Mắt cô thu lại khuôn mặt phản chiếu trong gương, đôi môi căng mọng, gương mặt mị hoặc, cả người bị chế trụ từ phía sau…
Người phụ nữ trước mắt cô là ai thế?
Ngô Đồng không thể nghĩ thêm điều gì, không biết làm thế nào… Đột nhiên có vết máu theo dòng nước tan ra trước mắt cô, hòa thành một vùng đỏ thẫm.
Cô chợt nhớ ra cánh tay đang bị thương của anh.
Chật vật xoay người: “Anh…dừng lại…tay…tay của anh…”
Giọng nói của cô càng ngày càng bé, đứt gãy theo chuyển động mãnh liệt bên trong.
Anh kéo tay cô, làm cho thắt lưng cô kề sát thêm, ấn xuống thấp, đặt cô tại tư thế phóng túng nhất. Cùng lúc ấy, anh bất ngờ tiến về phía trước, động tác nhanh chóng và mạnh mẽ, phá bỏ mọi trở ngại, tìm đến nơi sâu nhất trong cô.
Không kịp phòng bị, hơi thở của cô tắc nghẹn ở cổ, âm thanh không thoát ra được, cô há miệng, khó nhọc thở dốc. Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bị giam giữ trong nhưng gông cùm vô hình của anh, cả người cô xụi lơ như sắp bị anh phá vỡ.
Không thể nắm bắt được bất kì thứ gì, trừ bàn tay tà ác của anh trên ngực.
Không thể cảm nhận được bất kì điều gì, trừ tần suất của anh mỗi lúc một nhanh.
Thanh âm của cô phát ra đứt quãng, áp bức chính cô nhưng đồng thời tra tấn anh, mắt anh híp lại, quan sát bộ dạng mơ hồ của cô, bỗng anh bật cười.
“Nếu em thích, cứ nói với anh, đừng ngại.”
Giọng anh thản nhiên, đặc biệt nhấn mạnh từ cuối, mắt anh phát ra tia sáng sâu thẳm, cách cô rất gần, truyền thẳng vào trong đáy mắt Ngô Đồng.
Người đàn ông này! Người đàn ông này!
Bây giờ anh làm gì có điểm nào “yếu ớt” đâu chứ! Tại sao có thể thay đổi cách thức tra tấn cô hả?
Mặc dù trong lòng vô cùng bức xúc, nhưng tay chân cô chẳng có chút sức lực, không làm gì được, cô liền kéo tay anh, dồn sức cắn lên đó. Chốc lát, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng, anh ở trong cơ thể cô, hiện tại cô cắn vào da thịt anh, có vẻ công bằng đấy nhỉ?
Răng nanh cắm sâu trên cánh tay, Lệ Trọng Mưu hít sâu, anh ôm cô đến bên bồn rửa tay. Trong giây lát, bốn mắt chạm nhau, đong đầy hình ảnh của người đối diện.
Hai mà một, trừ bỏ tất thảy, chỉ còn đôi mắt thấm đẫm tình ái.
Tự nhiên Ngô Đồng mất đi dũng cảm nhìn tiếp, cô cúi đầu, tựa lên vai anh nặng nề hít thở.
Cả người ướt mồ hôi, trong mắt cũng mờ hơi nước. Anh đưa tay lau những giọt nước li ti trên trán cô, tách đầu gối của cô, đặt hai chân cô vòng qua thắt lưng của mình.
Cô không chịu phối hợp, sự phản kháng yếu ớt dễ dàng bị anh khống chế, anh vắt hai tay của cô lên cổ mình, nhấn mạnh một cái, anh thì thầm bên tai cô: “Đừng buông tay…”
Cô khẽ gật đầu, cắn lên vai anh, hai chân bị anh nắm chặt, giữ lại bên eo của anh, cả người cô bị anh ôm lấy.
Giữa hai chân luôn kết hợp chặt chẽ, sự ra vào nhanh chóng khiến cho anh gần như mất đi khống chế, hôn cô mãnh liệt. Gần đến lúc cô sắp ngạt thở, anh mới chịu buông tha, vẫn trong tư thế gắn kết, anh nhấc cô rời bồn rửa tay.
Dịu dàng chặn lại tiếng kêu sợ hãi của cô, anh cười nhẹ, đưa cô ra khỏi phòng tắm. Ngô Đồng không dám mở mắt nhìn, cũng không dám nghe thêm âm thanh nào, đến tận khi lưng cô chạm lên chiếc nệm êm ái, tay của cô vẫn còn che trên mắt, không chịu bỏ ra.
Sau giây lát tách rời, anh tiến vào lần nữa, chìm trong bóng tối, bên tai cô vang lên tiếng thở gấp gáp của anh.
Anh không hề bức bách, chỉ chậm rãi tấn công, nhưng mỗi một lần đều khiến cô phải run rẩy, anh hôn lên mu bàn tay đang che mắt, dẫn dụ: “Nhìn anh.”
“…”
“Buông tay ra.”
“…”
“Đúng rồi, tốt lắm, nhìn anh.”
“…”
“Gọi tên của anh.”
Ngô Đồng mở mắt, chạm phải con ngươi sâu thẳm tràn đầy ấm áp, đáy mắt đen nháy hút tất cả linh hồn cô, ngay đến chân cô cũng vô thức cong lên, quấn lấy thắt lưng của anh.
Cô khó nhọc vươn người, vòng tay lên cổ anh, ôm chặt: “Lệ Trọng Mưu…”
Lệ Trọng Mưu sững người, tiếp sau đó anh ép sát cô, mạnh mẽ đi vào, để cho ngọn lửa bùng phát. Móng tay cô ấn lên lưng của anh, lưu lại mấy vệt đỏ sậm.
Cuối cùng, anh tách cô ra. Cô nghe thấy anh khẽ rên một tiếng, anh vùi mặt bên cổ cô, khoảnh khắc ấy, có một dòng ấm nóng tràn lên chân Ngô Đồng.
*********************************
Đồng Đồng đi chơi trở về, bước vào cửa, thằng bé quan sát mấy vòng, sao lại tối om om thế này?
Hơi thất vọng, Đồng Đồng ngẩng đầu hỏi quản gia: “Mấy giờ rồi ạ?”
“Dạ, 10 giờ.”
Đồng Đồng nhíu mày, đá văng chiếc giày, thay dép lê, không thèm bật đèn, chạy vào trong, nhảy lên sô pha, mở điện thoại gọi cho Ngô Đồng.
Chờ, chờ, chờ… Tiếng chuông vang lên cách đó không xa, Đồng Đồng ngạc nhiên quay đầu nhìn, từ trong bóng tối, có thân ảnh cao lớn đang đi tới. Chưa kịp nhìn rõ, người đàn ông đã đến bên Đồng Đồng, đưa tay ôm thằng bé vào lòng. Từ người anh tỏa ra mùi xà bông tắm thơm mát.
“Về rồi sao? Đi ngắm cảnh đêm Manhattan có thấy đẹp không?” Lệ Trọng Mưu mỉm cười, nhỏ giọng hỏi.
Đồng Đồng chăm chú nhìn vào di động nhấp nháy trong tay Lệ Trọng Mưu, hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”
Lệ Trọng Mưu nghĩ nghĩ: “Mẹ con mệt nên ngủ trước rồi.”
Đồng Đồng chu môi, cầm gói đồ ăn đang tỏa mùi thơm quơ quơ trước mặt Lệ Trọng Mưu: “Con vội chạy về mang cho ba mẹ ăn đấy, để con đi gọi mẹ dậy.”
Lệ Trọng Mưu giật mình, thằng nhóc đã chuồn khỏi vòng tay anh từ lúc nào, thấy thằng bé chuẩn bị vào trong phòng, Lệ Trọng Mưu bước nhanh đến túm áo kéo lại.
“Mẹ con khi nãy… đã ăn… rất no rồi.”
Lệ Trọng Mưu chậm rãi tìm từng từ thích hợp giải thích, đồng thời nhận lấy chiếc túi trên tay Đồng Đồng.
Khi nãy? Sao mẹ vừa ăn xong đã đi ngủ chứ? Đồng Đồng dừng bước, không cam lòng định ngồi xuống bên cạnh Lệ Trọng Mưu.
Anh dắt Đồng Đồng đến cửa phòng thằng bé: “Muộn rồi, con tắm xong thì đi ngủ.”
Đồng Đồng tiếc thương túi đồ ăn kia, nhìn chúng đầy đau xót: “Ồ, vậy thì ba ăn đi.”
Lệ Trọng Mưu giữ nguyên phong thái nghiêm cẩn, không chút gợn sóng, dù ở nhà nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt như bình thường, anh duỗi tay giao túi thức ăn cho quản gia, giả bộ không để ý.
“Ba á, ba cũng ăn no rồi.”