Đầu Đồng Đồng thò vào khe cửa, Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm, với tay bật đèn bàn: “Đồng Đồng?”
Nghe thấy tiếng con cười gian trá, Đồng Đồng nhanh nhẹn ào đến, một tay cầm quyển truyện dày cộp, một tay khác dụi dụi mắt: “Con không ngủ được.”
Đồng Đồng trèo lên giường, nằm xuống bên Ngô Đồng, Ngô Đồng nhận lấy quyển sách trong tay con trai, lật vài trang xem thử. Không biết Lệ Trọng Mưu nghĩ thế nào mà lại mua cho Đồng Đồng toàn sách tiếng Anh, thằng bé tất nhiên xem không hiểu, chạy đến cầu cứu cô. Ngô Đồng dang tay ôm lấy con, từ từ dịch truyện.
Câu chuyện bị cô phiên dịch loạn thất bát tao, lời mở đầu chẳng đúng gì cả, cũng may Đồng Đồng chỉ biết nghe, dụi dụi đầu trong ngực cô, cơ thể nhỏ nhắn ấm áp rất dễ chịu, chớp chớp mắt mơ màng.
Thanh âm Ngô Đồng thấp dần, thấy con sắp ngủ, cô luyến tiếc không rời mắt. Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng con thì thầm: “Mẹ ơi, con sai rồi, ngày mai con sẽ nói với ba, mẹ đừng giận con mẹ nhé …”
Ngô Đồng bịt miệng, nuốt lại tiếng nghẹn ngào, nước mắt chuẩn bị trào lên cũng bị cô ép xuống.
May mà nơi này khá tối, Đồng Đồng không nhìn được cô đau đớn thế nào.
Cố đè nén tâm trạng, Ngô Đồng hoàn thành câu chuyện cho con trai nghe.
*****************************
Lệ Trọng Mưu bận đến ba giờ sáng, thư ký đem văn kiện mang về công ty, anh mới rảnh một chút để qua phòng Đồng Đồng.
Cảnh trên núi rất thanh tịnh, nhưng cách công ty anh quá xa, bình thường anh đều ở chung cư gần đó, xử lý sự vụ cũng thuận tiện hơn.
Lệ Trọng Mưu đẩy cửa phòng ngủ, trên giường không có ai, thần kinh anh xiết chặt, chợt nghĩ đến một khả năng.
Anh xoa huyệt Thái Dương nhức nhối, đi xuống lầu. Đẩy cửa phòng, Lệ Trọng Mưu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ngô Đồng, âm thanh dịu dàng đó rơi vào tai anh.
“Thầy Hagrid ngồi trên chiếc ghế dài chờ đợi, Harry cảm thấy rất kì lạ, giống như đang đi tới một tòa thư viện cũ kĩ…” (Chắc đây là truyện “Harry Potter)
Lệ Trọng Mưu giật mình, anh đã đứng trước cửa lâu lắm, anh không có đủ dũng khí đẩy cánh cửa này ra.
Lệ Trọng Mưu rời khỏi đó.
Vốn nên quay về phòng ngủ, không hiểu sao anh lại đến thư phòng. Anh dựa vào mép bàn, châm thuốc. Không khí xung quanh dị thường. Lệ Trọng Mưu đặt điếu thuốc lên gạt tàn, bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo.
Anh nhớ mang máng trước kia, người rửa xe phát hiện ra chiếc hộp đó, còn hỏi anh phải làm thế nào. Lúc ấy anh thuận miệng nói: cứ để vào thư phòng — giờ đây anh muốn tìm lại cũng hơi khó. Trong ngăn kéo không có, tự nhiên anh thấy lòng chùng xuống.
Không thể nào lí giải được suy nghĩ của mình.
Anh rít một hơi thuốc rồi dập tắt nó. Vừa ngẩng đầu, liền thấy trên giá sách có chiếc hộp cũ kĩ.
Anh do dự mở nắp hộp.
Vật bên trong có chút hỗn độn, Lệ Trọng Mưu đổ hết lên bàn.
Hóa ra dưới đáy của nó là một quyển sách!
Không phải thư từ, mà là một quyển nhật kí mang thai.
Không gian xung quanh cũng trở nên kì quái, Lệ Trọng Mưu nhớ tới người phụ nữ đang ngủ trong căn phòng tĩnh lặng.
Lúc trước, khi anh định mở quyển nhật kí này ra thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Giờ đây, Lệ Trọng Mưu lật trang sách đầu tiên, đầu ngón tay anh dừng lại.
Mỗi một trang, mỗi một đoạn, đều là nét chữ thanh mảnh của cô.
Mỗi một từ, mỗi một câu, đều là tình cảm của cô dành cho đứa con bé bỏng.
“Bé cưng con nhìn này, trong ảnh siêu âm này chính là con đấy, đây là trái tim, còn đây là đầu. Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh, mẹ yên tâm lắm.”
“Bé cưng có phải con rất ghét ăn cần tây với rau thơm không? Mỗi lần ăn chúng, con đều khiến mẹ nôn kinh khủng lắm đó. Đứa trẻ ngoan là không được kén ăn, con biết chưa?”
“Ngày mai mẹ phải thi phân tích chứng khoán, con ở trong bụng mẹ, phải ngoan một chút, không đá lung tung, được không?”
“Hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ tự làm một bát mì trường thọ rất lớn để ăn, bé cưng con có thích ăn mì không? Con không thích mẹ lại nôn ra hết cho mà xem.”
“Ồ, hóa ra con là con trai, nên đặt tên con là gì cho hay nhỉ? Lớn lên con sẽ giống ba hơn, hay giống mẹ hơn? Giống ba có vẻ tốt, như vậy con sẽ rất kiên cường.”
“Hôm nay là lễ Valentine, nhưng mẹ không nhịn được mà bật khóc, mẹ vô dụng lắm phải không? Mẹ hứa với con, sau này mẹ sẽ không bao giờ, không bao giờ khóc nữa đâu.”
“Cô y tá giúp chúng ta chụp ảnh chung này, con xem khi ấy con nhỏ xíu như vậy.”
Trên ảnh chụp là một người phụ nữ tiều tụy nhưng nụ cười rất hạnh phúc ——
Đầu Lệ Trọng Mưu hoàn toàn trống rỗng.
Nửa sau quyển nhật kí toàn những trang giấy trắng. Lật đến trang gần cuối, lại có một hàng chữ, ấn bút dùng sức quá mức, cho nên chữ viết xuyên thấu tới mấy trang giấy:
Lệ Trọng Mưu, tôi hận anh…