• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nara

Betaer: Gà cay, Mò

1d8b10238fcbb52d766efb2d6ca9abc6jpg

Chương 22

Andrew cứng đơ hồi lâu, khiến Phương Chiêu Mộ có cảm giác hắn đang nghiêm túc suy nghĩ.

Hắn đem Phương Chiêu Mộ ôm vào lòng, giống như bảo bối trân quý, sau một lúc, mới nói với Phương Chiêu Mộ: “Em bật đèn đi.”

“Em không bật. ” Phương Chiêu Mộ rất nhanh đã trả lời “Muốn bật thì anh tự bật.”

Phương Chiêu Mộ đè vai Andrew lại, thay đổi tư thế, khóa ngồi ở trên người đối phương, tay sờ xuống, còn chưa chạm tới chỗ nào đó liền bị Andrew bắt được.

“Anh sao lại dễ thẹn thùng như vậy.” Phương Chiêu Mộ bị Andrew bắt lại tay, cũng không ngại ngùng gì, chỉ hỏi hắn, “Em cũng đã tới tìm anh, anh lại toàn ra sức từ chối, có phải anh không muốn hay không.”

“Phương Chiêu Mộ.” Andrew đột nhiên gọi tên đầy đủ của cậu.

Phương Chiêu Mộ bỗng có dự cảm không tốt, chính cậu cũng không rõ là cái gì, nhưng cũng không rảnh suy nghĩ sâu xa.

Andrew kêu tên cậu xong lại không nói tiếp, hai người đều im lặng trong phút chốc, Phương Chiêu Mộ ôm lấy vai Andrew, lại cùng hắn hôn đến hôn đi.

Cậu nằm nhoài trên người Andrew, cắn môi hắn, cậu nóng đến không chịu nổi, đem áo của mình cởi, lại kéo áo T- shirt của Andrew.

Tiếng hít thở ồ ồ của Andrew vang lên bên tai Phương Chiêu Mộ, y như xuân dược của cậu vậy, khiến cậu không có dư bao nhiêu tinh lực mà suy nghĩ, toàn thân đều kêu gào muốn người này.

Lần này lúc Phương Chiêu Mộ sờ đến nơi cứng rắn của Andrew, hắn không ngăn cản, Phương Chiêu Mộ cởi dây lưng của Andrew, dây lưng kim loại ma sát tạo ra âm thanh rất lớn, leng keng như gãi vào lòng Phương Chiêu Mộ, khiến cả người cậu đều ngứa.

Andrew đặt tay trên eo Phương Chiêu Mộ, dần dần dùng lực nắm chặt. Phương Chiêu Mộ thả lỏng tay, ôm cổ hắn, tuyên bố với Andrew: “Không được gọi tên đầy đủ của em.”

Andrew nghe lời cậu, gọi “Tiểu Mộ”.

Phương Chiêu Mộ kéo quần lót của Andrew xuống, giơ tay ra nắm tiểu Andrew, vật vừa cứng vừa nóng kia liền đụng vào lòng bàn tay cậu, Phương Chiêu Mộ bị Andrew ôm, đè lên giường.

Andrew nhận lại quyền chủ động, đem Phương Chiêu Mộ đè xuống chăn đệm. Tay hắn rất lớn, ngón tay cái đặt bên rốn Phương Chiêu Mộ, tay bóp lấy eo cậu, khí lực hắn cũng không hề nhỏ, thô lỗ lại cẩn thận du động trên người Phương Chiêu Mộ, từ cổ, ngực, đến bụng dưới cùng xương hông.

Phương Chiêu Mộ thần trí dần mơ hồ, mặc cho Andrew muốn làm gì thì làm.

Thời khắc cuối cùng, Andrew không có bất kỳ báo trước nào đột nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?” Phương Chiêu Mộ chờ hô hấp bình phục một chút, hỏi hắn.

Andrew không lên tiếng, hắn buông Phương Chiêu Mộ ra, ngồi dậy.

Cậu có chút không hiểu ra sao, nằm ở trên giường, cùng Andrew trầm mặc một lúc, tâm đang nhảy lên kịch liệt dần bình tĩnh lại.

“Tiểu Mộ, em có nhận thức được mình đang làm gì không?” Andrew đột nhiên hỏi cậu.

Phương Chiêu Mộ không biết ý của Andrew là gì, dừng một chút mới hỏi hắn: “Hiểu cái gì?”

“Làm tình đi?” Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, không đợi Andrew nói chuyện, lại hỏi “Anh không muốn làm à?”

“Không phải.” Andrew ở trong bóng tối sờ soạng một trận, tìm được áo của Phương Chiêu Mộ, kéo tay cậu để cậu ngồi dậy, một lần nữa đưa quần áo cho Phương Chiêu Mộ mặc.

Andrew kéo xong vạt áo của Phương Chiêu Mộ, lại đưa tay vuốt tóc cậu, dừng lại khoảng ba, năm giây, đến gần, hôn một cái lên mặt Phương Chiêu Mộ, sau đó rời đi.

“Anh đi bật đèn.” Andrew nói.

Tống Viễn Tuần mở đèn.

Ánh đèn khách sạn rất nhu hòa, Phương Chiêu Mộ theo phản xạ nhắm mắt một chút, thời điểm mở ra, Tống Viễn Tuần thấy sắc mặt Phương Chiêu Mộ tái nhợt hẳn đi.

Thần sắc Phương Chiêu Mộ kỳ thực không có biến hóa lớn, chỉ là ý cười hoàn toàn biến mất, thân thiết bỗng biến thành lạnh nhạt.

Cậu vẫn chưa kịp phản ứng, yên lặng nhìn Tống Viễn Tuần, mặt không đổi sắc nhìn đối phương rất lâu. Đôi môi cậu mấp máy mấy lần, Tống Viễn Tuần cảm giác được cậu muốn nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối Phương Chiêu Mộ vẫn không nói gì.

Tống Viễn Tuần ngồi ở chỗ không quá xa Phương Chiêu Mộ, bình tĩnh cùng bất an chờ đợi phán quyết từ cậu.

Phương Chiêu Mộ bỗng nhiên đứng lên, cậu nhìn phòng rửa mặt bên tay phải, đi vào, tay kéo cửa di chuyển một chút, không đóng toàn bộ cửa lại.

Không bao lâu sau, Tống Viễn Tuần nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Phương Chiêu Mộ nôn khan.

Tống Viễn Tuần trên chuyến bay sớm nhất, từng nghĩ tới vô số phản ứng của Phương Chiêu Mộ sau khi biết sự thật.

Anh cho là mình nghĩ tới tình huống xấu nhất, vạn vạn không ngờ tới Phương Chiêu Mộ lại có phản ứng này.

Một lát sau, Phương Chiêu Mộ đi tới trước cửa phòng rửa tay, đem cánh cửa đóng chặt, lại có tiếng nước mơ hồ truyền tới, Phương Chiêu Mộ đang tắm.

Cậu tắm rất lâu, so với thời gian gặp Tống Viễn Tuần còn lâu hơn.

Phương Chiêu Mộ đến sáu giờ mới ra ngoài, quần áo mặc chỉnh tề, cậu mở cửa, một luồng hơi nước ấm áp lan ra. Đôi môi Phương Chiêu Mộ rất đỏ, không giống như vừa khóc, có thể là bởi vì ói ra, cho nên mắt mới đỏ lên.

Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ, nhưng cậu lại không nhìn anh, đem chiếc áo khoác lúc hai người thân thiết ném xuống đất nhặt lên, mặc vào, mặc đến kín kẽ.

“Tôi đi trước.” Phương Chiêu Mộ cúi đầu nói, cái gì cũng không hỏi.

Lần này trên người cậu biểu cảm gì cũng không có.

Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ, da dẻ bên ngoài lộ ra, do tắm rửa đến đỏ lên, đốt ngón tay giống như bị trầy da.

“Cậu đặt vé chưa?” Tống Viễn Tuần hỏi.

“Lên xe sẽ đặt.” Phương Chiêu Mộ nhàn nhạt nói.

“Tiểu Mộ ——” Tống Viễn Tuần mới kêu một tiếng liền bị Phương Chiêu Mộ đánh gãy.

“—— vẫn nên gọi tên đầy đủ thì hơn.” Phương Chiêu Mộ giống như một chữ cũng không muốn nhiều lời với Tống Viễn Tuần, cậu mang giày, bước nhanh ra cửa.

Lúc đi đem theo một cái va-li, đặt ở cạnh cửa, nhìn qua là chuẩn bị ở Settle cùng Andrew trải qua mấy ngày ngọt ngào, lúc chuẩn bị hành lý mất ba giờ đồng hồ, lại ở đây không tới ba tiếng đồng hồ liền chuẩn bị ra về.

Tống Viễn Tuần không nhịn được đuổi theo kéo tay Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ phản ứng rất lớn, co rúm lại đẩy Tống Viễn Tuần ra, cậu nắm thật chặt tay xách va-li, Tống Viễn Tuần phát hiện tay Phương Chiêu Mộ đang phát run.

Cả người cậu đều phát run.

Tống Viễn Tuần cảm nhận được Phương Chiêu Mộ dường như không có lý do nào ở lại đây nữa, liền duỗi tay nắm lấy tay cậu, nói: “Tôi đưa em đi.”

“Không cần, anh buông ra.” Phương Chiêu Mộ bỗng lớn tiếng với Tống Viễn Tuần, cậu đẩy Tống Viễn Tuần hai lần, đẩy không ra, liền ngẩng mặt lên nhìn.

Trong mắt Phương Chiêu Mộ đầy nước, âm thanh khàn khàn, căn bản không có cách nào khống chế nổi tâm tình của mình, cũng không muốn khống chế.

Tống Viễn Tuần vẫn không chịu buông tay, Phương Chiêu Mộ không thể rời khỏi tầm mắt của anh. Anh sợ Phương Chiêu Mộ lập tức có chuyện.

“Anh bỏ qua cho tôi đi.” Phương Chiêu Mộ nói, lưng cậu dán vào tường, bỏ qua ý nghĩ phản kháng, nhẹ giọng khẩn cầu Tống Viễn Tuần.

“Bỏ qua cho tôi đi.” Phương Chiêu Mộ lại nói.

Nước mắt của cậu nhỏ trên tay Tống Viễn Tuần, từ mu bàn tay của hắn rơi xuống.

Tống Viễn Tuần không phải chưa từng thấy người khác khóc, sống nhiều năm như vậy không thể chưa từng thấy người khác khóc.

Nhưng Tống Viễn Tuần trước đây không biết tại sao người khác lại khóc. Hắn cảm thấy khóc là một chuyện cực kì không cần thiết, nếu có vấn đề thì tốt nhất nên nghĩ biện pháp, khóc chính là nhu nhược vô năng, là phụ chuế huyền vưu*.

*Từ câu “Bỉ dĩ sinh vi phụ chuế huyền vưu, dĩ tử vi quyết hoàn hội ung. Phù nhược nhiên giả, hựu ô tri tử sinh tiên hậu chi sở tại?” [Trang Tử, Đại Tông Sư].

Dịch nghĩa: Họ coi sự sống [nặng nề] như cái bướu dính vào thân lâu ngày, và xem cái chết [thoải mái] như cái ung nhọt bị vỡ. Nếu quả đúng như vậy, làm sao họ biết được giữa sống và chết cái nào có trước cái nào có sau?

Thì ra trước nay không phải thế.

Phương Chiêu Mộ khóc, là vì cậu đang đau lòng, vì cậu rất hối hận.

Trong một vạn phương pháp kết bạn, Tống Viễn Tuần dùng phương pháp sai nhất; mà trong một vạn người có thể cùng Phương Chiêu Mộ kết bạn, Tống Viễn Tuần là tệ nhất.

Vừa nãy Phương Chiêu Mộ nói Tống Viễn Tuần đem đèn bật lên mà làm như sinh ly tử biệt, Tống Viễn Tuần lại cảm thấy đúng là như sinh ly tử biệt, ít nhất so với lúc này còn tốt hơn.

Sinh ly tử biệt vẫn chưa phải hoàn toàn tuyệt vọng, ai gặp hoàn cảnh đó còn có thể hi vọng.

Khi đèn chưa bật lên, Tống Viễn Tuần còn có thể ảo tưởng, hắn còn có thể mơ. Nước mắt cùng chống cự của Phương Chiêu Mộ giống như vách đá từ trên không trung bỗng nhiên rơi xuống, một cái lại một cái rơi xuống. Sau khi từng chút may mắn, hy vọng viển vông trong lòng Tống Viễn Tuần sụp đổ, Phương Chiêu Mộ liền sẽ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK