho em.”Lời này đâm thẳng lòng người, gần như chọc giận Chu Khải Thâm trong nháy mắt, anh đã không vui như vậy, lặp lại: “Anh không có.”Triệu Tây Âm hiểu rất rõ người đàn ông này, không phải căn cứ vào việc quen biết lâu ngày mà là qua sinh hoạt chân thật, cả ngày lẫn đêm với anh.
Bọn họ từng là vợ chồng cùng giường chung gối, cũng từng là người yêu cùng chung chí hướng.
Mỗi một lời nói hành động của nhau, dù là một ánh mắt cũng có thể nhìn thấy những điều rộng lớn hơn trong đó.Triệu Tây Âm cũng không phản bác, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh.Ánh mắt này có lực sát thương quá lớn, giống như một chùm ánh sáng mạnh khiến nơi tối tăm trong lòng anh không có chỗ che thân.
Lời nói này của Triệu Tây Âm dứt khoát, thực ra là đâm thẳng trực diện, nhắc nhở anh việc cãi lộn, ly hôn, mất đi, tất cả mọi thứ toàn bộ đều bắt nguồn từ sự không tín nhiệm của anh.Vết sẹo đã lành chưa?Bề mặt sáng bóng trơn trượt bằng phẳng, cuộc sống yên bình, hiện tại khỏe mạnh yên ổn.Trên thực tế thì sao, nếu như lại có thêm một lần nữa, Chu Khải Thâm anh phải chăng vẫn giẫm lên vết xe đổ.Triệu Tây Âm bóp nát lời, lập tức nhắc lại rõ ràng vết thương cũ năm xưa, đá văng chỗ khúc mắc lớn nhất giữa hai người.Chu Khải Thâm thật sự trúng chiêu.Sắc mặt anh âm trầm, lệ khí trong mắt tuôn ra, cả người cũng đang hơi run rẩy.Triệu Tây Âm tăng thêm lòng dũng cảm, không sợ trời không sợ đất, tiến lên một bước chất vấn, “Anh nhìn em như vậy làm gì? Muốn ăn thịt người sao? Em còn chưa tắm.”Chu Khải Thâm: “...”Đáy mắt Triệu Tây Âm xinh xắn, nắm chắc đúng mực, điều tiết tâm tình của người đàn ông này, cô hơi cong miệng, ngữ khí có chút bất mãn, “Ngày hôm đó anh ăn lẩu với pretty girl, em có nói anh gì không?”Chu Khải Thâm cười tủm tỉm, nhướn chân mày nói: “Ừm, không nói gì, nhưng mà lại biến thành hành động.”Nghĩ tới chuyện cà vạt, Triệu Tây Âm đỏ mặt.
Ngược lại cô thoải mái thừa nhận: “Anh biết là tốt, đó là dùng vại dấm ngâm, một phần duy nhất dành cho anh.”Chu Khải Thâm tương kế tựu kế, thuận theo trêu chọc cô, “Vậy được rồi, ban đêm đổi lại anh trói em, thế này là công bằng rồi nhỉ?”Triệu Tây Âm ngơ ngác, bàn về da mặt không phải là đối thủ của tên đàn ông thối tha này.Hai người lẳng lặng đối mặt.Một giây, hai giây, năm giây.“A!! Sao có thể có người thối tha như anh vậy!!” Tốc độ Triệu Tây Âm rất nhanh, ôm cổ Chu Khải Thâm một cái liền nhảy lên người.Chu Khải Thâm đỡ eo của cô theo bản năng, nhảy lên lắc lư, ôm lấy vững vàng.Triệu Tây Âm nhịn cười, nghiêng đầu cắn lỗ tai anh.Chu Khải Thâm rất sợ ngứa, cố gắng tránh đi.Hai người uốn éo một cục, vướng víu.Triệu Tây Âm ỷ vào anh không dám buông tay liền gãi cổ của anh, Chu Khải Thâm cười ra tiếng, “Mẹ nó, đừng làm vậy, không biết anh sợ ngứa sao!”Triệu Tây Âm nằm bên tai anh, yếu ớt nói, “Lần sau ăn dấm thì nói ngay, đừng như người gỗ, dáng vẻ không nói một câu của anh ít nhất già hơn ba tuổi.
Thầy Triệu lại càng ghét bỏ anh hơn.”Chu Khải Thâm bị hô hấp của cô thổi đến mức toàn thân nóng lên, vẫn mạnh miệng nói: “Anh không ghen.”Hai chân Triệu Tây Âm lắc loạn xạ, đá nhẹ anh, “Thật sự không có?”“Không có.”“Ừ?”“...Có.”Triệu Tây Âm lập tức chôn ở cổ anh cười khanh khách, đưa ngón trỏ ra đâm nhẹ vào khóe miệng anh, sau đó cúi đầu hôn một cái.
Chu Khải Thâm đuổi theo muốn tiếp tục, cô lại linh hoạt nhảy xuống khỏi người anh, sau đó ôm chặt lấy anh.Cái ôm này dùng hết toàn lực, gò má cô chôn ở đầu vai anh, không biết nói gì, chỉ muốn ôm chặt anh.Bầu không khí sôi sùng sục ngừng lại.Chu Khải Thâm thấp giọng nói: “Trong chớp mắt nhìn thấy Mạnh Duy Tất, tâm tình anh không tốt.
Nhưng Tây nhi, anh tuyệt đối không nghi ngờ em, không tin em.
Vừa rồi ở trong xe anh cũng không cố ý cho em sắc mặt, em làm anh tự phân cao thấp với chính mình, anh hận chính mình không đủ thản nhiên, không đủ thoải mái, hận lòng mình sao cứ giống như giống như cây kim...”Triệu Tây Âm nhếch mép, cười yếu ớt im ắng.Chu Khải Thâm ôm lấy cô, càng chặt, càng chân thành tha thiết nói: “Anh đã từng nếm một lần thua thiệt, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Tiểu Tây, em tin tưởng anh, không chỉ đêm nay mà còn về sau, mỗi một ngày.”...Thời gian ngắn ngủi.Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, mắt cười như sao, vẻ mặt giảo hoạt.Chu Khải Thâm phản ứng kịp, đây là đi vào quỹ đạo của cô.Triệu Tây Âm nhìn anh khiêu khích, “Ông chủ Chu chủ nghĩa đàn ông quá lớn, không bức ép một cái thì không nói ra lời thật lòng.”Chu Khải Thâm cười nhạt, “Vậy lời thật lòng của anh em có hài lòng không?”Triệu Tây Âm nhéo eo anh một cái, trên mặt hiện lên ngại ngùng.Nhìn đồng hồ, cô nói: “Em muốn về nhà, ba em còn đang chờ em đấy.”Chu Khải Thâm ôm chặt eo cô, trói trên người mình, khàn giọng cầu xin, “Đừng đi, được không?”Triệu Tây Âm mấp máy môi, cúi thấp đầu không nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Đêm nay thầy Triệu muốn luyện chữ, chờ em về mài mực giúp ông ấy.”Chu Khải Thâm mạnh mẽ hôn cô hai cái, hận không thể nặn vào thân thể.Ôm mười mấy giây, anh lưu luyến không rời nhưng vẫn buông lỏng tay, chỉnh lại tóc của cô, dịu dàng nói: “Được, anh tiễn em.”——Sau khi Triệu Tây Âm về đến nhà, Triệu Văn Xuân “A” một tiếng, “Cái người theo đuôi con kia không lên à?”Triệu Tây Âm bất đắc dĩ nói: “Ba, ba lại nhìn lén.”“Cái gì gọi là nhìn lén chứ, xe hai đứa dừng dưới lầu, muốn không thấy cũng khó.” Trong lời nói Triệu Văn Xuân mang theo trêu chọc, vô cùng thoải mái hài lòng, lại nghĩ tới chuyện chính, “Con hỏi chưa, năm nay cậu ta ăn tết ở đâu?”Triệu Tây Âm thu dọn quần áo đi tắm rửa, “Quên, đợi lát nữa hỏi.”Chờ cô tắm rửa xong, trên điện thoại có một tin nhắn wechat Chu Khải Thâm gửi đến.
Một tấm hình, thu nhỏ không thấy rõ.Triệu Tây Âm ấn mở hình lớn, sửng sốt.Đây là một bức thư nhận lỗi viết tay.8 giờ 15 phút tối, ngày 10 tháng 1.Chu Khải Thâm không nên làm Triệu Tây Âm lo lắng, không nên bày sắc mặt với cô trong xe.Vì đền bù, thiết kế đặc biệt một tấm thẻ vạn năng.
Bất cứ lúc nào chỗ nào, Triệu Tây Âm cũng có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, bản thân chấp hành vô điều kiện.Toàn bộ quyền giải thích đều thuộc về sự sở hữu của tiểu tiên nữ Triệu Tây Âm.Người hứa hẹn: Chu Khải Thâm.Triệu Tây Âm cầm điện thoại ngồi trên giường cười đến mức không ngừng được, ngay cả Triệu Văn Xuân cũng chạy vào xem có chuyện gì, cau mày nói: “Không có chút dáng vẻ con gái, con khỉ nhỏ.”Triệu Tây Âm cười đủ rồi, lòng bàn tay nắm chặt điện thoại, bỗng nhiên nói: “Ba.”Mặc dù trên mặt cô còn cười nhưng vẻ mặt rõ ràng nghiêm túc.Triệu Văn Xuân đáp một tiếng “Sao vậy?”Triệu Tây Âm suy nghĩ một chút, nói cho ông biết: “Nếu như năm nay Chu Khải Thâm ở Bắc Kinh, vậy ba chúng ta ăn tết cùng nhau được không?”Biểu cảm Triệu Văn Xuân bình tĩnh, mơ hồ “ừ” một tiếng.“Còn có...” cô ngẩng đầu, “Thầy Triệu, hết Tết ba đưa sổ hộ khẩu cho con nhé.”.
Danh Sách Chương: